Tác giả:

Đứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị…

Chương 29: Đam Mỹ Trá Hình?

Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!Tác giả: Bạc HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị… Hắn nhìn Thư Nghiên rồi lại nhìn xuống chiếc quần đang vô cùng mong muốn được giải thoát thầm mắng. Vẫn là chọn lúc này thật sao?Mấy hôm nay hắn nghỉ phép ở công ty, mọi việc đều giao cho Tư Thịnh quản lý, đến cả chuyện họp cổ đông hắn cũng không biết. Có lẽ là vì mấy hôm trước đã cho trợ lý vào danh sách đen nên cậu ta không thể báo lịch trình được.Thậy tình, sao không để hắn nghỉ nốt ngày hôm nay luôn?“Hay là hoãn lại cuộc họp đi, tôi đang không rảnh và không tiện.”“Cậu đừng đùa nữa đại ca à, chủ tịch lẫn các vị cổ đông đều ở đây cả rồi, không lẽ cậu không biết bây giờ mà hoãn cuộc họp là một điều bất khả thi sao? Nói chung đây là cuộc họp quan trọng, tôi xin nhấn mạnh một điều, không thể thiếu tổng giám đốc Nghiên Trì cậu được! Đến mau đi, tôi tắt máy đây.”Nghiên Trì bất mãn ném điện thoại sang một bên, hận không thể lập tức đến cho anh một bài học. Lý nào lại thêm cái tên Tư Thịnh vào danh sách đen?Vốn dĩ từ ban đầu hắn đã không hề có chút hứng thú với công việc này rồi, rõ ràng là ép người quá đáng!Thư Nghiên ngồi dậy cầm lấy điện thoại đưa lại cho hắn, “Anh đi đi, tổng giám đốc phải có phong thái của tổng giám đốc chứ.”“Được rồi, em nói gì cũng đúng.”Nếu Tư Thịnh có mặt tại đây dám chắc anh sẽ từ mặt cậu bạn này nhỉ? Nếu Thư Nghiên nói gì cũng đúng thì Tư Thịnh nói gì cũng sai rồi?Cứ đà này thì Nghiên Trì sẽ sớm gia nhập kiếp thê nô mất thôi...Hắn cầm lấy điện thoại rồi bước vào nhà tắm thay lại âu phục. Dáng vẻ nghiêm túc phong độ bây giờ ai lại nghĩ là cùng một người với dáng vẻ lưu manh lúc nãy chứ?“Bé con, ở nhà đợi anh nhé.”Cô ngồi trêи giường gật đầu nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần.Hai hình ảnh đối lập của hắn, như hai người khác vậy. Một Nghiên Trì phong thái đĩnh đạc và một Nghiên Trì lưu manh, cô thích dáng vẻ nào của hắn hơn nhỉ?Hay là tham lam một chút, chỉ cần là Nghiên Trì thì tất cả cô đều thích! Hắn vẫn là chú Trì luôn luôn yêu thương, bảo vệ bé con bất cứ lúc nào....Tổng giám đốc vừa đến thì cả phòng liền bắt đầu hội họp. Vì có một vị cổ đông muốn kết thúc hợp đồng với công ty nên hôm nay mới tổ chức cuộc họp này.“Này, đi họp mà sao mặt cậu trông căng thẳng thế?”Tư Thịnh quay sang nhỏ giọng hỏi. Từ lúc vào đến giờ anh chẳng thấy hắn cười với mình lần nào cả, nhưng mỗi lần nhìn nhau lại như có thể phóng tia lửa điện vào đối phương vậy.“Ý cậu là tôi phải đứng lên hát hò nhảy múa trong cuộc họp à?”“Không không... Cậu thế nào cũng được, cứ tiếp tục căng thẳng đi.”Tư Thịnh liền câm nín không nói thêm một lời nào nữa. Xem ra bây giờ không phải là lúc nên chọc vào hắn.Nhưng mà anh cảm thấy mình thật đáng thương! Rốt cuộc đã làm sai điều gì mà lại bị đối xử như vậy?Cuộc họp kết thúc sau hơn hai tiếng, xương sống, xương hông nãy giờ cảm giác như sắp gãy vậy. Mọi người mệt mỏi tiếp tục trở lại làm việc.Nghiên Trì vừa về phòng đã ngả người xuống sô pha mềm mại. Gân cốt dạo này cứng cáp quá rồi, cần có ai đó giúp hắn dãn nở mới được.Hắn hướng mắt nhìn ra cửa, vô vị bằng cách tự bày trò chơi. Mục tiêu giải toả của hắn sẽ là người đầu tiên bước chân vào căn phòng này, kể từ bây giờ.Quả thật đúng như kỳ vọng...Không ai khác ngoài Tư phó tổng, Tư Thịnh!“Nghiên tổng, tôi vào nhé.”“Rất hoan nghênh, vào đi.”Tư Thịnh vừa mở cửa bước vào liền bắt gặp được bàn chân ai đó đang hướng tới, rất may bản thân anh là người nhanh nhẹn nên đã kịp thời né đi.“Cậu làm gì thế, còn đánh lén tôi. Có phải nam nhi nam tử hán đại trượng phu không vậy?”“Vậy không đánh lén nữa, tới đây, tôi với cậu một đánh một.”Tư Thịnh nghe vậy vội tìm nơi tránh đi, như con chuột nhắt đang cố tìm nơi thoát khỏi móng vuốt của mèo.Tên này rốt cuộc hôm nay lại giở chứng gì đây?“Thôi nào, tôi làm gì phải đối thủ của cậu, làm ơn đi. Gương mặt đẹp trai này của tôi không thể tùy tiện bị cậu tạo thương tích được đâu.”“Đừng lắm lời.”Chỉ là anh không biết, nếu mình càng cố gắng chạy thì sẽ khiến hắn càng thêm hưng phấn mà đuổi theo.Rất nhiều lần anh ghen tỵ vì không có được căn phòng lớn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căn phòng này sao lại nhỏ đến vây?Tư Thịnh thở hồng hộ, cảm thấy bản thân không ổn thật rồi, sắp không chạy nổi nữa, nhưng người đàn ông kia vẫn không có ý định từ bỏ.Tai bắt đầu ù đi, rồi hoa mắt, anh gắng gượng lảo đảo vài bước thì Nghiên Trì từ đâu xuất hiện đằng trước làm anh giật mình như gặp phải ma.Và một giây sau...Tư Thịnh đổ rạp vào người đàn ông ấy, đồng thời nằm đè lên người hắn.Hai đôi môi suýt chút nữa thì chạm nhau may nhờ có bàn tay Nghiên Trì ngăn chặn ở giữa, nếu không thì đã xảy ra thảm hoạ lớn.“Trước khi có người nhìn thấy thì tôi cho cậu ba giây nhanh chóng dọn bản thân ra khỏi người tôi ngay.”

Hắn nhìn Thư Nghiên rồi lại nhìn xuống chiếc quần đang vô cùng mong muốn được giải thoát thầm mắng. Vẫn là chọn lúc này thật sao?

Mấy hôm nay hắn nghỉ phép ở công ty, mọi việc đều giao cho Tư Thịnh quản lý, đến cả chuyện họp cổ đông hắn cũng không biết. Có lẽ là vì mấy hôm trước đã cho trợ lý vào danh sách đen nên cậu ta không thể báo lịch trình được.

Thậy tình, sao không để hắn nghỉ nốt ngày hôm nay luôn?

“Hay là hoãn lại cuộc họp đi, tôi đang không rảnh và không tiện.”

“Cậu đừng đùa nữa đại ca à, chủ tịch lẫn các vị cổ đông đều ở đây cả rồi, không lẽ cậu không biết bây giờ mà hoãn cuộc họp là một điều bất khả thi sao? Nói chung đây là cuộc họp quan trọng, tôi xin nhấn mạnh một điều, không thể thiếu tổng giám đốc Nghiên Trì cậu được! Đến mau đi, tôi tắt máy đây.”

Nghiên Trì bất mãn ném điện thoại sang một bên, hận không thể lập tức đến cho anh một bài học. Lý nào lại thêm cái tên Tư Thịnh vào danh sách đen?

Vốn dĩ từ ban đầu hắn đã không hề có chút hứng thú với công việc này rồi, rõ ràng là ép người quá đáng!

Thư Nghiên ngồi dậy cầm lấy điện thoại đưa lại cho hắn, “Anh đi đi, tổng giám đốc phải có phong thái của tổng giám đốc chứ.”

“Được rồi, em nói gì cũng đúng.”

Nếu Tư Thịnh có mặt tại đây dám chắc anh sẽ từ mặt cậu bạn này nhỉ? Nếu Thư Nghiên nói gì cũng đúng thì Tư Thịnh nói gì cũng sai rồi?

Cứ đà này thì Nghiên Trì sẽ sớm gia nhập kiếp thê nô mất thôi...

Hắn cầm lấy điện thoại rồi bước vào nhà tắm thay lại âu phục. Dáng vẻ nghiêm túc phong độ bây giờ ai lại nghĩ là cùng một người với dáng vẻ lưu manh lúc nãy chứ?

“Bé con, ở nhà đợi anh nhé.”

Cô ngồi trêи giường gật đầu nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần.

Hai hình ảnh đối lập của hắn, như hai người khác vậy. Một Nghiên Trì phong thái đĩnh đạc và một Nghiên Trì lưu manh, cô thích dáng vẻ nào của hắn hơn nhỉ?

Hay là tham lam một chút, chỉ cần là Nghiên Trì thì tất cả cô đều thích! Hắn vẫn là chú Trì luôn luôn yêu thương, bảo vệ bé con bất cứ lúc nào.

...

Tổng giám đốc vừa đến thì cả phòng liền bắt đầu hội họp. Vì có một vị cổ đông muốn kết thúc hợp đồng với công ty nên hôm nay mới tổ chức cuộc họp này.

“Này, đi họp mà sao mặt cậu trông căng thẳng thế?”

Tư Thịnh quay sang nhỏ giọng hỏi. Từ lúc vào đến giờ anh chẳng thấy hắn cười với mình lần nào cả, nhưng mỗi lần nhìn nhau lại như có thể phóng tia lửa điện vào đối phương vậy.

“Ý cậu là tôi phải đứng lên hát hò nhảy múa trong cuộc họp à?”

“Không không... Cậu thế nào cũng được, cứ tiếp tục căng thẳng đi.”

Tư Thịnh liền câm nín không nói thêm một lời nào nữa. Xem ra bây giờ không phải là lúc nên chọc vào hắn.

Nhưng mà anh cảm thấy mình thật đáng thương! Rốt cuộc đã làm sai điều gì mà lại bị đối xử như vậy?

Cuộc họp kết thúc sau hơn hai tiếng, xương sống, xương hông nãy giờ cảm giác như sắp gãy vậy. Mọi người mệt mỏi tiếp tục trở lại làm việc.

Nghiên Trì vừa về phòng đã ngả người xuống sô pha mềm mại. Gân cốt dạo này cứng cáp quá rồi, cần có ai đó giúp hắn dãn nở mới được.

Hắn hướng mắt nhìn ra cửa, vô vị bằng cách tự bày trò chơi. Mục tiêu giải toả của hắn sẽ là người đầu tiên bước chân vào căn phòng này, kể từ bây giờ.

Quả thật đúng như kỳ vọng...

Không ai khác ngoài Tư phó tổng, Tư Thịnh!

“Nghiên tổng, tôi vào nhé.”

“Rất hoan nghênh, vào đi.”

Tư Thịnh vừa mở cửa bước vào liền bắt gặp được bàn chân ai đó đang hướng tới, rất may bản thân anh là người nhanh nhẹn nên đã kịp thời né đi.

“Cậu làm gì thế, còn đánh lén tôi. Có phải nam nhi nam tử hán đại trượng phu không vậy?”

“Vậy không đánh lén nữa, tới đây, tôi với cậu một đánh một.”

Tư Thịnh nghe vậy vội tìm nơi tránh đi, như con chuột nhắt đang cố tìm nơi thoát khỏi móng vuốt của mèo.

Tên này rốt cuộc hôm nay lại giở chứng gì đây?

“Thôi nào, tôi làm gì phải đối thủ của cậu, làm ơn đi. Gương mặt đẹp trai này của tôi không thể tùy tiện bị cậu tạo thương tích được đâu.”

“Đừng lắm lời.”

Chỉ là anh không biết, nếu mình càng cố gắng chạy thì sẽ khiến hắn càng thêm hưng phấn mà đuổi theo.

Rất nhiều lần anh ghen tỵ vì không có được căn phòng lớn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căn phòng này sao lại nhỏ đến vây?

Tư Thịnh thở hồng hộ, cảm thấy bản thân không ổn thật rồi, sắp không chạy nổi nữa, nhưng người đàn ông kia vẫn không có ý định từ bỏ.

Tai bắt đầu ù đi, rồi hoa mắt, anh gắng gượng lảo đảo vài bước thì Nghiên Trì từ đâu xuất hiện đằng trước làm anh giật mình như gặp phải ma.

Và một giây sau...

Tư Thịnh đổ rạp vào người đàn ông ấy, đồng thời nằm đè lên người hắn.

Hai đôi môi suýt chút nữa thì chạm nhau may nhờ có bàn tay Nghiên Trì ngăn chặn ở giữa, nếu không thì đã xảy ra thảm hoạ lớn.

“Trước khi có người nhìn thấy thì tôi cho cậu ba giây nhanh chóng dọn bản thân ra khỏi người tôi ngay.”

Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!Tác giả: Bạc HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị… Hắn nhìn Thư Nghiên rồi lại nhìn xuống chiếc quần đang vô cùng mong muốn được giải thoát thầm mắng. Vẫn là chọn lúc này thật sao?Mấy hôm nay hắn nghỉ phép ở công ty, mọi việc đều giao cho Tư Thịnh quản lý, đến cả chuyện họp cổ đông hắn cũng không biết. Có lẽ là vì mấy hôm trước đã cho trợ lý vào danh sách đen nên cậu ta không thể báo lịch trình được.Thậy tình, sao không để hắn nghỉ nốt ngày hôm nay luôn?“Hay là hoãn lại cuộc họp đi, tôi đang không rảnh và không tiện.”“Cậu đừng đùa nữa đại ca à, chủ tịch lẫn các vị cổ đông đều ở đây cả rồi, không lẽ cậu không biết bây giờ mà hoãn cuộc họp là một điều bất khả thi sao? Nói chung đây là cuộc họp quan trọng, tôi xin nhấn mạnh một điều, không thể thiếu tổng giám đốc Nghiên Trì cậu được! Đến mau đi, tôi tắt máy đây.”Nghiên Trì bất mãn ném điện thoại sang một bên, hận không thể lập tức đến cho anh một bài học. Lý nào lại thêm cái tên Tư Thịnh vào danh sách đen?Vốn dĩ từ ban đầu hắn đã không hề có chút hứng thú với công việc này rồi, rõ ràng là ép người quá đáng!Thư Nghiên ngồi dậy cầm lấy điện thoại đưa lại cho hắn, “Anh đi đi, tổng giám đốc phải có phong thái của tổng giám đốc chứ.”“Được rồi, em nói gì cũng đúng.”Nếu Tư Thịnh có mặt tại đây dám chắc anh sẽ từ mặt cậu bạn này nhỉ? Nếu Thư Nghiên nói gì cũng đúng thì Tư Thịnh nói gì cũng sai rồi?Cứ đà này thì Nghiên Trì sẽ sớm gia nhập kiếp thê nô mất thôi...Hắn cầm lấy điện thoại rồi bước vào nhà tắm thay lại âu phục. Dáng vẻ nghiêm túc phong độ bây giờ ai lại nghĩ là cùng một người với dáng vẻ lưu manh lúc nãy chứ?“Bé con, ở nhà đợi anh nhé.”Cô ngồi trêи giường gật đầu nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần.Hai hình ảnh đối lập của hắn, như hai người khác vậy. Một Nghiên Trì phong thái đĩnh đạc và một Nghiên Trì lưu manh, cô thích dáng vẻ nào của hắn hơn nhỉ?Hay là tham lam một chút, chỉ cần là Nghiên Trì thì tất cả cô đều thích! Hắn vẫn là chú Trì luôn luôn yêu thương, bảo vệ bé con bất cứ lúc nào....Tổng giám đốc vừa đến thì cả phòng liền bắt đầu hội họp. Vì có một vị cổ đông muốn kết thúc hợp đồng với công ty nên hôm nay mới tổ chức cuộc họp này.“Này, đi họp mà sao mặt cậu trông căng thẳng thế?”Tư Thịnh quay sang nhỏ giọng hỏi. Từ lúc vào đến giờ anh chẳng thấy hắn cười với mình lần nào cả, nhưng mỗi lần nhìn nhau lại như có thể phóng tia lửa điện vào đối phương vậy.“Ý cậu là tôi phải đứng lên hát hò nhảy múa trong cuộc họp à?”“Không không... Cậu thế nào cũng được, cứ tiếp tục căng thẳng đi.”Tư Thịnh liền câm nín không nói thêm một lời nào nữa. Xem ra bây giờ không phải là lúc nên chọc vào hắn.Nhưng mà anh cảm thấy mình thật đáng thương! Rốt cuộc đã làm sai điều gì mà lại bị đối xử như vậy?Cuộc họp kết thúc sau hơn hai tiếng, xương sống, xương hông nãy giờ cảm giác như sắp gãy vậy. Mọi người mệt mỏi tiếp tục trở lại làm việc.Nghiên Trì vừa về phòng đã ngả người xuống sô pha mềm mại. Gân cốt dạo này cứng cáp quá rồi, cần có ai đó giúp hắn dãn nở mới được.Hắn hướng mắt nhìn ra cửa, vô vị bằng cách tự bày trò chơi. Mục tiêu giải toả của hắn sẽ là người đầu tiên bước chân vào căn phòng này, kể từ bây giờ.Quả thật đúng như kỳ vọng...Không ai khác ngoài Tư phó tổng, Tư Thịnh!“Nghiên tổng, tôi vào nhé.”“Rất hoan nghênh, vào đi.”Tư Thịnh vừa mở cửa bước vào liền bắt gặp được bàn chân ai đó đang hướng tới, rất may bản thân anh là người nhanh nhẹn nên đã kịp thời né đi.“Cậu làm gì thế, còn đánh lén tôi. Có phải nam nhi nam tử hán đại trượng phu không vậy?”“Vậy không đánh lén nữa, tới đây, tôi với cậu một đánh một.”Tư Thịnh nghe vậy vội tìm nơi tránh đi, như con chuột nhắt đang cố tìm nơi thoát khỏi móng vuốt của mèo.Tên này rốt cuộc hôm nay lại giở chứng gì đây?“Thôi nào, tôi làm gì phải đối thủ của cậu, làm ơn đi. Gương mặt đẹp trai này của tôi không thể tùy tiện bị cậu tạo thương tích được đâu.”“Đừng lắm lời.”Chỉ là anh không biết, nếu mình càng cố gắng chạy thì sẽ khiến hắn càng thêm hưng phấn mà đuổi theo.Rất nhiều lần anh ghen tỵ vì không có được căn phòng lớn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căn phòng này sao lại nhỏ đến vây?Tư Thịnh thở hồng hộ, cảm thấy bản thân không ổn thật rồi, sắp không chạy nổi nữa, nhưng người đàn ông kia vẫn không có ý định từ bỏ.Tai bắt đầu ù đi, rồi hoa mắt, anh gắng gượng lảo đảo vài bước thì Nghiên Trì từ đâu xuất hiện đằng trước làm anh giật mình như gặp phải ma.Và một giây sau...Tư Thịnh đổ rạp vào người đàn ông ấy, đồng thời nằm đè lên người hắn.Hai đôi môi suýt chút nữa thì chạm nhau may nhờ có bàn tay Nghiên Trì ngăn chặn ở giữa, nếu không thì đã xảy ra thảm hoạ lớn.“Trước khi có người nhìn thấy thì tôi cho cậu ba giây nhanh chóng dọn bản thân ra khỏi người tôi ngay.”

Chương 29: Đam Mỹ Trá Hình?