Đứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị…
Chương 76
Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!Tác giả: Bạc HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị… Bước chân càng trở nên gấp gáp, hơi thở cũng chẳng còn ổn định, hắn vẫn kiên trì từng chút để có thể tới được bệnh viện.“Đừng nói nữa, em giữ sức lại đi.”Khó khăn nuốt nước bọt xuống chiếc cổ khô khan, cô không còn sức gắng gượng nữa mà gục đầu tự do ngả vào lòng hắn.Cảm giác sống dở chết dở thế này, chi bằng nhanh chóng một dao cắt đứt, ít ra trước lúc chết đi sẽ bớt đau đớn hơn.Là cô không sống nổi nữa, không sống nổi nữa...“Em... Rất thích chiếc váy cưới này... Em hi vọng nó sẽ mãi ở bên mình.”Thích gì chứ, đều bị nhuốm máu đỏ cả rồi, trông chẳng giống gì một chiếc váy cưới cả.Được, cô muốn gì hắn đều cho cô hết! Chỉ là, cô đừng rời đi đâu cả, chỉ cần cô vẫn như lúc trước mà ở bên cạnh hắn là đủ rồi, không trông mong gì thêm nữa.Ánh nhìn mờ mờ thu lại hình ảnh khu bệnh viện trước mắt, sự kiên trì nỗ lực của hắn, cuối cùng cũng đã tới được đây rồi.Nhưng...Thư Nghiên mơ hồ khẽ chớp mắt, một giọt, rồi hai giọt nước mưa lạnh tanh rơi vào người cô, dường như đang báo hiệu trước một điều gì đó.Đến đây thôi, cô không đợi được nữa...Cảnh vật vô tri vô giác lẳng lặng xung quanh, cơn mưa đầu nhẹ nhưng sắp tới sẽ là ào ạt, không khí khi này lại u ám như đã đoán được trước... Cả cô, và hắn đều vất vả rồi!Cảm giác trước khi chết hoá ra là như thế này sao? Đối với tất cả mọi thứ đều trở nên luyến tiếc, không nỡ. Nhất là hắn, người cô không nỡ rời xa nhất.Có vẻ đã đến lúc, đến lúc một linh hồn sắp sửa phải rời khỏi thân xác đó rồi...“Em xin lỗi...”Nghiên Trì tức tốc chạy vào bên trong không ngừng lên tiếng gọi bác sĩ, họ nhanh chóng đỡ cô lên giường đẩy rồi đưa vào phòng cấp cứu.Hai chữ lớn trước phòng cấp cứu sáng đèn, phần không gian bên trong lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.Thư Nghiên chỉ vừa mới vào trong không bao lâu mà trên người đã chằng chịt dây điện xung quanh, ý thức của cô cũng đã dần mất đi hết rồi.“Bệnh nhân đã đến giai đoạn sốc nhiễm trùng...”Các bác sĩ vô thức nhìn nhau, có thể như dùng ánh mắt chỉ giao nhiệm vụ công việc gì đó.“Hơi thở lẫn mạch đập đang rất yếu.”“Bác sĩ Vu, cô duy trì đường thở và hô hấp của bệnh nhân.”“Vâng.”...Hơn một giờ trôi qua, tình trạng của cô lại trở nên một xấu đi, không có chút chuyển biến tốt khiến việc cấp cứu của các bác sĩ đi vào ngõ cụt. Nhưng họ vẫn nhất quyết không bỏ cuộc, họ sẽ cố gắng bằng mọi cách để cứu sống bệnh nhân của mình!Bất chợt chiếc máy monitor réo lên một tiếng kêu chói tai, là có ý gì chứ?Mặc dù đã phủ định rất nhiều lần ý nghĩ trong đầu nhưng cuối cùng nó vẫn chiến thắng, rằng cô đã không qua khỏi...“Mạch và tim đã ngừng đập...”“22:35 phút, thông báo bệnh nhân đã không qua khỏi cơn nguy kịch!”- ---------------Khoảng thời gian chờ đợi bên ngoài ngỡ như đã trôi qua rất lâu vậy, một kiểu chờ đợi lo âu thấp thỏm không yên lòng. Nghiên Trì không chịu nổi việc cứ tiếp tục ngồi vô dụng ở ngoài này nữa, hắn rất muốn vào trong để biết được tình hình cô hiện tại, nhưng lại không thể. Thật sự lúc này còn bất lực hơn bất kỳ lúc nào.Khi nãy hắn có nghe văng vẳng tiếng gì đó không hay, mong là vì mệt mỏi ù tai nên nghe nhầm.Tư Thịnh, Nghiên Vi và cả Nghiên Tử Minh gấp gáp đã đến, ba người họ lúc này nhận thấy được cảnh này liền hiểu được chút gì đó, không ai gặng hỏi gì mà cùng đợi kết quả.Nhất định đừng xảy ra chuyện gì cả nhé...Đèn trước cửa phòng tắt đi, các bác sĩ lần lượt bước ra. Mọi người chưa kịp hỏi thì họ đã đồng loạt cúi đầu.“Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân, nhưng rất tiếc... Mong người nhà đừng quá đau buồn.”Gì vậy, nói linh tinh gì vậy chứ!Mọi người cùng lúc chạy vào trong, cô gái nhỏ nằm trên giường phải khiến trái tim người ta chợt thắt lại.Mọi thứ trên máy monitor hiển thị một đường thẳng dài đập vào mắt, đây chẳng khác nào là một sự đả kích lớn cả!Nghiên Trì chợt cảm thấy tức giận bởi biểu cảm đau buồn của mọi người, hắn đanh giọng, “Ba người thôi đi, tôi thật sự rất ghét vẻ mặt kiểu này.”“Nghiên Trì, cô ấy thật sự đã...”“Cậu cũng nên im lặng đi.”Hắn nói rồi điềm tĩnh bước đến cạnh giường, ánh mắt lẫn chất giọng đều trở nên dịu dàng.“Thư Nghiên, đừng sợ, anh ở đây rồi.”Bé con vẫn một mực nằm im thin thít không có chút động tĩnh, lại càng không thể nào đáp trả lại lời nói ấy.Nghiên Trì gỡ bỏ hết mọi thứ rườm rà trên người cô rồi dễ dàng bế bổng cô lên. Hắn ôm chặt người con gái trong lòng lại rồi dứt khoát quay người rời đi.“Tất cả bọn họ đều là những kẻ lừa bịp, đi thôi, anh đưa em rời khỏi đây, chúng ta về nhà...”
Bước chân càng trở nên gấp gáp, hơi thở cũng chẳng còn ổn định, hắn vẫn kiên trì từng chút để có thể tới được bệnh viện.
“Đừng nói nữa, em giữ sức lại đi.”
Khó khăn nuốt nước bọt xuống chiếc cổ khô khan, cô không còn sức gắng gượng nữa mà gục đầu tự do ngả vào lòng hắn.
Cảm giác sống dở chết dở thế này, chi bằng nhanh chóng một dao cắt đứt, ít ra trước lúc chết đi sẽ bớt đau đớn hơn.
Là cô không sống nổi nữa, không sống nổi nữa...
“Em... Rất thích chiếc váy cưới này... Em hi vọng nó sẽ mãi ở bên mình.”
Thích gì chứ, đều bị nhuốm máu đỏ cả rồi, trông chẳng giống gì một chiếc váy cưới cả.
Được, cô muốn gì hắn đều cho cô hết! Chỉ là, cô đừng rời đi đâu cả, chỉ cần cô vẫn như lúc trước mà ở bên cạnh hắn là đủ rồi, không trông mong gì thêm nữa.
Ánh nhìn mờ mờ thu lại hình ảnh khu bệnh viện trước mắt, sự kiên trì nỗ lực của hắn, cuối cùng cũng đã tới được đây rồi.
Nhưng...
Thư Nghiên mơ hồ khẽ chớp mắt, một giọt, rồi hai giọt nước mưa lạnh tanh rơi vào người cô, dường như đang báo hiệu trước một điều gì đó.
Đến đây thôi, cô không đợi được nữa...
Cảnh vật vô tri vô giác lẳng lặng xung quanh, cơn mưa đầu nhẹ nhưng sắp tới sẽ là ào ạt, không khí khi này lại u ám như đã đoán được trước... Cả cô, và hắn đều vất vả rồi!
Cảm giác trước khi chết hoá ra là như thế này sao? Đối với tất cả mọi thứ đều trở nên luyến tiếc, không nỡ. Nhất là hắn, người cô không nỡ rời xa nhất.
Có vẻ đã đến lúc, đến lúc một linh hồn sắp sửa phải rời khỏi thân xác đó rồi...
“Em xin lỗi...”
Nghiên Trì tức tốc chạy vào bên trong không ngừng lên tiếng gọi bác sĩ, họ nhanh chóng đỡ cô lên giường đẩy rồi đưa vào phòng cấp cứu.
Hai chữ lớn trước phòng cấp cứu sáng đèn, phần không gian bên trong lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Thư Nghiên chỉ vừa mới vào trong không bao lâu mà trên người đã chằng chịt dây điện xung quanh, ý thức của cô cũng đã dần mất đi hết rồi.
“Bệnh nhân đã đến giai đoạn sốc nhiễm trùng...”
Các bác sĩ vô thức nhìn nhau, có thể như dùng ánh mắt chỉ giao nhiệm vụ công việc gì đó.
“Hơi thở lẫn mạch đập đang rất yếu.”
“Bác sĩ Vu, cô duy trì đường thở và hô hấp của bệnh nhân.”
“Vâng.”
...
Hơn một giờ trôi qua, tình trạng của cô lại trở nên một xấu đi, không có chút chuyển biến tốt khiến việc cấp cứu của các bác sĩ đi vào ngõ cụt. Nhưng họ vẫn nhất quyết không bỏ cuộc, họ sẽ cố gắng bằng mọi cách để cứu sống bệnh nhân của mình!
Bất chợt chiếc máy monitor réo lên một tiếng kêu chói tai, là có ý gì chứ?
Mặc dù đã phủ định rất nhiều lần ý nghĩ trong đầu nhưng cuối cùng nó vẫn chiến thắng, rằng cô đã không qua khỏi...
“Mạch và tim đã ngừng đập...”
“22:35 phút, thông báo bệnh nhân đã không qua khỏi cơn nguy kịch!”
- ---------------
Khoảng thời gian chờ đợi bên ngoài ngỡ như đã trôi qua rất lâu vậy, một kiểu chờ đợi lo âu thấp thỏm không yên lòng. Nghiên Trì không chịu nổi việc cứ tiếp tục ngồi vô dụng ở ngoài này nữa, hắn rất muốn vào trong để biết được tình hình cô hiện tại, nhưng lại không thể. Thật sự lúc này còn bất lực hơn bất kỳ lúc nào.
Khi nãy hắn có nghe văng vẳng tiếng gì đó không hay, mong là vì mệt mỏi ù tai nên nghe nhầm.
Tư Thịnh, Nghiên Vi và cả Nghiên Tử Minh gấp gáp đã đến, ba người họ lúc này nhận thấy được cảnh này liền hiểu được chút gì đó, không ai gặng hỏi gì mà cùng đợi kết quả.
Nhất định đừng xảy ra chuyện gì cả nhé...
Đèn trước cửa phòng tắt đi, các bác sĩ lần lượt bước ra. Mọi người chưa kịp hỏi thì họ đã đồng loạt cúi đầu.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân, nhưng rất tiếc... Mong người nhà đừng quá đau buồn.”
Gì vậy, nói linh tinh gì vậy chứ!
Mọi người cùng lúc chạy vào trong, cô gái nhỏ nằm trên giường phải khiến trái tim người ta chợt thắt lại.
Mọi thứ trên máy monitor hiển thị một đường thẳng dài đập vào mắt, đây chẳng khác nào là một sự đả kích lớn cả!
Nghiên Trì chợt cảm thấy tức giận bởi biểu cảm đau buồn của mọi người, hắn đanh giọng, “Ba người thôi đi, tôi thật sự rất ghét vẻ mặt kiểu này.”
“Nghiên Trì, cô ấy thật sự đã...”
“Cậu cũng nên im lặng đi.”
Hắn nói rồi điềm tĩnh bước đến cạnh giường, ánh mắt lẫn chất giọng đều trở nên dịu dàng.
“Thư Nghiên, đừng sợ, anh ở đây rồi.”
Bé con vẫn một mực nằm im thin thít không có chút động tĩnh, lại càng không thể nào đáp trả lại lời nói ấy.
Nghiên Trì gỡ bỏ hết mọi thứ rườm rà trên người cô rồi dễ dàng bế bổng cô lên. Hắn ôm chặt người con gái trong lòng lại rồi dứt khoát quay người rời đi.
“Tất cả bọn họ đều là những kẻ lừa bịp, đi thôi, anh đưa em rời khỏi đây, chúng ta về nhà...”
Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!Tác giả: Bạc HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào. Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không? Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì... “Chú, chú là xã hội đen hả?” Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày. Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này? Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều. “Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.” “Chú, chú nực cười thật đấy.” Con bé này... Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ? Bỗng nhiên bầu không khí bị… Bước chân càng trở nên gấp gáp, hơi thở cũng chẳng còn ổn định, hắn vẫn kiên trì từng chút để có thể tới được bệnh viện.“Đừng nói nữa, em giữ sức lại đi.”Khó khăn nuốt nước bọt xuống chiếc cổ khô khan, cô không còn sức gắng gượng nữa mà gục đầu tự do ngả vào lòng hắn.Cảm giác sống dở chết dở thế này, chi bằng nhanh chóng một dao cắt đứt, ít ra trước lúc chết đi sẽ bớt đau đớn hơn.Là cô không sống nổi nữa, không sống nổi nữa...“Em... Rất thích chiếc váy cưới này... Em hi vọng nó sẽ mãi ở bên mình.”Thích gì chứ, đều bị nhuốm máu đỏ cả rồi, trông chẳng giống gì một chiếc váy cưới cả.Được, cô muốn gì hắn đều cho cô hết! Chỉ là, cô đừng rời đi đâu cả, chỉ cần cô vẫn như lúc trước mà ở bên cạnh hắn là đủ rồi, không trông mong gì thêm nữa.Ánh nhìn mờ mờ thu lại hình ảnh khu bệnh viện trước mắt, sự kiên trì nỗ lực của hắn, cuối cùng cũng đã tới được đây rồi.Nhưng...Thư Nghiên mơ hồ khẽ chớp mắt, một giọt, rồi hai giọt nước mưa lạnh tanh rơi vào người cô, dường như đang báo hiệu trước một điều gì đó.Đến đây thôi, cô không đợi được nữa...Cảnh vật vô tri vô giác lẳng lặng xung quanh, cơn mưa đầu nhẹ nhưng sắp tới sẽ là ào ạt, không khí khi này lại u ám như đã đoán được trước... Cả cô, và hắn đều vất vả rồi!Cảm giác trước khi chết hoá ra là như thế này sao? Đối với tất cả mọi thứ đều trở nên luyến tiếc, không nỡ. Nhất là hắn, người cô không nỡ rời xa nhất.Có vẻ đã đến lúc, đến lúc một linh hồn sắp sửa phải rời khỏi thân xác đó rồi...“Em xin lỗi...”Nghiên Trì tức tốc chạy vào bên trong không ngừng lên tiếng gọi bác sĩ, họ nhanh chóng đỡ cô lên giường đẩy rồi đưa vào phòng cấp cứu.Hai chữ lớn trước phòng cấp cứu sáng đèn, phần không gian bên trong lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.Thư Nghiên chỉ vừa mới vào trong không bao lâu mà trên người đã chằng chịt dây điện xung quanh, ý thức của cô cũng đã dần mất đi hết rồi.“Bệnh nhân đã đến giai đoạn sốc nhiễm trùng...”Các bác sĩ vô thức nhìn nhau, có thể như dùng ánh mắt chỉ giao nhiệm vụ công việc gì đó.“Hơi thở lẫn mạch đập đang rất yếu.”“Bác sĩ Vu, cô duy trì đường thở và hô hấp của bệnh nhân.”“Vâng.”...Hơn một giờ trôi qua, tình trạng của cô lại trở nên một xấu đi, không có chút chuyển biến tốt khiến việc cấp cứu của các bác sĩ đi vào ngõ cụt. Nhưng họ vẫn nhất quyết không bỏ cuộc, họ sẽ cố gắng bằng mọi cách để cứu sống bệnh nhân của mình!Bất chợt chiếc máy monitor réo lên một tiếng kêu chói tai, là có ý gì chứ?Mặc dù đã phủ định rất nhiều lần ý nghĩ trong đầu nhưng cuối cùng nó vẫn chiến thắng, rằng cô đã không qua khỏi...“Mạch và tim đã ngừng đập...”“22:35 phút, thông báo bệnh nhân đã không qua khỏi cơn nguy kịch!”- ---------------Khoảng thời gian chờ đợi bên ngoài ngỡ như đã trôi qua rất lâu vậy, một kiểu chờ đợi lo âu thấp thỏm không yên lòng. Nghiên Trì không chịu nổi việc cứ tiếp tục ngồi vô dụng ở ngoài này nữa, hắn rất muốn vào trong để biết được tình hình cô hiện tại, nhưng lại không thể. Thật sự lúc này còn bất lực hơn bất kỳ lúc nào.Khi nãy hắn có nghe văng vẳng tiếng gì đó không hay, mong là vì mệt mỏi ù tai nên nghe nhầm.Tư Thịnh, Nghiên Vi và cả Nghiên Tử Minh gấp gáp đã đến, ba người họ lúc này nhận thấy được cảnh này liền hiểu được chút gì đó, không ai gặng hỏi gì mà cùng đợi kết quả.Nhất định đừng xảy ra chuyện gì cả nhé...Đèn trước cửa phòng tắt đi, các bác sĩ lần lượt bước ra. Mọi người chưa kịp hỏi thì họ đã đồng loạt cúi đầu.“Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân, nhưng rất tiếc... Mong người nhà đừng quá đau buồn.”Gì vậy, nói linh tinh gì vậy chứ!Mọi người cùng lúc chạy vào trong, cô gái nhỏ nằm trên giường phải khiến trái tim người ta chợt thắt lại.Mọi thứ trên máy monitor hiển thị một đường thẳng dài đập vào mắt, đây chẳng khác nào là một sự đả kích lớn cả!Nghiên Trì chợt cảm thấy tức giận bởi biểu cảm đau buồn của mọi người, hắn đanh giọng, “Ba người thôi đi, tôi thật sự rất ghét vẻ mặt kiểu này.”“Nghiên Trì, cô ấy thật sự đã...”“Cậu cũng nên im lặng đi.”Hắn nói rồi điềm tĩnh bước đến cạnh giường, ánh mắt lẫn chất giọng đều trở nên dịu dàng.“Thư Nghiên, đừng sợ, anh ở đây rồi.”Bé con vẫn một mực nằm im thin thít không có chút động tĩnh, lại càng không thể nào đáp trả lại lời nói ấy.Nghiên Trì gỡ bỏ hết mọi thứ rườm rà trên người cô rồi dễ dàng bế bổng cô lên. Hắn ôm chặt người con gái trong lòng lại rồi dứt khoát quay người rời đi.“Tất cả bọn họ đều là những kẻ lừa bịp, đi thôi, anh đưa em rời khỏi đây, chúng ta về nhà...”