1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm.
Chương 12
Thánh Thể Khắc PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm. 12.“Phu nhân, nàng đã nhìn vi phu cười suốt nửa canh giờ rồi.”Trong xe ngựa, Phó Chi Hằng nắm lấy tay ta, giữ trong lòng bàn tay, khẽ mở miệng nói.“Phó Chi Hằng, ngươi… thật sự đang bảo vệ ta? Ngươi không oán trách phụ thân ta nữa sao?” – ta thu lại nụ cười trên mặt, vẫn khó tin hỏi lại.“Phu nhân,” – Phó Chi Hằng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay ta, khẽ nói –“Ta và nhạc phụ chỉ là bất đồng chính kiến, không hề xen lẫn tư tình. Hơn nữa, nhạc phụ là nhạc phụ, phu nhân là phu nhân. Phu nhân không cần phải cả ngày nghi thần nghi quỷ.”“Thật sao? Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”“Ngàn vạn lần thật!”Ta biết mà, ta với mẫu thân vốn vô tội.Nói như vậy… ta không phải c/h/ế/t rồi!Ta vui mừng muốn nhảy dựng lên.“Vậy phu nhân, còn muốn nghe theo lời nhạc phụ, hòa ly với vi phu nữa không?” – Phó Chi Hằng bỗng nghiêm túc hỏi lại.“Không không, không hòa ly!” – ta lắc đầu như trống bỏi.Phụ thân ơi, xin thứ lỗi. Giữa người và đạo nghĩa, ta không do dự chọn mỹ sắc.Phó Chi Hằng hài lòng ôm ta vào lòng, mùi hương thanh đạm như tùng trúc bao phủ quanh người, hắn lại cúi đầu, ghé vào tai ta thì thầm:“Mới vừa rồi nghe phu nhân nói, ta và nàng một đêm bảy lần không trùng kiểu, đêm nào cũng có hoa dạng… xem ra, vi phu còn phải nỗ lực hơn nữa.”Trong nháy mắt, mặt ta đỏ bừng như m/á/u, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.Lời điên rồ như thế, sao lại bị hắn nghe thấy chứ?
12.
“Phu nhân, nàng đã nhìn vi phu cười suốt nửa canh giờ rồi.”
Trong xe ngựa, Phó Chi Hằng nắm lấy tay ta, giữ trong lòng bàn tay, khẽ mở miệng nói.
“Phó Chi Hằng, ngươi… thật sự đang bảo vệ ta? Ngươi không oán trách phụ thân ta nữa sao?” – ta thu lại nụ cười trên mặt, vẫn khó tin hỏi lại.
“Phu nhân,” – Phó Chi Hằng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay ta, khẽ nói –
“Ta và nhạc phụ chỉ là bất đồng chính kiến, không hề xen lẫn tư tình. Hơn nữa, nhạc phụ là nhạc phụ, phu nhân là phu nhân. Phu nhân không cần phải cả ngày nghi thần nghi quỷ.”
“Thật sao? Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Ngàn vạn lần thật!”
Ta biết mà, ta với mẫu thân vốn vô tội.
Nói như vậy… ta không phải c/h/ế/t rồi!
Ta vui mừng muốn nhảy dựng lên.
“Vậy phu nhân, còn muốn nghe theo lời nhạc phụ, hòa ly với vi phu nữa không?” – Phó Chi Hằng bỗng nghiêm túc hỏi lại.
“Không không, không hòa ly!” – ta lắc đầu như trống bỏi.
Phụ thân ơi, xin thứ lỗi. Giữa người và đạo nghĩa, ta không do dự chọn mỹ sắc.
Phó Chi Hằng hài lòng ôm ta vào lòng, mùi hương thanh đạm như tùng trúc bao phủ quanh người, hắn lại cúi đầu, ghé vào tai ta thì thầm:
“Mới vừa rồi nghe phu nhân nói, ta và nàng một đêm bảy lần không trùng kiểu, đêm nào cũng có hoa dạng… xem ra, vi phu còn phải nỗ lực hơn nữa.”
Trong nháy mắt, mặt ta đỏ bừng như m/á/u, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
Lời điên rồ như thế, sao lại bị hắn nghe thấy chứ?
Thánh Thể Khắc PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm. 12.“Phu nhân, nàng đã nhìn vi phu cười suốt nửa canh giờ rồi.”Trong xe ngựa, Phó Chi Hằng nắm lấy tay ta, giữ trong lòng bàn tay, khẽ mở miệng nói.“Phó Chi Hằng, ngươi… thật sự đang bảo vệ ta? Ngươi không oán trách phụ thân ta nữa sao?” – ta thu lại nụ cười trên mặt, vẫn khó tin hỏi lại.“Phu nhân,” – Phó Chi Hằng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay ta, khẽ nói –“Ta và nhạc phụ chỉ là bất đồng chính kiến, không hề xen lẫn tư tình. Hơn nữa, nhạc phụ là nhạc phụ, phu nhân là phu nhân. Phu nhân không cần phải cả ngày nghi thần nghi quỷ.”“Thật sao? Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”“Ngàn vạn lần thật!”Ta biết mà, ta với mẫu thân vốn vô tội.Nói như vậy… ta không phải c/h/ế/t rồi!Ta vui mừng muốn nhảy dựng lên.“Vậy phu nhân, còn muốn nghe theo lời nhạc phụ, hòa ly với vi phu nữa không?” – Phó Chi Hằng bỗng nghiêm túc hỏi lại.“Không không, không hòa ly!” – ta lắc đầu như trống bỏi.Phụ thân ơi, xin thứ lỗi. Giữa người và đạo nghĩa, ta không do dự chọn mỹ sắc.Phó Chi Hằng hài lòng ôm ta vào lòng, mùi hương thanh đạm như tùng trúc bao phủ quanh người, hắn lại cúi đầu, ghé vào tai ta thì thầm:“Mới vừa rồi nghe phu nhân nói, ta và nàng một đêm bảy lần không trùng kiểu, đêm nào cũng có hoa dạng… xem ra, vi phu còn phải nỗ lực hơn nữa.”Trong nháy mắt, mặt ta đỏ bừng như m/á/u, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.Lời điên rồ như thế, sao lại bị hắn nghe thấy chứ?