1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm.
Chương 17
Thánh Thể Khắc PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm. 17.Nhà ngoại ở biên cương phương Bắc, phong tục thuần hậu, trời cao đất rộng.Ta ở nhà ngoại, vừa ở là ba tháng.Quả nhiên, bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều.“Tiểu thư, trong tửu quán có rượu mới đấy. Nô tỳ đã mua một vò mang về, người có muốn nếm thử không?”Xuân Hương – nha hoàn của ta – luôn nghĩ đủ cách để khiến ta vui vẻ.“Được chứ!”Ta và Xuân Hương liền ngồi dưới trăng, cùng nhau đối ẩm.Vò rượu đó tên là “Tương Tư”.Trên vò dán một mảnh giấy đỏ nhỏ, viết rằng: “Một tiếng lá ngô đồng rụng, một tiếng thu, một dải tương tư, một dải sầu.”“Cái tên thì xui xẻo, nhưng mùi vị lại rất tuyệt.”Ta cứ lật đi lật lại tờ giấy đỏ, ngắm mãi hai câu thơ ấy, bất tri bất giác uống say lúc nào không hay.Trong mộng, dường như lại trở về những ngày chưa hòa ly.Mơ thấy ta nằm trong lòng Phó Chi Hằng, lắng nghe nhịp tim quen thuộc của hắn, quanh mũi tràn ngập hơi thở của hắn…“Phó Chi Hằng, lại là chàng sao? Chàng có biết không, mỗi lần mộng thấy chàng, tim ta lại đau lắm không?” – ta nhắm mắt, lẩm bẩm.“Phụ thân ta nói đúng, kẻ trí không sa vào lưới tình, kẻ dại vì tình mà khổ, trời đánh sét giáng kẻ si mê ái tình.Phó Chi Hằng, đợi khi ta tỉnh, ta sẽ không nghĩ tới chàng nữa. Ta chỉ hôn chàng trong mộng thôi.”Ta ngẩng mặt lên, tìm hai cánh môi mỏng mà ta nhung nhớ bao lâu.Người bên cạnh thoáng sững người, khàn giọng gọi ta:“Yên nhi… nàng say rồi…”“Suỵt! Đừng sợ! Chỉ gần gũi với chàng trong mộng thôi, chắc sẽ không khắc c/h/ế/t chàng đâu.”Ta giơ ngón tay, khẽ chạm lên môi hắn, rồi bắt đầu cởi áo hắn ra…Đêm ấy say mèm, một giấc xuân mộng, chẳng để lại dấu vết gì!
17.
Nhà ngoại ở biên cương phương Bắc, phong tục thuần hậu, trời cao đất rộng.
Ta ở nhà ngoại, vừa ở là ba tháng.
Quả nhiên, bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều.
“Tiểu thư, trong tửu quán có rượu mới đấy. Nô tỳ đã mua một vò mang về, người có muốn nếm thử không?”
Xuân Hương – nha hoàn của ta – luôn nghĩ đủ cách để khiến ta vui vẻ.
“Được chứ!”
Ta và Xuân Hương liền ngồi dưới trăng, cùng nhau đối ẩm.
Vò rượu đó tên là “Tương Tư”.
Trên vò dán một mảnh giấy đỏ nhỏ, viết rằng: “Một tiếng lá ngô đồng rụng, một tiếng thu, một dải tương tư, một dải sầu.”
“Cái tên thì xui xẻo, nhưng mùi vị lại rất tuyệt.”
Ta cứ lật đi lật lại tờ giấy đỏ, ngắm mãi hai câu thơ ấy, bất tri bất giác uống say lúc nào không hay.
Trong mộng, dường như lại trở về những ngày chưa hòa ly.
Mơ thấy ta nằm trong lòng Phó Chi Hằng, lắng nghe nhịp tim quen thuộc của hắn, quanh mũi tràn ngập hơi thở của hắn…
“Phó Chi Hằng, lại là chàng sao? Chàng có biết không, mỗi lần mộng thấy chàng, tim ta lại đau lắm không?” – ta nhắm mắt, lẩm bẩm.
“Phụ thân ta nói đúng, kẻ trí không sa vào lưới tình, kẻ dại vì tình mà khổ, trời đánh sét giáng kẻ si mê ái tình.
Phó Chi Hằng, đợi khi ta tỉnh, ta sẽ không nghĩ tới chàng nữa. Ta chỉ hôn chàng trong mộng thôi.”
Ta ngẩng mặt lên, tìm hai cánh môi mỏng mà ta nhung nhớ bao lâu.
Người bên cạnh thoáng sững người, khàn giọng gọi ta:
“Yên nhi… nàng say rồi…”
“Suỵt! Đừng sợ! Chỉ gần gũi với chàng trong mộng thôi, chắc sẽ không khắc c/h/ế/t chàng đâu.”
Ta giơ ngón tay, khẽ chạm lên môi hắn, rồi bắt đầu cởi áo hắn ra…
Đêm ấy say mèm, một giấc xuân mộng, chẳng để lại dấu vết gì!
Thánh Thể Khắc PhuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi. Trong kinh đồn rằng ta khắc chồng. Hoàng đế không chịu nổi nữa, ban một đạo thánh chỉ, tuyên ta tiến cung làm phi. Thế nhưng, ngay ngày ban thánh chỉ, thánh thượng bỗng nhiên đau bụng quặn thắt, đi đại tiện không ngừng, sắc mặt trắng bệch, đi đứng phải vịn tường. Hoàng đế hoảng hốt, trong đêm vội vàng thu hồi thánh chỉ, long ngôn xác quyết: “Nữ tử này khắc phu quá đỗi hung tàn!” Thánh thượng kim khẩu ngọc ngôn, đã định luận như vậy, từ đó về sau cả kinh thành chẳng còn kẻ nào dám cưới ta. Mẫu thân ta lo lắng đến ưu sầu, duy chỉ có phụ thân vẫn ung dung không chút bận tâm. 17.Nhà ngoại ở biên cương phương Bắc, phong tục thuần hậu, trời cao đất rộng.Ta ở nhà ngoại, vừa ở là ba tháng.Quả nhiên, bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều.“Tiểu thư, trong tửu quán có rượu mới đấy. Nô tỳ đã mua một vò mang về, người có muốn nếm thử không?”Xuân Hương – nha hoàn của ta – luôn nghĩ đủ cách để khiến ta vui vẻ.“Được chứ!”Ta và Xuân Hương liền ngồi dưới trăng, cùng nhau đối ẩm.Vò rượu đó tên là “Tương Tư”.Trên vò dán một mảnh giấy đỏ nhỏ, viết rằng: “Một tiếng lá ngô đồng rụng, một tiếng thu, một dải tương tư, một dải sầu.”“Cái tên thì xui xẻo, nhưng mùi vị lại rất tuyệt.”Ta cứ lật đi lật lại tờ giấy đỏ, ngắm mãi hai câu thơ ấy, bất tri bất giác uống say lúc nào không hay.Trong mộng, dường như lại trở về những ngày chưa hòa ly.Mơ thấy ta nằm trong lòng Phó Chi Hằng, lắng nghe nhịp tim quen thuộc của hắn, quanh mũi tràn ngập hơi thở của hắn…“Phó Chi Hằng, lại là chàng sao? Chàng có biết không, mỗi lần mộng thấy chàng, tim ta lại đau lắm không?” – ta nhắm mắt, lẩm bẩm.“Phụ thân ta nói đúng, kẻ trí không sa vào lưới tình, kẻ dại vì tình mà khổ, trời đánh sét giáng kẻ si mê ái tình.Phó Chi Hằng, đợi khi ta tỉnh, ta sẽ không nghĩ tới chàng nữa. Ta chỉ hôn chàng trong mộng thôi.”Ta ngẩng mặt lên, tìm hai cánh môi mỏng mà ta nhung nhớ bao lâu.Người bên cạnh thoáng sững người, khàn giọng gọi ta:“Yên nhi… nàng say rồi…”“Suỵt! Đừng sợ! Chỉ gần gũi với chàng trong mộng thôi, chắc sẽ không khắc c/h/ế/t chàng đâu.”Ta giơ ngón tay, khẽ chạm lên môi hắn, rồi bắt đầu cởi áo hắn ra…Đêm ấy say mèm, một giấc xuân mộng, chẳng để lại dấu vết gì!