"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…
Chương 148: Đinh Lan Cắt Cổ Tay Tự Sát
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Sự thương yêu và khẳng định chân thành từ đáy lòng của Triệu Đại Thúy khiến lòng Triệu Hướng Vãn cảm thấy phức tạp.Trong mắt bác, Triệu Hướng Vãn và bà ấy giống nhau, vì là phụ nữ nên bị coi thường, bị bỏ rơi, bị áp bức ở nông thôn. Nhưng, bác không biết rằng lý do thật sự khiến Tiền Thục Phân không ưa Triệu Hướng Vãn là vì... Triệu Hướng Vãn không phải con ruột của Tiền Thục Phân.Triệu Hướng Vãn nói: "Bác, cháu có về hay không, cha mẹ cũng không quan tâm. Ngày mai cháu sẽ đến bệnh viện nơi anh trai làm việc để gặp anh ấy."Triệu Đại Thúy mỉm cười hài lòng: "Thấy mấy anh chị em hòa thuận với nhau, bác vui lắm."Đến tối, Triệu Hướng Vãn nằm trong chiếc chăn bông mới mà Triệu Đại Thúy chuẩn bị, ngửi mùi nắng tỏa ra từ gối, nghe thấy tiếng Phạm Thu Hàn ôm cổ Triệu Đại Thúy nũng nịu: "Mẹ, lâu lắm rồi con chưa được ngủ chung với mẹ."Ngước nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khóe miệng Triệu Hướng Vãn từ từ cong lên.Ngày hôm sau, 24 tháng 1 dương lịch, ở miền Nam là ngày đưa ông Táo về trời.Trời vừa tờ mờ sáng."Ầm! Ầm! Ầm!" Một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên, kèm theo tiếng kêu khản đặc của một người phụ nữ."Cứu với, cứu với..."Triệu Đại Thúy nhận ra giọng nói của người kia, lập tức khoác áo xuống giường, đi tới mở cửa.Một cơn gió lạnh cuốn vào trong nhà, Phạm Thu Hàn và Triệu Hướng Vãn đồng thời giật mình tỉnh giấc, rùng mình vì lạnh.Trước cửa là một người phụ nữ mập mạp, tóc tai bù xù, bà ta giơ đôi tay dính đầy m.á.u lên, điên cuồng la hét: "Thu Hàn, cháu là y tá, mau cứu người đi."Vừa nhìn thấy máu, Phạm Thu Hàn vội vã chui ra khỏi chăn, nhanh chóng mặc áo khoác ngoài, bước nhanh tới cửa: "Dì Lục, xảy ra chuyện gì vậy?"Dì Lục run rẩy toàn thân: "Đinh, Đinh Lan c.ắ.t c.ổ tay..."Nghe thấy cái tên Đinh Lan này, động tác đang mặc áo bông của Triệu Hướng Vãn lập tức dừng lại, chăm chú nhìn sang, mới nhận ra người phụ nữ này chính là mẹ của Đinh Lan, người đã đi cùng chuyến tàu với họ.Trên tàu, chẳng phải tinh thần của Đinh Lan đã ổn định lại rồi sao? Sao vừa về nhà lại thành ra thế này rồi? Triệu Hướng Vãn thầm lo lắng không thôi, vội vàng mặc áo, xỏ giày, rồi chạy theo sau Phạm Thu Hàn.Khu mà bác cả của cô ở là khu cũ của huyện La, toàn là những ngôi nhà lụp xụp, ngõ nhỏ hẹp, dây điện chằng chịt, đường bê tông đầy ổ gà. Nhà Đinh Lan cách nhà Triệu Đại Thúy hai căn, trước cửa đang có một đám người tụ tập. Thấy Phạm Thu Hàn đến, mọi người liền nhanh chóng dạt ra tạo một lối đi: "Mau mau, để em Thu vào xem thế nào nào, em ấy là y tá."Phạm Thu Hàn học trường trung cấp y tế, chuyên ngành điều dưỡng, năm nay đang thực tập ở bệnh viện thị trấn. Dù chưa chính thức đi làm, nhưng cô ấy rất nhiệt tình hào sảng, sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Hàng xóm láng giềng có chút đau đầu, cảm mạo cũng tìm đến cô ấy. Giờ gặp chuyện Đinh Lan c.ắ.t c.ổ tay tự sát, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến để cầu cứu chính là cô ấy.Triệu Hướng Vãn theo sau Phạm Thu Hàn bước vào nhà, chớp mắt vài cái mới thích ứng được với sự tối tăm trong phòng.Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc lên, Triệu Hướng Vãn theo hướng mùi nhìn tới, thấy trên chiếc giường dã chiến ở góc tường, có một cánh tay gầy guộc rũ xuống, trên nền đất dưới đầu ngón tay có một vũng m.á.u đỏ sẫm.Phạm Thu Hàn chạy đến, kiểm tra nhanh rồi thở phào: "Vẫn còn sống!" Cô ấy lấy băng đã chuẩn bị sẵn, băng chặt cổ tay của Đinh Lan, sau khi cầm máu, cô ấy bình tĩnh dặn dò: "Mau tìm xe, đưa cô ấy đi bệnh viện."Tiếng chuông kêu leng keng từ cửa vọng vào, có người gọi: "Nhanh lên, xe ba bánh đến rồi."Sau một lúc hoảng loạn, hàng xóm tốt bụng đã quấn Đinh Lan trong chăn bông rồi đặt lên xe ba bánh, lao nhanh về phía bệnh viện. Tới bệnh viện thị trấn, nhìn con gái được đưa vào phòng cấp cứu, mẹ Đinh Lan ngồi bệt xuống nền đá mài xanh lá, không nức nở không ngừng.
Sự thương yêu và khẳng định chân thành từ đáy lòng của Triệu Đại Thúy khiến lòng Triệu Hướng Vãn cảm thấy phức tạp.
Trong mắt bác, Triệu Hướng Vãn và bà ấy giống nhau, vì là phụ nữ nên bị coi thường, bị bỏ rơi, bị áp bức ở nông thôn. Nhưng, bác không biết rằng lý do thật sự khiến Tiền Thục Phân không ưa Triệu Hướng Vãn là vì... Triệu Hướng Vãn không phải con ruột của Tiền Thục Phân.
Triệu Hướng Vãn nói: "Bác, cháu có về hay không, cha mẹ cũng không quan tâm. Ngày mai cháu sẽ đến bệnh viện nơi anh trai làm việc để gặp anh ấy."
Triệu Đại Thúy mỉm cười hài lòng: "Thấy mấy anh chị em hòa thuận với nhau, bác vui lắm."
Đến tối, Triệu Hướng Vãn nằm trong chiếc chăn bông mới mà Triệu Đại Thúy chuẩn bị, ngửi mùi nắng tỏa ra từ gối, nghe thấy tiếng Phạm Thu Hàn ôm cổ Triệu Đại Thúy nũng nịu: "Mẹ, lâu lắm rồi con chưa được ngủ chung với mẹ."
Ngước nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khóe miệng Triệu Hướng Vãn từ từ cong lên.
Ngày hôm sau, 24 tháng 1 dương lịch, ở miền Nam là ngày đưa ông Táo về trời.
Trời vừa tờ mờ sáng.
"Ầm! Ầm! Ầm!" Một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên, kèm theo tiếng kêu khản đặc của một người phụ nữ.
"Cứu với, cứu với..."
Triệu Đại Thúy nhận ra giọng nói của người kia, lập tức khoác áo xuống giường, đi tới mở cửa.
Một cơn gió lạnh cuốn vào trong nhà, Phạm Thu Hàn và Triệu Hướng Vãn đồng thời giật mình tỉnh giấc, rùng mình vì lạnh.
Trước cửa là một người phụ nữ mập mạp, tóc tai bù xù, bà ta giơ đôi tay dính đầy m.á.u lên, điên cuồng la hét: "Thu Hàn, cháu là y tá, mau cứu người đi."
Vừa nhìn thấy máu, Phạm Thu Hàn vội vã chui ra khỏi chăn, nhanh chóng mặc áo khoác ngoài, bước nhanh tới cửa: "Dì Lục, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dì Lục run rẩy toàn thân: "Đinh, Đinh Lan c.ắ.t c.ổ tay..."
Nghe thấy cái tên Đinh Lan này, động tác đang mặc áo bông của Triệu Hướng Vãn lập tức dừng lại, chăm chú nhìn sang, mới nhận ra người phụ nữ này chính là mẹ của Đinh Lan, người đã đi cùng chuyến tàu với họ.
Trên tàu, chẳng phải tinh thần của Đinh Lan đã ổn định lại rồi sao? Sao vừa về nhà lại thành ra thế này rồi? Triệu Hướng Vãn thầm lo lắng không thôi, vội vàng mặc áo, xỏ giày, rồi chạy theo sau Phạm Thu Hàn.
Khu mà bác cả của cô ở là khu cũ của huyện La, toàn là những ngôi nhà lụp xụp, ngõ nhỏ hẹp, dây điện chằng chịt, đường bê tông đầy ổ gà. Nhà Đinh Lan cách nhà Triệu Đại Thúy hai căn, trước cửa đang có một đám người tụ tập. Thấy Phạm Thu Hàn đến, mọi người liền nhanh chóng dạt ra tạo một lối đi: "Mau mau, để em Thu vào xem thế nào nào, em ấy là y tá."
Phạm Thu Hàn học trường trung cấp y tế, chuyên ngành điều dưỡng, năm nay đang thực tập ở bệnh viện thị trấn. Dù chưa chính thức đi làm, nhưng cô ấy rất nhiệt tình hào sảng, sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Hàng xóm láng giềng có chút đau đầu, cảm mạo cũng tìm đến cô ấy. Giờ gặp chuyện Đinh Lan c.ắ.t c.ổ tay tự sát, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến để cầu cứu chính là cô ấy.
Triệu Hướng Vãn theo sau Phạm Thu Hàn bước vào nhà, chớp mắt vài cái mới thích ứng được với sự tối tăm trong phòng.
Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc lên, Triệu Hướng Vãn theo hướng mùi nhìn tới, thấy trên chiếc giường dã chiến ở góc tường, có một cánh tay gầy guộc rũ xuống, trên nền đất dưới đầu ngón tay có một vũng m.á.u đỏ sẫm.
Phạm Thu Hàn chạy đến, kiểm tra nhanh rồi thở phào: "Vẫn còn sống!" Cô ấy lấy băng đã chuẩn bị sẵn, băng chặt cổ tay của Đinh Lan, sau khi cầm máu, cô ấy bình tĩnh dặn dò: "Mau tìm xe, đưa cô ấy đi bệnh viện."
Tiếng chuông kêu leng keng từ cửa vọng vào, có người gọi: "Nhanh lên, xe ba bánh đến rồi."
Sau một lúc hoảng loạn, hàng xóm tốt bụng đã quấn Đinh Lan trong chăn bông rồi đặt lên xe ba bánh, lao nhanh về phía bệnh viện. Tới bệnh viện thị trấn, nhìn con gái được đưa vào phòng cấp cứu, mẹ Đinh Lan ngồi bệt xuống nền đá mài xanh lá, không nức nở không ngừng.
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Sự thương yêu và khẳng định chân thành từ đáy lòng của Triệu Đại Thúy khiến lòng Triệu Hướng Vãn cảm thấy phức tạp.Trong mắt bác, Triệu Hướng Vãn và bà ấy giống nhau, vì là phụ nữ nên bị coi thường, bị bỏ rơi, bị áp bức ở nông thôn. Nhưng, bác không biết rằng lý do thật sự khiến Tiền Thục Phân không ưa Triệu Hướng Vãn là vì... Triệu Hướng Vãn không phải con ruột của Tiền Thục Phân.Triệu Hướng Vãn nói: "Bác, cháu có về hay không, cha mẹ cũng không quan tâm. Ngày mai cháu sẽ đến bệnh viện nơi anh trai làm việc để gặp anh ấy."Triệu Đại Thúy mỉm cười hài lòng: "Thấy mấy anh chị em hòa thuận với nhau, bác vui lắm."Đến tối, Triệu Hướng Vãn nằm trong chiếc chăn bông mới mà Triệu Đại Thúy chuẩn bị, ngửi mùi nắng tỏa ra từ gối, nghe thấy tiếng Phạm Thu Hàn ôm cổ Triệu Đại Thúy nũng nịu: "Mẹ, lâu lắm rồi con chưa được ngủ chung với mẹ."Ngước nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khóe miệng Triệu Hướng Vãn từ từ cong lên.Ngày hôm sau, 24 tháng 1 dương lịch, ở miền Nam là ngày đưa ông Táo về trời.Trời vừa tờ mờ sáng."Ầm! Ầm! Ầm!" Một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên, kèm theo tiếng kêu khản đặc của một người phụ nữ."Cứu với, cứu với..."Triệu Đại Thúy nhận ra giọng nói của người kia, lập tức khoác áo xuống giường, đi tới mở cửa.Một cơn gió lạnh cuốn vào trong nhà, Phạm Thu Hàn và Triệu Hướng Vãn đồng thời giật mình tỉnh giấc, rùng mình vì lạnh.Trước cửa là một người phụ nữ mập mạp, tóc tai bù xù, bà ta giơ đôi tay dính đầy m.á.u lên, điên cuồng la hét: "Thu Hàn, cháu là y tá, mau cứu người đi."Vừa nhìn thấy máu, Phạm Thu Hàn vội vã chui ra khỏi chăn, nhanh chóng mặc áo khoác ngoài, bước nhanh tới cửa: "Dì Lục, xảy ra chuyện gì vậy?"Dì Lục run rẩy toàn thân: "Đinh, Đinh Lan c.ắ.t c.ổ tay..."Nghe thấy cái tên Đinh Lan này, động tác đang mặc áo bông của Triệu Hướng Vãn lập tức dừng lại, chăm chú nhìn sang, mới nhận ra người phụ nữ này chính là mẹ của Đinh Lan, người đã đi cùng chuyến tàu với họ.Trên tàu, chẳng phải tinh thần của Đinh Lan đã ổn định lại rồi sao? Sao vừa về nhà lại thành ra thế này rồi? Triệu Hướng Vãn thầm lo lắng không thôi, vội vàng mặc áo, xỏ giày, rồi chạy theo sau Phạm Thu Hàn.Khu mà bác cả của cô ở là khu cũ của huyện La, toàn là những ngôi nhà lụp xụp, ngõ nhỏ hẹp, dây điện chằng chịt, đường bê tông đầy ổ gà. Nhà Đinh Lan cách nhà Triệu Đại Thúy hai căn, trước cửa đang có một đám người tụ tập. Thấy Phạm Thu Hàn đến, mọi người liền nhanh chóng dạt ra tạo một lối đi: "Mau mau, để em Thu vào xem thế nào nào, em ấy là y tá."Phạm Thu Hàn học trường trung cấp y tế, chuyên ngành điều dưỡng, năm nay đang thực tập ở bệnh viện thị trấn. Dù chưa chính thức đi làm, nhưng cô ấy rất nhiệt tình hào sảng, sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Hàng xóm láng giềng có chút đau đầu, cảm mạo cũng tìm đến cô ấy. Giờ gặp chuyện Đinh Lan c.ắ.t c.ổ tay tự sát, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến để cầu cứu chính là cô ấy.Triệu Hướng Vãn theo sau Phạm Thu Hàn bước vào nhà, chớp mắt vài cái mới thích ứng được với sự tối tăm trong phòng.Một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc lên, Triệu Hướng Vãn theo hướng mùi nhìn tới, thấy trên chiếc giường dã chiến ở góc tường, có một cánh tay gầy guộc rũ xuống, trên nền đất dưới đầu ngón tay có một vũng m.á.u đỏ sẫm.Phạm Thu Hàn chạy đến, kiểm tra nhanh rồi thở phào: "Vẫn còn sống!" Cô ấy lấy băng đã chuẩn bị sẵn, băng chặt cổ tay của Đinh Lan, sau khi cầm máu, cô ấy bình tĩnh dặn dò: "Mau tìm xe, đưa cô ấy đi bệnh viện."Tiếng chuông kêu leng keng từ cửa vọng vào, có người gọi: "Nhanh lên, xe ba bánh đến rồi."Sau một lúc hoảng loạn, hàng xóm tốt bụng đã quấn Đinh Lan trong chăn bông rồi đặt lên xe ba bánh, lao nhanh về phía bệnh viện. Tới bệnh viện thị trấn, nhìn con gái được đưa vào phòng cấp cứu, mẹ Đinh Lan ngồi bệt xuống nền đá mài xanh lá, không nức nở không ngừng.