"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…

Chương 149: Sao Số Tôi Lại Khổ Thế Này

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… "Tôi không ngờ, thật không ngờ. Khó khăn lắm mới tìm lại được con bé, sao nó lại tìm đến cái c.h.ế.t chứ? Tôi đâu có nói gì, tôi đâu có nói gì đâu chứ..."Triệu Hướng Vãn đứng một bên ngẩn người.Mẹ Đinh Lan quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: "Cô, cô sao lại ở đây?"Phạm Thu Hàn vừa làm vừa đáp thay Triệu Hướng Vãn: "Em ấy là em họ tôi."Dì Lục như tìm được người để giãi bày, vừa khóc vừa nói: "Cháu cũng thấy trên tàu rồi, Đinh Lan như phát điên lên, đúng không? Cháu nói xem tại sao nó lại tự sát chứ? Chẳng lẽ chúng tôi làm chưa đủ tốt sao? Sao nó lại không chịu hiểu cho chúng tôi chứ?"Những người hàng xóm đi cùng cũng phần nào biết chuyện nhà Đinh Lan, liền bắt đầu bàn tán."Nghe nói trước đây ông Tương làm công nhân ở nhà máy phân bón, đơn vị còn cấp nhà ở. Sau này bị đột quỵ nên phải nghỉ hưu sớm, hai vợ chồng mới bán nhà chuyển đến chỗ lụp xụp này.""Trước kia không nghe hai vợ chồng này nhắc đến chuyện con cái, tối qua lại đột ngột đón con gái về. Nhìn dáng vẻ con bé, chắc là chịu khổ nhiều rồi. Nhà này thật tội nghiệp, ông Tương bị đột quỵ, nửa mặt bị liệt, cánh tay trái không cử động được, giờ lại gặp chuyện này, tương lai biết làm sao đây."Lời của hàng xóm khiến bà Lục càng thêm tủi thân, tiếp tục khóc lóc kể lể.“Hồi nhỏ con bé Đinh Lan nhà tôi ngoan lắm, tan học về nhà là chăm chỉ làm bài tập ngay, chưa bao giờ chạy nhảy lung tung với lũ trẻ trong nhà máy. Tôi và cha nó chỉ có mỗi mình nó, dồn hết tâm sức để nuôi dạy nó nên người. Tuy bình thường quản lý nghiêm khắc, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho nó mà thôi.Ở nhà nó được chăm sóc từng li từng tí, chỉ cần chuyên tâm học hành, thi đỗ đại học để làm rạng danh gia đình. Năm Đinh Lan thi đỗ đại học, ông Tương đã đốt một vạn pháo và đãi hơn mười mâm cỗ, chúng tôi thật sự tự hào.Nhưng bây giờ mọi người cũng thấy đấy, con bé bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong bụng lại còn mang một cái thai hoang, các người bảo số chúng tôi sao lại khổ thế này..."Triệu Đại Thúy không qua lại nhiều với nhà họ Tương, chỉ biết hai vợ chồng này là công nhân của nhà máy phân bón, sau khi Tương Phú Quý bị đột quỵ, họ đã bán nhà, nghỉ hưu sớm, không có con cái bên cạnh. Thấy họ đáng thương, hàng xóm xung quanh thường xuyên giúp đỡ.Cùng là mẹ, khi thấy mẹ Đinh Lan là Lục Thanh Liên, khóc đến không thở nổi, Triệu Đại Thúy không đành lòng, thở dài một tiếng, định đỡ bà ta từ dưới đất đứng dậy.Triệu Hướng Vãn giơ tay ngăn lại, ngăn cản hành động của Triệu Đại Thúy.Sắc mặt Triệu Hướng Vãn rất nghiêm nghị: "Bác cả, để bà ta khóc đi."Ép con gái đến mức tự sát, người mẹ như thế này không đáng được thương hại, cứ để bà ta khóc, bà ta nên khóc như thế mới đáng!Có lẽ vì dáng vẻ nghiêm khắc của Triệu Hướng Vãn, Lục Thanh Liên đang chìm đắm trong suy nghĩ “sao số tôi lại khổ thế này” bỗng giật mình, ngừng khóc.[Cô gái trẻ này ghê gớm thật, là người nhà của Triệu Đại Thúy à? Trên tàu đã hét vào mặt mình không cho mình đánh Đinh Lan, giờ lại trưng bộ mặt lạnh lùng dạy bảo người khác. Thật quá đáng! Con gái mình, mình muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, liên quan gì đến nó chứ?]Lục Thanh Liên là kiểu người chỉ dám hung dữ trong nhà, dù trong lòng không hài lòng với Triệu Hướng Vãn, nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ đành ấm ức nhìn Triệu Đại Thúy.Triệu Đại Thúy ho khẽ một tiếng, tuy cảm thấy Triệu Hướng Vãn nói năng không chừa chút tình cảm, tính cách quá thẳng thắn, nhưng nghĩ đến việc do cô không có một người mẹ tốt nên mới trở nên gai góc như vậy, bà ấy không nỡ trách mắng.Triệu Đại Thúy nói: "Thanh Liên, trước đây tôi chưa từng thấy con gái nhà chị, cũng chưa nghe chị nhắc đến Đinh Lan, còn tưởng hai người không có con chứ. Bây giờ con gái trở về, đó là chuyện tốt. Hai người nên yêu thương con bé nhiều hơn, đừng ép con bé vào đường cùng."

"Tôi không ngờ, thật không ngờ. Khó khăn lắm mới tìm lại được con bé, sao nó lại tìm đến cái c.h.ế.t chứ? Tôi đâu có nói gì, tôi đâu có nói gì đâu chứ..."

Triệu Hướng Vãn đứng một bên ngẩn người.

Mẹ Đinh Lan quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: "Cô, cô sao lại ở đây?"

Phạm Thu Hàn vừa làm vừa đáp thay Triệu Hướng Vãn: "Em ấy là em họ tôi."

Dì Lục như tìm được người để giãi bày, vừa khóc vừa nói: "Cháu cũng thấy trên tàu rồi, Đinh Lan như phát điên lên, đúng không? Cháu nói xem tại sao nó lại tự sát chứ? Chẳng lẽ chúng tôi làm chưa đủ tốt sao? Sao nó lại không chịu hiểu cho chúng tôi chứ?"

Những người hàng xóm đi cùng cũng phần nào biết chuyện nhà Đinh Lan, liền bắt đầu bàn tán.

"Nghe nói trước đây ông Tương làm công nhân ở nhà máy phân bón, đơn vị còn cấp nhà ở. Sau này bị đột quỵ nên phải nghỉ hưu sớm, hai vợ chồng mới bán nhà chuyển đến chỗ lụp xụp này."

"Trước kia không nghe hai vợ chồng này nhắc đến chuyện con cái, tối qua lại đột ngột đón con gái về. Nhìn dáng vẻ con bé, chắc là chịu khổ nhiều rồi. Nhà này thật tội nghiệp, ông Tương bị đột quỵ, nửa mặt bị liệt, cánh tay trái không cử động được, giờ lại gặp chuyện này, tương lai biết làm sao đây."

Lời của hàng xóm khiến bà Lục càng thêm tủi thân, tiếp tục khóc lóc kể lể.

“Hồi nhỏ con bé Đinh Lan nhà tôi ngoan lắm, tan học về nhà là chăm chỉ làm bài tập ngay, chưa bao giờ chạy nhảy lung tung với lũ trẻ trong nhà máy. Tôi và cha nó chỉ có mỗi mình nó, dồn hết tâm sức để nuôi dạy nó nên người. Tuy bình thường quản lý nghiêm khắc, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho nó mà thôi.

Ở nhà nó được chăm sóc từng li từng tí, chỉ cần chuyên tâm học hành, thi đỗ đại học để làm rạng danh gia đình. Năm Đinh Lan thi đỗ đại học, ông Tương đã đốt một vạn pháo và đãi hơn mười mâm cỗ, chúng tôi thật sự tự hào.

Nhưng bây giờ mọi người cũng thấy đấy, con bé bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong bụng lại còn mang một cái thai hoang, các người bảo số chúng tôi sao lại khổ thế này..."

Triệu Đại Thúy không qua lại nhiều với nhà họ Tương, chỉ biết hai vợ chồng này là công nhân của nhà máy phân bón, sau khi Tương Phú Quý bị đột quỵ, họ đã bán nhà, nghỉ hưu sớm, không có con cái bên cạnh. Thấy họ đáng thương, hàng xóm xung quanh thường xuyên giúp đỡ.

Cùng là mẹ, khi thấy mẹ Đinh Lan là Lục Thanh Liên, khóc đến không thở nổi, Triệu Đại Thúy không đành lòng, thở dài một tiếng, định đỡ bà ta từ dưới đất đứng dậy.

Triệu Hướng Vãn giơ tay ngăn lại, ngăn cản hành động của Triệu Đại Thúy.

Sắc mặt Triệu Hướng Vãn rất nghiêm nghị: "Bác cả, để bà ta khóc đi."

Ép con gái đến mức tự sát, người mẹ như thế này không đáng được thương hại, cứ để bà ta khóc, bà ta nên khóc như thế mới đáng!

Có lẽ vì dáng vẻ nghiêm khắc của Triệu Hướng Vãn, Lục Thanh Liên đang chìm đắm trong suy nghĩ “sao số tôi lại khổ thế này” bỗng giật mình, ngừng khóc.

[Cô gái trẻ này ghê gớm thật, là người nhà của Triệu Đại Thúy à? Trên tàu đã hét vào mặt mình không cho mình đánh Đinh Lan, giờ lại trưng bộ mặt lạnh lùng dạy bảo người khác. Thật quá đáng! Con gái mình, mình muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, liên quan gì đến nó chứ?]

Lục Thanh Liên là kiểu người chỉ dám hung dữ trong nhà, dù trong lòng không hài lòng với Triệu Hướng Vãn, nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ đành ấm ức nhìn Triệu Đại Thúy.

Triệu Đại Thúy ho khẽ một tiếng, tuy cảm thấy Triệu Hướng Vãn nói năng không chừa chút tình cảm, tính cách quá thẳng thắn, nhưng nghĩ đến việc do cô không có một người mẹ tốt nên mới trở nên gai góc như vậy, bà ấy không nỡ trách mắng.

Triệu Đại Thúy nói: "Thanh Liên, trước đây tôi chưa từng thấy con gái nhà chị, cũng chưa nghe chị nhắc đến Đinh Lan, còn tưởng hai người không có con chứ. Bây giờ con gái trở về, đó là chuyện tốt. Hai người nên yêu thương con bé nhiều hơn, đừng ép con bé vào đường cùng."

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… "Tôi không ngờ, thật không ngờ. Khó khăn lắm mới tìm lại được con bé, sao nó lại tìm đến cái c.h.ế.t chứ? Tôi đâu có nói gì, tôi đâu có nói gì đâu chứ..."Triệu Hướng Vãn đứng một bên ngẩn người.Mẹ Đinh Lan quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: "Cô, cô sao lại ở đây?"Phạm Thu Hàn vừa làm vừa đáp thay Triệu Hướng Vãn: "Em ấy là em họ tôi."Dì Lục như tìm được người để giãi bày, vừa khóc vừa nói: "Cháu cũng thấy trên tàu rồi, Đinh Lan như phát điên lên, đúng không? Cháu nói xem tại sao nó lại tự sát chứ? Chẳng lẽ chúng tôi làm chưa đủ tốt sao? Sao nó lại không chịu hiểu cho chúng tôi chứ?"Những người hàng xóm đi cùng cũng phần nào biết chuyện nhà Đinh Lan, liền bắt đầu bàn tán."Nghe nói trước đây ông Tương làm công nhân ở nhà máy phân bón, đơn vị còn cấp nhà ở. Sau này bị đột quỵ nên phải nghỉ hưu sớm, hai vợ chồng mới bán nhà chuyển đến chỗ lụp xụp này.""Trước kia không nghe hai vợ chồng này nhắc đến chuyện con cái, tối qua lại đột ngột đón con gái về. Nhìn dáng vẻ con bé, chắc là chịu khổ nhiều rồi. Nhà này thật tội nghiệp, ông Tương bị đột quỵ, nửa mặt bị liệt, cánh tay trái không cử động được, giờ lại gặp chuyện này, tương lai biết làm sao đây."Lời của hàng xóm khiến bà Lục càng thêm tủi thân, tiếp tục khóc lóc kể lể.“Hồi nhỏ con bé Đinh Lan nhà tôi ngoan lắm, tan học về nhà là chăm chỉ làm bài tập ngay, chưa bao giờ chạy nhảy lung tung với lũ trẻ trong nhà máy. Tôi và cha nó chỉ có mỗi mình nó, dồn hết tâm sức để nuôi dạy nó nên người. Tuy bình thường quản lý nghiêm khắc, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho nó mà thôi.Ở nhà nó được chăm sóc từng li từng tí, chỉ cần chuyên tâm học hành, thi đỗ đại học để làm rạng danh gia đình. Năm Đinh Lan thi đỗ đại học, ông Tương đã đốt một vạn pháo và đãi hơn mười mâm cỗ, chúng tôi thật sự tự hào.Nhưng bây giờ mọi người cũng thấy đấy, con bé bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong bụng lại còn mang một cái thai hoang, các người bảo số chúng tôi sao lại khổ thế này..."Triệu Đại Thúy không qua lại nhiều với nhà họ Tương, chỉ biết hai vợ chồng này là công nhân của nhà máy phân bón, sau khi Tương Phú Quý bị đột quỵ, họ đã bán nhà, nghỉ hưu sớm, không có con cái bên cạnh. Thấy họ đáng thương, hàng xóm xung quanh thường xuyên giúp đỡ.Cùng là mẹ, khi thấy mẹ Đinh Lan là Lục Thanh Liên, khóc đến không thở nổi, Triệu Đại Thúy không đành lòng, thở dài một tiếng, định đỡ bà ta từ dưới đất đứng dậy.Triệu Hướng Vãn giơ tay ngăn lại, ngăn cản hành động của Triệu Đại Thúy.Sắc mặt Triệu Hướng Vãn rất nghiêm nghị: "Bác cả, để bà ta khóc đi."Ép con gái đến mức tự sát, người mẹ như thế này không đáng được thương hại, cứ để bà ta khóc, bà ta nên khóc như thế mới đáng!Có lẽ vì dáng vẻ nghiêm khắc của Triệu Hướng Vãn, Lục Thanh Liên đang chìm đắm trong suy nghĩ “sao số tôi lại khổ thế này” bỗng giật mình, ngừng khóc.[Cô gái trẻ này ghê gớm thật, là người nhà của Triệu Đại Thúy à? Trên tàu đã hét vào mặt mình không cho mình đánh Đinh Lan, giờ lại trưng bộ mặt lạnh lùng dạy bảo người khác. Thật quá đáng! Con gái mình, mình muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, liên quan gì đến nó chứ?]Lục Thanh Liên là kiểu người chỉ dám hung dữ trong nhà, dù trong lòng không hài lòng với Triệu Hướng Vãn, nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ đành ấm ức nhìn Triệu Đại Thúy.Triệu Đại Thúy ho khẽ một tiếng, tuy cảm thấy Triệu Hướng Vãn nói năng không chừa chút tình cảm, tính cách quá thẳng thắn, nhưng nghĩ đến việc do cô không có một người mẹ tốt nên mới trở nên gai góc như vậy, bà ấy không nỡ trách mắng.Triệu Đại Thúy nói: "Thanh Liên, trước đây tôi chưa từng thấy con gái nhà chị, cũng chưa nghe chị nhắc đến Đinh Lan, còn tưởng hai người không có con chứ. Bây giờ con gái trở về, đó là chuyện tốt. Hai người nên yêu thương con bé nhiều hơn, đừng ép con bé vào đường cùng."

Chương 149: Sao Số Tôi Lại Khổ Thế Này