Dưới mái ngói cũ kĩ, bóng đèn vàng nhợt trên trần nhà tỏa ánh sáng yếu ớt chiếu lên bức tường loang lổ. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Hứa Lam Hà. "Vân Sương, em ra xin lỗi mẹ đi. Dù sao bà cũng là mẹ anh, em muốn anh phải làm sao đây?" Anh ngồi xổm bên mép giường, hai tay ôm đầu, giọng bất lực như thể đang gánh cả trời oán trách. Trên giường đất, Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra. Ánh nhìn lướt quanh, rồi dừng lại thật lâu trên trần nhà và những mảng tường ẩm mốc. Một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc đồng thời ập đến. Cô chết sững người. Đây… chẳng phải là căn nhà cũ của nhà họ Hứa sao? Đột ngột, cô bật dậy khỏi giường. Ánh mắt hoang mang đảo quanh phòng, rồi nhìn xuống tay chân mình. "Chân tôi… tay tôi…!" Liễu Vân Sương run rẩy, lẩm bẩm như không thể tin nổi. Rõ ràng tay chân cô từng bị chồng của Hứa Tri Vi đánh cho tàn phế. Mà không… cô còn chết rồi cơ mà! Sao giờ đây…? Choáng váng, không kịp định thần, cô hoang mang như người…
Chương 36
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt ThíTác giả: Tam Nguyệt Bất Tri XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhDưới mái ngói cũ kĩ, bóng đèn vàng nhợt trên trần nhà tỏa ánh sáng yếu ớt chiếu lên bức tường loang lổ. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Hứa Lam Hà. "Vân Sương, em ra xin lỗi mẹ đi. Dù sao bà cũng là mẹ anh, em muốn anh phải làm sao đây?" Anh ngồi xổm bên mép giường, hai tay ôm đầu, giọng bất lực như thể đang gánh cả trời oán trách. Trên giường đất, Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra. Ánh nhìn lướt quanh, rồi dừng lại thật lâu trên trần nhà và những mảng tường ẩm mốc. Một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc đồng thời ập đến. Cô chết sững người. Đây… chẳng phải là căn nhà cũ của nhà họ Hứa sao? Đột ngột, cô bật dậy khỏi giường. Ánh mắt hoang mang đảo quanh phòng, rồi nhìn xuống tay chân mình. "Chân tôi… tay tôi…!" Liễu Vân Sương run rẩy, lẩm bẩm như không thể tin nổi. Rõ ràng tay chân cô từng bị chồng của Hứa Tri Vi đánh cho tàn phế. Mà không… cô còn chết rồi cơ mà! Sao giờ đây…? Choáng váng, không kịp định thần, cô hoang mang như người… Hứa Lam Hà bắt đầu cảm thấy chột dạ, lúng túng nói:"Vân Sương, thôi được rồi, anh không cần tiền nữa. Em về nhà đi, đừng gây chuyện nữa.""Về nhà cái đầu anh!" – Cô quát lớn, mắt long sòng sọc – "Hứa Lão Nhị, thêm một lời nữa là tôi đập gãy chân anh đấy!"Lời vừa dứt, đám đông lập tức ồ lên thích thú, bàn tán xôn xao. Ai cũng biết vài hôm trước cô đã cho anh ta một cú đá trời giáng—hôm nay xem ra lại có trò vui để coi.Chỉ chốc lát, một đoàn người kéo nhau đến nhà họ Hứa. Gia đình này đang tụ họp dưới gốc cây dương lớn, vừa thấy cảnh ấy đã sững người.Bà cụ Hứa đứng bật dậy, mặt mày sa sầm:"Mày kéo lũ người đến đây làm gì hả, Liễu Vân Sương?""Làm gì à? Tôi đến xử lý cái mụ già không biết điều là bà đấy!" – Cô trợn mắt, giọng đanh thép – "Gọi Hứa Lam Xuân ra đây! Có gan làm mà không có gan chịu, núp như rùa rụt cổ! Mẹ con nhà bà toàn lũ mặt người dạ thú, không đứa nào ra hồn!"Bình thường cô vốn ít mắng người. Nhưng bao năm qua, mụ ta luôn mồm rủa xả cô và con gái bằng những lời dơ bẩn nhất. Nay, cô không thể nhịn được nữa."Mày… mày dám?! Tao sẽ xé miệng mày ra!"Mụ ta gào lên rồi lao thẳng về phía cô. Nhưng Vân Sương nhanh nhẹn né qua một bên, để mụ nhào thẳng vào đám đông đang đứng phía sau."Trời đất, bà Hứa làm cái gì vậy?!"Dân làng xúm lại đỡ, vẻ mặt đầy khó chịu. Mụ già nhăn nhó định giở trò ăn vạ thì ngay lúc đó—RẦM!Một tiếng đạp vang trời khiến cánh cổng nhà họ Hứa bật tung."Ra đây cho tao, Hứa Lam Xuân! Cái thứ ăn hại lười chảy thây, chẳng bao giờ chịu ra đồng, lại còn đòi tao mua quần áo cho mặc! Bố thí cho cái váy liệm thì có! Cả nhà chúng mày đáng lẽ nên bị chôn sống từ kiếp trước!"Lời lẽ phun ra như mưa tên lửa đạn, ai nghe cũng rùng mình, nhưng không thể rời mắt khỏi màn kịch.Bên trong, Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu không nổi, lật đật chạy ra cửa, vẻ mặt oan ức:"Liễu Vân Sương, chị muốn gì hả? Tôi đã làm gì đắc tội chị?"Phía sau cô ta, Hứa Tri Vi cũng lấp ló đi theo.Vân Sương liếc qua, cười khẩy:"Giả vờ làm gì? Không phải mày xúi Hứa Lam Hà đến nhà tao đòi tiền đấy à?"Liễu Vân Sương chống nạnh, đôi mắt sắc như dao quét qua Hứa Lam Xuân. Giọng cô lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:"Tao thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà tao phải bỏ tiền mua quần áo cho mày? Mày là cái thá gì mà xứng đáng được mặc thứ tao mua chứ?!"Hứa Lam Xuân bị câu nói chém thẳng vào mặt, lập tức đỏ bừng lên. Cô ta dậm chân, cổ áo xô lệch để lộ làn da trắng bóc, giọng uất ức như thể mình mới là người chịu khổ:"Chị... chị nói bậy! Tôi có bảo anh ấy đến đâu!"Liễu Vân Sương hừ lạnh, nheo mắt như đã nhìn thấu tim gan gan phổi:"Không phải mày gọi anh ta đến? Vậy là ai? Tự dưng anh ta mò đến đây rồi bảo tao phải mua đồ cho mày, còn không thì đưa tiền. Lại còn bảo trên người mày đầy thương tích... Hửm? Mày cởi áo ra cho anh ta xem rồi hả?""Liễu Vân Sương! Chị đừng có vơ đũa cả nắm mà bôi nhọ tôi!" – Hứa Lam Xuân kêu to, ánh mắt phẫn uất nhưng lại không dám nhìn thẳng."Thế thì sao? Chuyện mày từng làm, có cái nào đáng mặt đâu! Nếu không phải mày len lén sau lưng, thì Hứa Tri Vi từ đâu ra hả?"Một câu dằn mặt như lưỡi dao lướt ngang cổ. Phía sau, Hứa Tri Vi nãy giờ im lặng giờ mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn hận ý. Ánh nhìn ấy không còn giấu giếm gì nữa, như một người sắp cùng kẻ thù đồng quy vu tận.Giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ có một ý nghĩ—nếu đã không sống yên ổn được, thì chi bằng kéo tất cả xuống bùn!"Không! Cô nói bậy! Tri Vi rõ ràng là con của tôi và Vân Sương!" – Hứa Lam Hà lo lắng xen vào, giọng run rẩy, cố gắng cứu vãn cục diện."Ồ? Là con của anh?" – Liễu Vân Sương nheo mắt lại, giọng điệu đầy mỉa mai, ánh mắt khinh thường như đang nhìn một thứ bẩn thỉu trên mặt đất.Hứa Lão Nhị nghĩ cô vẫn còn giận, chỉ lầm bầm:"Phải... Tri Vi là con gái tôi. Con gái ruột của tôi.""Chát!"Một tiếng bạt tai vang lên giữa trưa hè oi ả. Hứa Lão Nhị chưa kịp định thần thì mặt đã nghiêng sang một bên."Chị điên rồi hả?! Sao lại đánh anh tôi?" – Hứa Lam Xuân cuống cuồng lao tới, nước mắt lã chã.Liễu Vân Sương không thèm nhìn cô ta, mà chỉ trừng trừng nhìn Hứa Lam Hà."Đánh? Tôi đánh là còn nhẹ! Hứa Lão Nhị! Anh dám lừa tôi suốt bao nhiêu năm trời? Còn dám chê tôi xuất thân thấp kém, suốt ngày bắt tôi phải nhẫn nhịn. Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra tôi nhịn là để nhường chỗ cho mẹ con bọn nó!"Giọng nói vang dội, xé tan cả bầu không khí oi nồng, khiến những người hàng xóm quanh đó không nhịn được mà rón rén lại gần hóng chuyện.Cô đưa tay lau nước mắt, rồi lớn tiếng mắng tiếp:"Không trách được mấy năm nay con gái tôi ngày nào cũng phải còng lưng làm việc, lại còn bị đánh không thương tiếc! Không trách được lúc tôi đề cập ly hôn, anh lại đồng ý nhanh như thế... Hóa ra là vì anh muốn rảnh tay rước đám người này vào nhà!"Bầu không khí lập tức nổ tung. Người ta nhao nhao bàn tán, tiếng xì xầm rộ lên như ong vỡ tổ."Mày... mày nói linh tinh cái gì đấy!" – Bà cụ Hứa chen lên, cố gắng lớn giọng át đi, nhưng ánh mắt lại rõ ràng có chút hoảng loạn."Bà còn dám cãi? Tôi sinh Tri Tình xong, còn có bà Lý, mẹ tôi và cả đám bà thím ở sân sau làm chứng. Còn Hứa Tri Vi thì một tháng sau mới bị người nhà các người ép tôi nhận nuôi! Không phải bà bày trò thì còn ai vào đây?""Láo! Mày đừng có dựng chuyện!" – Bà cụ Hứa giẫm chân, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ai."Bà già rồi, trí nhớ cũng xuống cấp rồi sao? Mấy năm nay người ta không nói thẳng, không có nghĩa là không ai biết chuyện! Tôi chỉ không ngờ... hóa ra Hứa Tri Vi là con của Hứa Lão Nhị và Hứa Lam Xuân!"Một câu phán như sét đánh giữa trời quang.
Hứa Lam Hà bắt đầu cảm thấy chột dạ, lúng túng nói:
"Vân Sương, thôi được rồi, anh không cần tiền nữa. Em về nhà đi, đừng gây chuyện nữa."
"Về nhà cái đầu anh!" – Cô quát lớn, mắt long sòng sọc – "Hứa Lão Nhị, thêm một lời nữa là tôi đập gãy chân anh đấy!"
Lời vừa dứt, đám đông lập tức ồ lên thích thú, bàn tán xôn xao. Ai cũng biết vài hôm trước cô đã cho anh ta một cú đá trời giáng—hôm nay xem ra lại có trò vui để coi.
Chỉ chốc lát, một đoàn người kéo nhau đến nhà họ Hứa. Gia đình này đang tụ họp dưới gốc cây dương lớn, vừa thấy cảnh ấy đã sững người.
Bà cụ Hứa đứng bật dậy, mặt mày sa sầm:
"Mày kéo lũ người đến đây làm gì hả, Liễu Vân Sương?"
"Làm gì à? Tôi đến xử lý cái mụ già không biết điều là bà đấy!" – Cô trợn mắt, giọng đanh thép – "Gọi Hứa Lam Xuân ra đây! Có gan làm mà không có gan chịu, núp như rùa rụt cổ! Mẹ con nhà bà toàn lũ mặt người dạ thú, không đứa nào ra hồn!"
Bình thường cô vốn ít mắng người. Nhưng bao năm qua, mụ ta luôn mồm rủa xả cô và con gái bằng những lời dơ bẩn nhất. Nay, cô không thể nhịn được nữa.
"Mày… mày dám?! Tao sẽ xé miệng mày ra!"
Mụ ta gào lên rồi lao thẳng về phía cô. Nhưng Vân Sương nhanh nhẹn né qua một bên, để mụ nhào thẳng vào đám đông đang đứng phía sau.
"Trời đất, bà Hứa làm cái gì vậy?!"
Dân làng xúm lại đỡ, vẻ mặt đầy khó chịu. Mụ già nhăn nhó định giở trò ăn vạ thì ngay lúc đó—
RẦM!
Một tiếng đạp vang trời khiến cánh cổng nhà họ Hứa bật tung.
"Ra đây cho tao, Hứa Lam Xuân! Cái thứ ăn hại lười chảy thây, chẳng bao giờ chịu ra đồng, lại còn đòi tao mua quần áo cho mặc! Bố thí cho cái váy liệm thì có! Cả nhà chúng mày đáng lẽ nên bị chôn sống từ kiếp trước!"
Lời lẽ phun ra như mưa tên lửa đạn, ai nghe cũng rùng mình, nhưng không thể rời mắt khỏi màn kịch.
Bên trong, Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu không nổi, lật đật chạy ra cửa, vẻ mặt oan ức:
"Liễu Vân Sương, chị muốn gì hả? Tôi đã làm gì đắc tội chị?"
Phía sau cô ta, Hứa Tri Vi cũng lấp ló đi theo.
Vân Sương liếc qua, cười khẩy:
"Giả vờ làm gì? Không phải mày xúi Hứa Lam Hà đến nhà tao đòi tiền đấy à?"
Liễu Vân Sương chống nạnh, đôi mắt sắc như dao quét qua Hứa Lam Xuân. Giọng cô lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:
"Tao thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà tao phải bỏ tiền mua quần áo cho mày? Mày là cái thá gì mà xứng đáng được mặc thứ tao mua chứ?!"
Hứa Lam Xuân bị câu nói chém thẳng vào mặt, lập tức đỏ bừng lên. Cô ta dậm chân, cổ áo xô lệch để lộ làn da trắng bóc, giọng uất ức như thể mình mới là người chịu khổ:
"Chị... chị nói bậy! Tôi có bảo anh ấy đến đâu!"
Liễu Vân Sương hừ lạnh, nheo mắt như đã nhìn thấu tim gan gan phổi:
"Không phải mày gọi anh ta đến? Vậy là ai? Tự dưng anh ta mò đến đây rồi bảo tao phải mua đồ cho mày, còn không thì đưa tiền. Lại còn bảo trên người mày đầy thương tích... Hửm? Mày cởi áo ra cho anh ta xem rồi hả?"
"Liễu Vân Sương! Chị đừng có vơ đũa cả nắm mà bôi nhọ tôi!" – Hứa Lam Xuân kêu to, ánh mắt phẫn uất nhưng lại không dám nhìn thẳng.
"Thế thì sao? Chuyện mày từng làm, có cái nào đáng mặt đâu! Nếu không phải mày len lén sau lưng, thì Hứa Tri Vi từ đâu ra hả?"
Một câu dằn mặt như lưỡi dao lướt ngang cổ. Phía sau, Hứa Tri Vi nãy giờ im lặng giờ mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn hận ý. Ánh nhìn ấy không còn giấu giếm gì nữa, như một người sắp cùng kẻ thù đồng quy vu tận.
Giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ có một ý nghĩ—nếu đã không sống yên ổn được, thì chi bằng kéo tất cả xuống bùn!
"Không! Cô nói bậy! Tri Vi rõ ràng là con của tôi và Vân Sương!" – Hứa Lam Hà lo lắng xen vào, giọng run rẩy, cố gắng cứu vãn cục diện.
"Ồ? Là con của anh?" – Liễu Vân Sương nheo mắt lại, giọng điệu đầy mỉa mai, ánh mắt khinh thường như đang nhìn một thứ bẩn thỉu trên mặt đất.
Hứa Lão Nhị nghĩ cô vẫn còn giận, chỉ lầm bầm:
"Phải... Tri Vi là con gái tôi. Con gái ruột của tôi."
"Chát!"
Một tiếng bạt tai vang lên giữa trưa hè oi ả. Hứa Lão Nhị chưa kịp định thần thì mặt đã nghiêng sang một bên.
"Chị điên rồi hả?! Sao lại đánh anh tôi?" – Hứa Lam Xuân cuống cuồng lao tới, nước mắt lã chã.
Liễu Vân Sương không thèm nhìn cô ta, mà chỉ trừng trừng nhìn Hứa Lam Hà.
"Đánh? Tôi đánh là còn nhẹ! Hứa Lão Nhị! Anh dám lừa tôi suốt bao nhiêu năm trời? Còn dám chê tôi xuất thân thấp kém, suốt ngày bắt tôi phải nhẫn nhịn. Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra tôi nhịn là để nhường chỗ cho mẹ con bọn nó!"
Giọng nói vang dội, xé tan cả bầu không khí oi nồng, khiến những người hàng xóm quanh đó không nhịn được mà rón rén lại gần hóng chuyện.
Cô đưa tay lau nước mắt, rồi lớn tiếng mắng tiếp:
"Không trách được mấy năm nay con gái tôi ngày nào cũng phải còng lưng làm việc, lại còn bị đánh không thương tiếc! Không trách được lúc tôi đề cập ly hôn, anh lại đồng ý nhanh như thế... Hóa ra là vì anh muốn rảnh tay rước đám người này vào nhà!"
Bầu không khí lập tức nổ tung. Người ta nhao nhao bàn tán, tiếng xì xầm rộ lên như ong vỡ tổ.
"Mày... mày nói linh tinh cái gì đấy!" – Bà cụ Hứa chen lên, cố gắng lớn giọng át đi, nhưng ánh mắt lại rõ ràng có chút hoảng loạn.
"Bà còn dám cãi? Tôi sinh Tri Tình xong, còn có bà Lý, mẹ tôi và cả đám bà thím ở sân sau làm chứng. Còn Hứa Tri Vi thì một tháng sau mới bị người nhà các người ép tôi nhận nuôi! Không phải bà bày trò thì còn ai vào đây?"
"Láo! Mày đừng có dựng chuyện!" – Bà cụ Hứa giẫm chân, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ai.
"Bà già rồi, trí nhớ cũng xuống cấp rồi sao? Mấy năm nay người ta không nói thẳng, không có nghĩa là không ai biết chuyện! Tôi chỉ không ngờ... hóa ra Hứa Tri Vi là con của Hứa Lão Nhị và Hứa Lam Xuân!"
Một câu phán như sét đánh giữa trời quang.
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt ThíTác giả: Tam Nguyệt Bất Tri XuânTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhDưới mái ngói cũ kĩ, bóng đèn vàng nhợt trên trần nhà tỏa ánh sáng yếu ớt chiếu lên bức tường loang lổ. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Hứa Lam Hà. "Vân Sương, em ra xin lỗi mẹ đi. Dù sao bà cũng là mẹ anh, em muốn anh phải làm sao đây?" Anh ngồi xổm bên mép giường, hai tay ôm đầu, giọng bất lực như thể đang gánh cả trời oán trách. Trên giường đất, Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra. Ánh nhìn lướt quanh, rồi dừng lại thật lâu trên trần nhà và những mảng tường ẩm mốc. Một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc đồng thời ập đến. Cô chết sững người. Đây… chẳng phải là căn nhà cũ của nhà họ Hứa sao? Đột ngột, cô bật dậy khỏi giường. Ánh mắt hoang mang đảo quanh phòng, rồi nhìn xuống tay chân mình. "Chân tôi… tay tôi…!" Liễu Vân Sương run rẩy, lẩm bẩm như không thể tin nổi. Rõ ràng tay chân cô từng bị chồng của Hứa Tri Vi đánh cho tàn phế. Mà không… cô còn chết rồi cơ mà! Sao giờ đây…? Choáng váng, không kịp định thần, cô hoang mang như người… Hứa Lam Hà bắt đầu cảm thấy chột dạ, lúng túng nói:"Vân Sương, thôi được rồi, anh không cần tiền nữa. Em về nhà đi, đừng gây chuyện nữa.""Về nhà cái đầu anh!" – Cô quát lớn, mắt long sòng sọc – "Hứa Lão Nhị, thêm một lời nữa là tôi đập gãy chân anh đấy!"Lời vừa dứt, đám đông lập tức ồ lên thích thú, bàn tán xôn xao. Ai cũng biết vài hôm trước cô đã cho anh ta một cú đá trời giáng—hôm nay xem ra lại có trò vui để coi.Chỉ chốc lát, một đoàn người kéo nhau đến nhà họ Hứa. Gia đình này đang tụ họp dưới gốc cây dương lớn, vừa thấy cảnh ấy đã sững người.Bà cụ Hứa đứng bật dậy, mặt mày sa sầm:"Mày kéo lũ người đến đây làm gì hả, Liễu Vân Sương?""Làm gì à? Tôi đến xử lý cái mụ già không biết điều là bà đấy!" – Cô trợn mắt, giọng đanh thép – "Gọi Hứa Lam Xuân ra đây! Có gan làm mà không có gan chịu, núp như rùa rụt cổ! Mẹ con nhà bà toàn lũ mặt người dạ thú, không đứa nào ra hồn!"Bình thường cô vốn ít mắng người. Nhưng bao năm qua, mụ ta luôn mồm rủa xả cô và con gái bằng những lời dơ bẩn nhất. Nay, cô không thể nhịn được nữa."Mày… mày dám?! Tao sẽ xé miệng mày ra!"Mụ ta gào lên rồi lao thẳng về phía cô. Nhưng Vân Sương nhanh nhẹn né qua một bên, để mụ nhào thẳng vào đám đông đang đứng phía sau."Trời đất, bà Hứa làm cái gì vậy?!"Dân làng xúm lại đỡ, vẻ mặt đầy khó chịu. Mụ già nhăn nhó định giở trò ăn vạ thì ngay lúc đó—RẦM!Một tiếng đạp vang trời khiến cánh cổng nhà họ Hứa bật tung."Ra đây cho tao, Hứa Lam Xuân! Cái thứ ăn hại lười chảy thây, chẳng bao giờ chịu ra đồng, lại còn đòi tao mua quần áo cho mặc! Bố thí cho cái váy liệm thì có! Cả nhà chúng mày đáng lẽ nên bị chôn sống từ kiếp trước!"Lời lẽ phun ra như mưa tên lửa đạn, ai nghe cũng rùng mình, nhưng không thể rời mắt khỏi màn kịch.Bên trong, Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu không nổi, lật đật chạy ra cửa, vẻ mặt oan ức:"Liễu Vân Sương, chị muốn gì hả? Tôi đã làm gì đắc tội chị?"Phía sau cô ta, Hứa Tri Vi cũng lấp ló đi theo.Vân Sương liếc qua, cười khẩy:"Giả vờ làm gì? Không phải mày xúi Hứa Lam Hà đến nhà tao đòi tiền đấy à?"Liễu Vân Sương chống nạnh, đôi mắt sắc như dao quét qua Hứa Lam Xuân. Giọng cô lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:"Tao thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà tao phải bỏ tiền mua quần áo cho mày? Mày là cái thá gì mà xứng đáng được mặc thứ tao mua chứ?!"Hứa Lam Xuân bị câu nói chém thẳng vào mặt, lập tức đỏ bừng lên. Cô ta dậm chân, cổ áo xô lệch để lộ làn da trắng bóc, giọng uất ức như thể mình mới là người chịu khổ:"Chị... chị nói bậy! Tôi có bảo anh ấy đến đâu!"Liễu Vân Sương hừ lạnh, nheo mắt như đã nhìn thấu tim gan gan phổi:"Không phải mày gọi anh ta đến? Vậy là ai? Tự dưng anh ta mò đến đây rồi bảo tao phải mua đồ cho mày, còn không thì đưa tiền. Lại còn bảo trên người mày đầy thương tích... Hửm? Mày cởi áo ra cho anh ta xem rồi hả?""Liễu Vân Sương! Chị đừng có vơ đũa cả nắm mà bôi nhọ tôi!" – Hứa Lam Xuân kêu to, ánh mắt phẫn uất nhưng lại không dám nhìn thẳng."Thế thì sao? Chuyện mày từng làm, có cái nào đáng mặt đâu! Nếu không phải mày len lén sau lưng, thì Hứa Tri Vi từ đâu ra hả?"Một câu dằn mặt như lưỡi dao lướt ngang cổ. Phía sau, Hứa Tri Vi nãy giờ im lặng giờ mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn hận ý. Ánh nhìn ấy không còn giấu giếm gì nữa, như một người sắp cùng kẻ thù đồng quy vu tận.Giờ phút này, trong lòng cô ta chỉ có một ý nghĩ—nếu đã không sống yên ổn được, thì chi bằng kéo tất cả xuống bùn!"Không! Cô nói bậy! Tri Vi rõ ràng là con của tôi và Vân Sương!" – Hứa Lam Hà lo lắng xen vào, giọng run rẩy, cố gắng cứu vãn cục diện."Ồ? Là con của anh?" – Liễu Vân Sương nheo mắt lại, giọng điệu đầy mỉa mai, ánh mắt khinh thường như đang nhìn một thứ bẩn thỉu trên mặt đất.Hứa Lão Nhị nghĩ cô vẫn còn giận, chỉ lầm bầm:"Phải... Tri Vi là con gái tôi. Con gái ruột của tôi.""Chát!"Một tiếng bạt tai vang lên giữa trưa hè oi ả. Hứa Lão Nhị chưa kịp định thần thì mặt đã nghiêng sang một bên."Chị điên rồi hả?! Sao lại đánh anh tôi?" – Hứa Lam Xuân cuống cuồng lao tới, nước mắt lã chã.Liễu Vân Sương không thèm nhìn cô ta, mà chỉ trừng trừng nhìn Hứa Lam Hà."Đánh? Tôi đánh là còn nhẹ! Hứa Lão Nhị! Anh dám lừa tôi suốt bao nhiêu năm trời? Còn dám chê tôi xuất thân thấp kém, suốt ngày bắt tôi phải nhẫn nhịn. Đến hôm nay tôi mới hiểu, hóa ra tôi nhịn là để nhường chỗ cho mẹ con bọn nó!"Giọng nói vang dội, xé tan cả bầu không khí oi nồng, khiến những người hàng xóm quanh đó không nhịn được mà rón rén lại gần hóng chuyện.Cô đưa tay lau nước mắt, rồi lớn tiếng mắng tiếp:"Không trách được mấy năm nay con gái tôi ngày nào cũng phải còng lưng làm việc, lại còn bị đánh không thương tiếc! Không trách được lúc tôi đề cập ly hôn, anh lại đồng ý nhanh như thế... Hóa ra là vì anh muốn rảnh tay rước đám người này vào nhà!"Bầu không khí lập tức nổ tung. Người ta nhao nhao bàn tán, tiếng xì xầm rộ lên như ong vỡ tổ."Mày... mày nói linh tinh cái gì đấy!" – Bà cụ Hứa chen lên, cố gắng lớn giọng át đi, nhưng ánh mắt lại rõ ràng có chút hoảng loạn."Bà còn dám cãi? Tôi sinh Tri Tình xong, còn có bà Lý, mẹ tôi và cả đám bà thím ở sân sau làm chứng. Còn Hứa Tri Vi thì một tháng sau mới bị người nhà các người ép tôi nhận nuôi! Không phải bà bày trò thì còn ai vào đây?""Láo! Mày đừng có dựng chuyện!" – Bà cụ Hứa giẫm chân, nhưng ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ai."Bà già rồi, trí nhớ cũng xuống cấp rồi sao? Mấy năm nay người ta không nói thẳng, không có nghĩa là không ai biết chuyện! Tôi chỉ không ngờ... hóa ra Hứa Tri Vi là con của Hứa Lão Nhị và Hứa Lam Xuân!"Một câu phán như sét đánh giữa trời quang.