Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…
Chương 9
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Tôi quay lại gật đầu với bố: “Làm tốt lắm, có vẻ như ông thật sự sợ tôi sẽ chuyển nhượng cổ phiếu nhỉ?”Bố tôi mặt hầm hầm, mẹ kế cố gắng hòa giải: “Tiếu Tiếu, con nói gì vậy? Con thật là không hiểu chuyện. Bố con vẫn luôn lo lắng cho con, muốn tổ chức tiệc tẩy trần để xua tan tà khí cho con cơ mà…”Tôi vốn đang chăm chú nhìn bộ móng tay mới sơn của mình, nghe vậy nhướng mày: “Tiệc tẩy trần?”Tôi đứng dậy: “Tốt thôi, tôi muốn tham gia.”Tôi nhìn bố: “Ông muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho tôi à? Tôi còn tưởng, tôi bị bắt cóc nửa năm, về nhà ông còn chả thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, hóa ra là muốn tạo bất ngờ cho tôi à!”Bố tôi mặt càng tối lại, há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của tôi, ông cắn răng gật đầu.Tiện thể lườm mẹ kế, có vẻ trách bà nhiều chuyện.Mẹ kế tôi ước chừng cũng không nghĩ tới, Nhan Tiếu Tiếu trầm mặc ít nói trước kia, hiện tại lại có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy.Nhưng cứ đợi đi, còn nhiều chuyện bất ngờ lắm.Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay.Nó không quá nổi bật, là một chiếc vòng bạc với kiểu dáng thô kệch và hoa văn xấu xí. Vì nó không bắt mắt nên chẳng ai nhận ra rằng, trên chiếc vòng này được đính một viên ngọc lục bảo quý hiếm.Đây là Lục Triển tặng tôi.Hắn cẩn thận đeo nó vào tay tôi: “Ngày mai, em sẽ trở về với ánh sáng mặt trời. Hãy tranh giành, cướp đoạt và cắn xé, hãy tìm mọi cách để lấy lại những gì thuộc về em, rồi đứng trên đỉnh đầu họ, nhìn xuống họ.”Hắn trịnh trọng đeo chiếc vòng lên tay tôi, là vật cứu mạng mà cha hắn đã để lại, ngay cả khi sắp chết đói cũng không bán đi để đổi lấy tiền.Tôi vuốt v e chiếc vòng trên tay, thúc giục bố: “Sao vậy bố, không biết mời ai cho tiệc tẩy trần à? Con nghĩ giúp bố nhé.”Tôi gọi điện cho dì Trần: “Dì Trần ơi, bố con muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho con, dì giúp con nghĩ xem nên mời ai nhé, hoặc dì trực tiếp đứng ra mời luôn cũng được ạ? Mời nhiều người cho đông vui, để xua tan tà khí mà.”Bố tôi giận đến tím tái mặt mày: “Nhan Tiếu Tiếu! Cánh của con cứng cáp rồi phải không? Mang thai mà không biết cha đứa bé là ai, còn có mặt mũi gặp người à!”Tôi chỉ vào em gái: “Vậy ông nghĩ sao về cái bụng của em tôi?”Bố tôi cứng họng.Mẹ kế lại hòa giải: “Chuyện đã rồi, tranh cãi cũng chẳng ích gì, chi bằng chúng ta hãy chấp nhận hiện thực, buông bỏ những hiềm khích, chúc phúc cho em gái con, dù sao hai đứa cũng là máu mủ ruột thịt…”Tôi cười gật đầu: “Tôi có nói là không chấp nhận đâu! Phó Lễ này, tôi có thể đóng gói tặng cho Tình Tình, tôi không cần.”“Nhưng tiệc tẩy trần nhất định phải tổ chức.”
Tôi quay lại gật đầu với bố: “Làm tốt lắm, có vẻ như ông thật sự sợ tôi sẽ chuyển nhượng cổ phiếu nhỉ?”
Bố tôi mặt hầm hầm, mẹ kế cố gắng hòa giải: “Tiếu Tiếu, con nói gì vậy? Con thật là không hiểu chuyện. Bố con vẫn luôn lo lắng cho con, muốn tổ chức tiệc tẩy trần để xua tan tà khí cho con cơ mà…”
Tôi vốn đang chăm chú nhìn bộ móng tay mới sơn của mình, nghe vậy nhướng mày: “Tiệc tẩy trần?”
Tôi đứng dậy: “Tốt thôi, tôi muốn tham gia.”
Tôi nhìn bố: “Ông muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho tôi à? Tôi còn tưởng, tôi bị bắt cóc nửa năm, về nhà ông còn chả thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, hóa ra là muốn tạo bất ngờ cho tôi à!”
Bố tôi mặt càng tối lại, há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của tôi, ông cắn răng gật đầu.
Tiện thể lườm mẹ kế, có vẻ trách bà nhiều chuyện.
Mẹ kế tôi ước chừng cũng không nghĩ tới, Nhan Tiếu Tiếu trầm mặc ít nói trước kia, hiện tại lại có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy.
Nhưng cứ đợi đi, còn nhiều chuyện bất ngờ lắm.
Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay.
Nó không quá nổi bật, là một chiếc vòng bạc với kiểu dáng thô kệch và hoa văn xấu xí. Vì nó không bắt mắt nên chẳng ai nhận ra rằng, trên chiếc vòng này được đính một viên ngọc lục bảo quý hiếm.
Đây là Lục Triển tặng tôi.
Hắn cẩn thận đeo nó vào tay tôi: “Ngày mai, em sẽ trở về với ánh sáng mặt trời. Hãy tranh giành, cướp đoạt và cắn xé, hãy tìm mọi cách để lấy lại những gì thuộc về em, rồi đứng trên đỉnh đầu họ, nhìn xuống họ.”
Hắn trịnh trọng đeo chiếc vòng lên tay tôi, là vật cứu mạng mà cha hắn đã để lại, ngay cả khi sắp chết đói cũng không bán đi để đổi lấy tiền.
Tôi vuốt v e chiếc vòng trên tay, thúc giục bố: “Sao vậy bố, không biết mời ai cho tiệc tẩy trần à? Con nghĩ giúp bố nhé.”
Tôi gọi điện cho dì Trần: “Dì Trần ơi, bố con muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho con, dì giúp con nghĩ xem nên mời ai nhé, hoặc dì trực tiếp đứng ra mời luôn cũng được ạ? Mời nhiều người cho đông vui, để xua tan tà khí mà.”
Bố tôi giận đến tím tái mặt mày: “Nhan Tiếu Tiếu! Cánh của con cứng cáp rồi phải không? Mang thai mà không biết cha đứa bé là ai, còn có mặt mũi gặp người à!”
Tôi chỉ vào em gái: “Vậy ông nghĩ sao về cái bụng của em tôi?”
Bố tôi cứng họng.
Mẹ kế lại hòa giải: “Chuyện đã rồi, tranh cãi cũng chẳng ích gì, chi bằng chúng ta hãy chấp nhận hiện thực, buông bỏ những hiềm khích, chúc phúc cho em gái con, dù sao hai đứa cũng là máu mủ ruột thịt…”
Tôi cười gật đầu: “Tôi có nói là không chấp nhận đâu! Phó Lễ này, tôi có thể đóng gói tặng cho Tình Tình, tôi không cần.”
“Nhưng tiệc tẩy trần nhất định phải tổ chức.”
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Tôi quay lại gật đầu với bố: “Làm tốt lắm, có vẻ như ông thật sự sợ tôi sẽ chuyển nhượng cổ phiếu nhỉ?”Bố tôi mặt hầm hầm, mẹ kế cố gắng hòa giải: “Tiếu Tiếu, con nói gì vậy? Con thật là không hiểu chuyện. Bố con vẫn luôn lo lắng cho con, muốn tổ chức tiệc tẩy trần để xua tan tà khí cho con cơ mà…”Tôi vốn đang chăm chú nhìn bộ móng tay mới sơn của mình, nghe vậy nhướng mày: “Tiệc tẩy trần?”Tôi đứng dậy: “Tốt thôi, tôi muốn tham gia.”Tôi nhìn bố: “Ông muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho tôi à? Tôi còn tưởng, tôi bị bắt cóc nửa năm, về nhà ông còn chả thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, hóa ra là muốn tạo bất ngờ cho tôi à!”Bố tôi mặt càng tối lại, há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của tôi, ông cắn răng gật đầu.Tiện thể lườm mẹ kế, có vẻ trách bà nhiều chuyện.Mẹ kế tôi ước chừng cũng không nghĩ tới, Nhan Tiếu Tiếu trầm mặc ít nói trước kia, hiện tại lại có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy.Nhưng cứ đợi đi, còn nhiều chuyện bất ngờ lắm.Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay.Nó không quá nổi bật, là một chiếc vòng bạc với kiểu dáng thô kệch và hoa văn xấu xí. Vì nó không bắt mắt nên chẳng ai nhận ra rằng, trên chiếc vòng này được đính một viên ngọc lục bảo quý hiếm.Đây là Lục Triển tặng tôi.Hắn cẩn thận đeo nó vào tay tôi: “Ngày mai, em sẽ trở về với ánh sáng mặt trời. Hãy tranh giành, cướp đoạt và cắn xé, hãy tìm mọi cách để lấy lại những gì thuộc về em, rồi đứng trên đỉnh đầu họ, nhìn xuống họ.”Hắn trịnh trọng đeo chiếc vòng lên tay tôi, là vật cứu mạng mà cha hắn đã để lại, ngay cả khi sắp chết đói cũng không bán đi để đổi lấy tiền.Tôi vuốt v e chiếc vòng trên tay, thúc giục bố: “Sao vậy bố, không biết mời ai cho tiệc tẩy trần à? Con nghĩ giúp bố nhé.”Tôi gọi điện cho dì Trần: “Dì Trần ơi, bố con muốn tổ chức tiệc tẩy trần cho con, dì giúp con nghĩ xem nên mời ai nhé, hoặc dì trực tiếp đứng ra mời luôn cũng được ạ? Mời nhiều người cho đông vui, để xua tan tà khí mà.”Bố tôi giận đến tím tái mặt mày: “Nhan Tiếu Tiếu! Cánh của con cứng cáp rồi phải không? Mang thai mà không biết cha đứa bé là ai, còn có mặt mũi gặp người à!”Tôi chỉ vào em gái: “Vậy ông nghĩ sao về cái bụng của em tôi?”Bố tôi cứng họng.Mẹ kế lại hòa giải: “Chuyện đã rồi, tranh cãi cũng chẳng ích gì, chi bằng chúng ta hãy chấp nhận hiện thực, buông bỏ những hiềm khích, chúc phúc cho em gái con, dù sao hai đứa cũng là máu mủ ruột thịt…”Tôi cười gật đầu: “Tôi có nói là không chấp nhận đâu! Phó Lễ này, tôi có thể đóng gói tặng cho Tình Tình, tôi không cần.”“Nhưng tiệc tẩy trần nhất định phải tổ chức.”