Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…
Chương 13
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Người có giáo dưỡng sử dụng bằng sáng chế của mình để mở công ty, kiếm được tiền và sẵn sàng giúp đỡ người bạn của mình cùng làm giàu, hoàn toàn không đề phòng.Tuy nhiên, người bạn kia lại lén lút đánh cắp công nghệ sáng chế của anh ta và bán cho đối thủ cạnh tranh, từ đó kiếm được số vốn khởi nghiệp đầu tiên.Người có giáo dưỡng, vốn cả đời sống liêm chính, không thể nào hình dung được rằng trên đời này ngoài cạnh tranh công bằng còn có những thủ đoạn đê tiện như vậy. Vì quá phẫn uất, anh ta đã qua đời vì tức giận.Để lại vợ và con nhỏ, vợ lại bỏ rơi con nhỏ mà đi, khiến đứa trẻ phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.Trong khi đó, người bạn của anh ta lại càng sống càng tốt, lén lút kiếm tiền, vợ chết, cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.Lục Triển ném cho tôi một tờ khăn giấy: “Cô muốn chết trong danh dự hay muốn sống mà lật ngược tình thế, tự chọn đi. Nếu cô đã quyết định rồi, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm có thể dạy cho cô, coi như giết thời gian.”Tôi nắm chặt tờ khăn giấy, cả một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều.Mẹ tôi có giáo dưỡng, nhưng bà lại chết trong tức giận.Tôi có giáo dưỡng, nhưng tôi đã bị bỏ rơi.Và người có giáo dưỡng trong câu chuyện, thậm chí con cái cũng bị liên lụy.Khi trời sáng, tôi với đôi mắt đỏ hoe đi tìm Lục Triển: “Tôi muốn sống và lật ngược tình thế. Tôi muốn tất cả những kẻ xấu đều phải nhận lấy báo ứng thích đáng.”Buổi tiệc tẩy trần tiến đến hồi kết, bố, em gái và mẹ kế của tôi đều không ai cười nổi.Chỉ có Phó Lễ, ánh mắt luôn dõi theo tôi.Nhìn tôi cười thoải mái, nhảy múa hết mình, cầm ly nước nho trò chuyện với mọi người.Nhìn tôi trở thành tâm điểm và nữ hoàng của cả buổi tiệc.Buổi tiệc kết thúc, trước khi em gái tôi kịp tiến lại gần, hắn đã nhanh chân bước đến bên cạnh tôi, nói: “Anh có vinh hạnh được đưa em về nhà không?”Tôi cười, gật đầu: “Có chứ!”Gió đêm hơi lạnh, thổi qua tóc tôi, làm Phó Lễ ngẩn ngơ.Hắn mở cửa xe cho tôi.Tôi nhớ khi mới quen, hắn cũng từng mở cửa xe cho tôi như vậy.Nhưng sau đó hắn không bao giờ đi cùng tôi nữa, luôn là hắn đi trước, tôi chạy theo sau.Mở cửa xe thì càng chưa bao giờ.Tôi ngồi vào xe, vẫy tay với em gái đứng phía sau: “Về sớm đi, cẩn thận kẻo lạnh, dù sao bụng em cũng to hơn bụng chị.”Phó Lễ im lặng nhìn tôi một cái.Xe chạy được vài kí lô mét, hắn lại nhìn tôi: “Anh nhớ trước đây em rất dựa dẫm vào anh.”Đúng vậy.
Người có giáo dưỡng sử dụng bằng sáng chế của mình để mở công ty, kiếm được tiền và sẵn sàng giúp đỡ người bạn của mình cùng làm giàu, hoàn toàn không đề phòng.
Tuy nhiên, người bạn kia lại lén lút đánh cắp công nghệ sáng chế của anh ta và bán cho đối thủ cạnh tranh, từ đó kiếm được số vốn khởi nghiệp đầu tiên.
Người có giáo dưỡng, vốn cả đời sống liêm chính, không thể nào hình dung được rằng trên đời này ngoài cạnh tranh công bằng còn có những thủ đoạn đê tiện như vậy. Vì quá phẫn uất, anh ta đã qua đời vì tức giận.
Để lại vợ và con nhỏ, vợ lại bỏ rơi con nhỏ mà đi, khiến đứa trẻ phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Trong khi đó, người bạn của anh ta lại càng sống càng tốt, lén lút kiếm tiền, vợ chết, cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.
Lục Triển ném cho tôi một tờ khăn giấy: “Cô muốn chết trong danh dự hay muốn sống mà lật ngược tình thế, tự chọn đi. Nếu cô đã quyết định rồi, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm có thể dạy cho cô, coi như giết thời gian.”
Tôi nắm chặt tờ khăn giấy, cả một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều.
Mẹ tôi có giáo dưỡng, nhưng bà lại chết trong tức giận.
Tôi có giáo dưỡng, nhưng tôi đã bị bỏ rơi.
Và người có giáo dưỡng trong câu chuyện, thậm chí con cái cũng bị liên lụy.
Khi trời sáng, tôi với đôi mắt đỏ hoe đi tìm Lục Triển: “Tôi muốn sống và lật ngược tình thế. Tôi muốn tất cả những kẻ xấu đều phải nhận lấy báo ứng thích đáng.”
Buổi tiệc tẩy trần tiến đến hồi kết, bố, em gái và mẹ kế của tôi đều không ai cười nổi.
Chỉ có Phó Lễ, ánh mắt luôn dõi theo tôi.
Nhìn tôi cười thoải mái, nhảy múa hết mình, cầm ly nước nho trò chuyện với mọi người.
Nhìn tôi trở thành tâm điểm và nữ hoàng của cả buổi tiệc.
Buổi tiệc kết thúc, trước khi em gái tôi kịp tiến lại gần, hắn đã nhanh chân bước đến bên cạnh tôi, nói: “Anh có vinh hạnh được đưa em về nhà không?”
Tôi cười, gật đầu: “Có chứ!”
Gió đêm hơi lạnh, thổi qua tóc tôi, làm Phó Lễ ngẩn ngơ.
Hắn mở cửa xe cho tôi.
Tôi nhớ khi mới quen, hắn cũng từng mở cửa xe cho tôi như vậy.
Nhưng sau đó hắn không bao giờ đi cùng tôi nữa, luôn là hắn đi trước, tôi chạy theo sau.
Mở cửa xe thì càng chưa bao giờ.
Tôi ngồi vào xe, vẫy tay với em gái đứng phía sau: “Về sớm đi, cẩn thận kẻo lạnh, dù sao bụng em cũng to hơn bụng chị.”
Phó Lễ im lặng nhìn tôi một cái.
Xe chạy được vài kí lô mét, hắn lại nhìn tôi: “Anh nhớ trước đây em rất dựa dẫm vào anh.”
Đúng vậy.
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Người có giáo dưỡng sử dụng bằng sáng chế của mình để mở công ty, kiếm được tiền và sẵn sàng giúp đỡ người bạn của mình cùng làm giàu, hoàn toàn không đề phòng.Tuy nhiên, người bạn kia lại lén lút đánh cắp công nghệ sáng chế của anh ta và bán cho đối thủ cạnh tranh, từ đó kiếm được số vốn khởi nghiệp đầu tiên.Người có giáo dưỡng, vốn cả đời sống liêm chính, không thể nào hình dung được rằng trên đời này ngoài cạnh tranh công bằng còn có những thủ đoạn đê tiện như vậy. Vì quá phẫn uất, anh ta đã qua đời vì tức giận.Để lại vợ và con nhỏ, vợ lại bỏ rơi con nhỏ mà đi, khiến đứa trẻ phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.Trong khi đó, người bạn của anh ta lại càng sống càng tốt, lén lút kiếm tiền, vợ chết, cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.Lục Triển ném cho tôi một tờ khăn giấy: “Cô muốn chết trong danh dự hay muốn sống mà lật ngược tình thế, tự chọn đi. Nếu cô đã quyết định rồi, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm có thể dạy cho cô, coi như giết thời gian.”Tôi nắm chặt tờ khăn giấy, cả một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều.Mẹ tôi có giáo dưỡng, nhưng bà lại chết trong tức giận.Tôi có giáo dưỡng, nhưng tôi đã bị bỏ rơi.Và người có giáo dưỡng trong câu chuyện, thậm chí con cái cũng bị liên lụy.Khi trời sáng, tôi với đôi mắt đỏ hoe đi tìm Lục Triển: “Tôi muốn sống và lật ngược tình thế. Tôi muốn tất cả những kẻ xấu đều phải nhận lấy báo ứng thích đáng.”Buổi tiệc tẩy trần tiến đến hồi kết, bố, em gái và mẹ kế của tôi đều không ai cười nổi.Chỉ có Phó Lễ, ánh mắt luôn dõi theo tôi.Nhìn tôi cười thoải mái, nhảy múa hết mình, cầm ly nước nho trò chuyện với mọi người.Nhìn tôi trở thành tâm điểm và nữ hoàng của cả buổi tiệc.Buổi tiệc kết thúc, trước khi em gái tôi kịp tiến lại gần, hắn đã nhanh chân bước đến bên cạnh tôi, nói: “Anh có vinh hạnh được đưa em về nhà không?”Tôi cười, gật đầu: “Có chứ!”Gió đêm hơi lạnh, thổi qua tóc tôi, làm Phó Lễ ngẩn ngơ.Hắn mở cửa xe cho tôi.Tôi nhớ khi mới quen, hắn cũng từng mở cửa xe cho tôi như vậy.Nhưng sau đó hắn không bao giờ đi cùng tôi nữa, luôn là hắn đi trước, tôi chạy theo sau.Mở cửa xe thì càng chưa bao giờ.Tôi ngồi vào xe, vẫy tay với em gái đứng phía sau: “Về sớm đi, cẩn thận kẻo lạnh, dù sao bụng em cũng to hơn bụng chị.”Phó Lễ im lặng nhìn tôi một cái.Xe chạy được vài kí lô mét, hắn lại nhìn tôi: “Anh nhớ trước đây em rất dựa dẫm vào anh.”Đúng vậy.