Tác giả:

Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…

Chương 20

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Mơ về tương lai, làm tâm trạng tôi trở nên tốt lên. Tôi mỉm cười, từng chữ từng chữ nói với Phó Lễ: “Nhưng mà Phó tiên sinh à, anh ngay cả xách dép cho người yêu của tôi cũng không xứng.”“Anh chỉ xứng đáng ở bên loại người như Tình Tình.”Cúp máy, đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm, tôi thở phào nhẹ nhõm.Tất cả ân oán, đến đây là kết thúc.Từ giờ trở đi, tôi đã có Lục Triển.…Một năm sau, có hai sự kiện lớn xảy ra.Con gái tôi chào đời và Lục Triển ra tù.Khi con gái tôi chào đời, Phó Lễ cũng biết tin.Sau khi căn biệt thự của gia đình tôi bị tịch thu, tôi đã mua lại và cải tạo toàn bộ theo phong cách mẹ tôi thiết kế ban đầu.Bây giờ tôi và con gái sống ở đó.Khi tôi bế con gái về nhà, lúc bước xuống thì thấy xe của Phó Lễ.Nhà họ Phó bị tổn hại khá nghiêm trọng, Phó Lễ giờ gần như phải bắt đầu lại từ đầu, không còn vẻ huy hoàng như trước, giờ đây trông hắn thật tiều tụy.Tuy nhiên, hắn vẫn có năng lực, nhà họ Phó hiện đang dần khôi phục.Em gái tôi sinh con nhưng không trở thành bà Phó, cứ ba ngày hai bữa lại ép cưới, nhưng Phó Lễ không đồng ý.Em gái tôi bị dồn ép đến mức không còn dịu dàng nữa, ngày nào cũng cãi nhau với Phó Lễ, cãi đến mức con khóc oe oe.Ban ngày Phó Lễ phải gồng mình cứu vãn tình hình kinh doanh của gia đình, buổi tối lại phải đối phó với em gái tôi.Khi gặp lại, hắn trông hốc hác hơn nhiều.Nhìn thấy đứa con trong lòng tôi, ánh mắt hắn u ám, nở một nụ cười khổ: “Dù anh ta đã vào tù, em vẫn sinh con cho anh ta.”Hắn cúi đầu: “Giờ thì anh tin, em thực sự yêu anh ta rồi.”Tôi vội vã bế con vào nhà, chỉ đáp lại một câu: “Ừm! Đúng vậy.”Phó Lễ lại cười khổ.Nụ cười mang theo chút cay đắng, chút tang thương.Nhìn thấy tôi sắp đóng cửa, hắn bỗng dưng như hỏi tôi, lại như tự hỏi mình: “Nếu ngày xưa, anh không mê đắm thứ cảm giác mới mẻ kia, liệu bây giờ, đây có phải là con của anh và em không?”Tôi lắc đầu: “Phó Lễ, trên đời này không có hai chữ ‘nếu như’, chỉ có ‘không thể quay lại’.”Nghĩ ngợi một lát, tôi lại nói: “Nhưng tôi rất biết ơn vì anh đã chọn Tình Tình, nếu không, làm sao tôi có thể gặp được người mình yêu?”Người đàn ông như ánh sáng, soi sáng những lúc tối tăm nhất của cuộc đời tôi.Khi mọi thứ đã ổn định, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn số phận.Biết ơn số phận đã cho tôi gặp một người thực sự thuộc về tôi.Phó Lễ thân mình lảo đảo, sắc mặt càng thêm tái nhợt.Một lúc sau, hắn cười.

Mơ về tương lai, làm tâm trạng tôi trở nên tốt lên. Tôi mỉm cười, từng chữ từng chữ nói với Phó Lễ: “Nhưng mà Phó tiên sinh à, anh ngay cả xách dép cho người yêu của tôi cũng không xứng.”

“Anh chỉ xứng đáng ở bên loại người như Tình Tình.”

Cúp máy, đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả ân oán, đến đây là kết thúc.

Từ giờ trở đi, tôi đã có Lục Triển.

Một năm sau, có hai sự kiện lớn xảy ra.

Con gái tôi chào đời và Lục Triển ra tù.

Khi con gái tôi chào đời, Phó Lễ cũng biết tin.

Sau khi căn biệt thự của gia đình tôi bị tịch thu, tôi đã mua lại và cải tạo toàn bộ theo phong cách mẹ tôi thiết kế ban đầu.

Bây giờ tôi và con gái sống ở đó.

Khi tôi bế con gái về nhà, lúc bước xuống thì thấy xe của Phó Lễ.

Nhà họ Phó bị tổn hại khá nghiêm trọng, Phó Lễ giờ gần như phải bắt đầu lại từ đầu, không còn vẻ huy hoàng như trước, giờ đây trông hắn thật tiều tụy.

Tuy nhiên, hắn vẫn có năng lực, nhà họ Phó hiện đang dần khôi phục.

Em gái tôi sinh con nhưng không trở thành bà Phó, cứ ba ngày hai bữa lại ép cưới, nhưng Phó Lễ không đồng ý.

Em gái tôi bị dồn ép đến mức không còn dịu dàng nữa, ngày nào cũng cãi nhau với Phó Lễ, cãi đến mức con khóc oe oe.

Ban ngày Phó Lễ phải gồng mình cứu vãn tình hình kinh doanh của gia đình, buổi tối lại phải đối phó với em gái tôi.

Khi gặp lại, hắn trông hốc hác hơn nhiều.

Nhìn thấy đứa con trong lòng tôi, ánh mắt hắn u ám, nở một nụ cười khổ: “Dù anh ta đã vào tù, em vẫn sinh con cho anh ta.”

Hắn cúi đầu: “Giờ thì anh tin, em thực sự yêu anh ta rồi.”

Tôi vội vã bế con vào nhà, chỉ đáp lại một câu: “Ừm! Đúng vậy.”

Phó Lễ lại cười khổ.

Nụ cười mang theo chút cay đắng, chút tang thương.

Nhìn thấy tôi sắp đóng cửa, hắn bỗng dưng như hỏi tôi, lại như tự hỏi mình: “Nếu ngày xưa, anh không mê đắm thứ cảm giác mới mẻ kia, liệu bây giờ, đây có phải là con của anh và em không?”

Tôi lắc đầu: “Phó Lễ, trên đời này không có hai chữ ‘nếu như’, chỉ có ‘không thể quay lại’.”

Nghĩ ngợi một lát, tôi lại nói: “Nhưng tôi rất biết ơn vì anh đã chọn Tình Tình, nếu không, làm sao tôi có thể gặp được người mình yêu?”

Người đàn ông như ánh sáng, soi sáng những lúc tối tăm nhất của cuộc đời tôi.

Khi mọi thứ đã ổn định, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn số phận.

Biết ơn số phận đã cho tôi gặp một người thực sự thuộc về tôi.

Phó Lễ thân mình lảo đảo, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Một lúc sau, hắn cười.

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… Mơ về tương lai, làm tâm trạng tôi trở nên tốt lên. Tôi mỉm cười, từng chữ từng chữ nói với Phó Lễ: “Nhưng mà Phó tiên sinh à, anh ngay cả xách dép cho người yêu của tôi cũng không xứng.”“Anh chỉ xứng đáng ở bên loại người như Tình Tình.”Cúp máy, đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm, tôi thở phào nhẹ nhõm.Tất cả ân oán, đến đây là kết thúc.Từ giờ trở đi, tôi đã có Lục Triển.…Một năm sau, có hai sự kiện lớn xảy ra.Con gái tôi chào đời và Lục Triển ra tù.Khi con gái tôi chào đời, Phó Lễ cũng biết tin.Sau khi căn biệt thự của gia đình tôi bị tịch thu, tôi đã mua lại và cải tạo toàn bộ theo phong cách mẹ tôi thiết kế ban đầu.Bây giờ tôi và con gái sống ở đó.Khi tôi bế con gái về nhà, lúc bước xuống thì thấy xe của Phó Lễ.Nhà họ Phó bị tổn hại khá nghiêm trọng, Phó Lễ giờ gần như phải bắt đầu lại từ đầu, không còn vẻ huy hoàng như trước, giờ đây trông hắn thật tiều tụy.Tuy nhiên, hắn vẫn có năng lực, nhà họ Phó hiện đang dần khôi phục.Em gái tôi sinh con nhưng không trở thành bà Phó, cứ ba ngày hai bữa lại ép cưới, nhưng Phó Lễ không đồng ý.Em gái tôi bị dồn ép đến mức không còn dịu dàng nữa, ngày nào cũng cãi nhau với Phó Lễ, cãi đến mức con khóc oe oe.Ban ngày Phó Lễ phải gồng mình cứu vãn tình hình kinh doanh của gia đình, buổi tối lại phải đối phó với em gái tôi.Khi gặp lại, hắn trông hốc hác hơn nhiều.Nhìn thấy đứa con trong lòng tôi, ánh mắt hắn u ám, nở một nụ cười khổ: “Dù anh ta đã vào tù, em vẫn sinh con cho anh ta.”Hắn cúi đầu: “Giờ thì anh tin, em thực sự yêu anh ta rồi.”Tôi vội vã bế con vào nhà, chỉ đáp lại một câu: “Ừm! Đúng vậy.”Phó Lễ lại cười khổ.Nụ cười mang theo chút cay đắng, chút tang thương.Nhìn thấy tôi sắp đóng cửa, hắn bỗng dưng như hỏi tôi, lại như tự hỏi mình: “Nếu ngày xưa, anh không mê đắm thứ cảm giác mới mẻ kia, liệu bây giờ, đây có phải là con của anh và em không?”Tôi lắc đầu: “Phó Lễ, trên đời này không có hai chữ ‘nếu như’, chỉ có ‘không thể quay lại’.”Nghĩ ngợi một lát, tôi lại nói: “Nhưng tôi rất biết ơn vì anh đã chọn Tình Tình, nếu không, làm sao tôi có thể gặp được người mình yêu?”Người đàn ông như ánh sáng, soi sáng những lúc tối tăm nhất của cuộc đời tôi.Khi mọi thứ đã ổn định, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn số phận.Biết ơn số phận đã cho tôi gặp một người thực sự thuộc về tôi.Phó Lễ thân mình lảo đảo, sắc mặt càng thêm tái nhợt.Một lúc sau, hắn cười.

Chương 20