Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn…
Chương 23: Hoàn
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… 3Tôi bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để có thể quang minh chính đại ở bên cô gái của tôi.Tôi kết thúc việc kinh doanh ở Tây Á, chuyển một khoản tiền khá lớn về nước.Rồi tôi tự tố cáo mình.Tôi không làm hại ai, tiền chuộc cũng đã trả lại cho Phó Lễ.Còn Tiếu Tiếu thì kiên quyết nói rằng đây chỉ là trò đùa của cô ấy và tôi.Luật sư tôi thuê rất giỏi, cuối cùng bản án dành cho tôi chỉ là một năm tù.Một năm sau, tôi sẽ được tự do dưới ánh mặt trời và nắm tay cô gái của mình đi đến hết cuộc đời.Còn trong một năm này, tôi cho phép cô ấy tự tay trả thù.Tôi vẫn sắp xếp hai người thuộc hạ theo dõi và bảo vệ cô ấy trong bóng tối. Nhưng điều khiến tôi tự hào là cô ấy hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp của họ.Cô đã tự tay báo thù tất cả.Rất nhanh, một năm trôi qua, ngày tôi ra tù, Tiếu Tiếu đứng đợi tôi trước cổng nhà tù.Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, mặt mộc, tóc xõa ngang vai.Cô ấy bế một bé con bụ bẫm, đôi mắt to tròn nhìn tôi.Thấy tôi ra, Tiếu Tiếu đưa em bé cho tôi: “Con gái của anh.”Tôi khó mà diễn tả cảm giác của mình lúc đó.Dù mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng tôi đã lăn lộn trong máu lửa hơn mười năm, mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm, không dám mơ ước có một gia đình.Ngay cả gia đình đã mất tôi cũng không dám nhớ, sợ cát bụi làm mờ mắt, không nhìn rõ làn đạn trước mặt.Nhưng ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, mây trắng lửng lờ, ánh nắng rực rỡ, cô gái tôi yêu bế con gái chúng tôi, cười bình yên với tôi, như thể những khổ đau trước đây chỉ là một giấc mơ.Tỉnh giấc sau cơn mơ, phần đời còn lại chỉ có yên bình và ngọt ngào.Tôi chỉ từng chảy máu, chưa từng rơi nước mắt.Nhưng lúc đó, nước mắt tôi lại rơi trên mặt con gái.Tôi một tay ôm Tiếu Tiếu, một tay ôm con gái, bước về phía ánh sáng thuộc về chúng tôi.Sau bấy nhiêu khó khăn, số phận vẫn cho tôi một viên kẹo ngọt, phải không?HẾT.
3
Tôi bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để có thể quang minh chính đại ở bên cô gái của tôi.
Tôi kết thúc việc kinh doanh ở Tây Á, chuyển một khoản tiền khá lớn về nước.
Rồi tôi tự tố cáo mình.
Tôi không làm hại ai, tiền chuộc cũng đã trả lại cho Phó Lễ.
Còn Tiếu Tiếu thì kiên quyết nói rằng đây chỉ là trò đùa của cô ấy và tôi.
Luật sư tôi thuê rất giỏi, cuối cùng bản án dành cho tôi chỉ là một năm tù.
Một năm sau, tôi sẽ được tự do dưới ánh mặt trời và nắm tay cô gái của mình đi đến hết cuộc đời.
Còn trong một năm này, tôi cho phép cô ấy tự tay trả thù.
Tôi vẫn sắp xếp hai người thuộc hạ theo dõi và bảo vệ cô ấy trong bóng tối. Nhưng điều khiến tôi tự hào là cô ấy hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp của họ.
Cô đã tự tay báo thù tất cả.
Rất nhanh, một năm trôi qua, ngày tôi ra tù, Tiếu Tiếu đứng đợi tôi trước cổng nhà tù.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, mặt mộc, tóc xõa ngang vai.
Cô ấy bế một bé con bụ bẫm, đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Thấy tôi ra, Tiếu Tiếu đưa em bé cho tôi: “Con gái của anh.”
Tôi khó mà diễn tả cảm giác của mình lúc đó.
Dù mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng tôi đã lăn lộn trong máu lửa hơn mười năm, mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm, không dám mơ ước có một gia đình.
Ngay cả gia đình đã mất tôi cũng không dám nhớ, sợ cát bụi làm mờ mắt, không nhìn rõ làn đạn trước mặt.
Nhưng ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, mây trắng lửng lờ, ánh nắng rực rỡ, cô gái tôi yêu bế con gái chúng tôi, cười bình yên với tôi, như thể những khổ đau trước đây chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh giấc sau cơn mơ, phần đời còn lại chỉ có yên bình và ngọt ngào.
Tôi chỉ từng chảy máu, chưa từng rơi nước mắt.
Nhưng lúc đó, nước mắt tôi lại rơi trên mặt con gái.
Tôi một tay ôm Tiếu Tiếu, một tay ôm con gái, bước về phía ánh sáng thuộc về chúng tôi.
Sau bấy nhiêu khó khăn, số phận vẫn cho tôi một viên kẹo ngọt, phải không?
HẾT.
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ BaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai. Và ép tôi thế chỗ em gái đang mang thai làm con tin. Tôi nhìn hắn, giống như một kẻ ngốc, hỏi một câu không thể ngớ ngẩn hơn: “Đứa bé trong bụng em gái tôi là của ai?” Phó Lễ mím môi thành một đường thẳng, không trả lời. Tên bắt cóc cười cợt: “Đến tôi còn biết của ai nè.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Rốt cuộc ai làm con tin?” Phó Lễ mím môi, quay ngoắt đầu đi không nhìn tôi nữa. Lòng tôi bỗng chốc như chìm vào hầm băng. Tôi thực sự không thể ngờ được, người từ nhỏ luôn nói sẽ cưới tôi chính là Phó Lễ. Người từng nâng niu tôi như viên ngọc quý, cẩn thận che chở tôi, cũng là Phó Lễ. Người vì tôi mà không thèm nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái, lại cũng là Phó Lễ. Lúc này đây, hắn lại lo lắng nhìn em gái tôi, dặn dò cô ấy cẩn… 3Tôi bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để có thể quang minh chính đại ở bên cô gái của tôi.Tôi kết thúc việc kinh doanh ở Tây Á, chuyển một khoản tiền khá lớn về nước.Rồi tôi tự tố cáo mình.Tôi không làm hại ai, tiền chuộc cũng đã trả lại cho Phó Lễ.Còn Tiếu Tiếu thì kiên quyết nói rằng đây chỉ là trò đùa của cô ấy và tôi.Luật sư tôi thuê rất giỏi, cuối cùng bản án dành cho tôi chỉ là một năm tù.Một năm sau, tôi sẽ được tự do dưới ánh mặt trời và nắm tay cô gái của mình đi đến hết cuộc đời.Còn trong một năm này, tôi cho phép cô ấy tự tay trả thù.Tôi vẫn sắp xếp hai người thuộc hạ theo dõi và bảo vệ cô ấy trong bóng tối. Nhưng điều khiến tôi tự hào là cô ấy hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp của họ.Cô đã tự tay báo thù tất cả.Rất nhanh, một năm trôi qua, ngày tôi ra tù, Tiếu Tiếu đứng đợi tôi trước cổng nhà tù.Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, mặt mộc, tóc xõa ngang vai.Cô ấy bế một bé con bụ bẫm, đôi mắt to tròn nhìn tôi.Thấy tôi ra, Tiếu Tiếu đưa em bé cho tôi: “Con gái của anh.”Tôi khó mà diễn tả cảm giác của mình lúc đó.Dù mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng tôi đã lăn lộn trong máu lửa hơn mười năm, mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm, không dám mơ ước có một gia đình.Ngay cả gia đình đã mất tôi cũng không dám nhớ, sợ cát bụi làm mờ mắt, không nhìn rõ làn đạn trước mặt.Nhưng ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, mây trắng lửng lờ, ánh nắng rực rỡ, cô gái tôi yêu bế con gái chúng tôi, cười bình yên với tôi, như thể những khổ đau trước đây chỉ là một giấc mơ.Tỉnh giấc sau cơn mơ, phần đời còn lại chỉ có yên bình và ngọt ngào.Tôi chỉ từng chảy máu, chưa từng rơi nước mắt.Nhưng lúc đó, nước mắt tôi lại rơi trên mặt con gái.Tôi một tay ôm Tiếu Tiếu, một tay ôm con gái, bước về phía ánh sáng thuộc về chúng tôi.Sau bấy nhiêu khó khăn, số phận vẫn cho tôi một viên kẹo ngọt, phải không?HẾT.