Anh ta vừa nhập học liền bị "treo tường tỏ tình" điên đảo, ai ai cũng muốn làm bạn gái anh. Thế mà anh ta lại ở trong lớp học không người, giúp cô gái đeo máy trợ thính ngoài tai, nhẹ nhàng bóp lấy dái tai cô. Giả vờ tủi thân: "Giang Giang, em hôn anh rồi, em chịu trách nhiệm chứ?" *** Lần đầu tiên tôi gặp Cố Dĩ Hà là vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường. “Cố Dĩ Hà, chăm sóc bạn học mới một chút.” Sau khi tôi tự giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm dặn dò Cố Dĩ Hà – người sắp trở thành bạn cùng bàn của tôi. Cô ấy không biết rằng, câu nói ấy chính là điều tôi ghét nghe nhất. Thật ra, tôi chẳng cần ai chăm sóc cả. Cố Dĩ Hà ngồi bên cửa sổ, nghe xong lời giáo viên thì lười biếng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại lười biếng gục đầu xuống bàn. Trong đôi mắt lười nhác nhưng đẹp đẽ ấy của anh ta không hề có chút tò mò hay bất ngờ nào. Tôi khẽ thở ra một hơi, cẩn thận bước đến ngồi vào chỗ trống cạnh anh ta. Ngoài dự đoán của tôi, Cố Dĩ Hà thực sự không hề quan tâm…
Chương 22: HẾT
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhAnh ta vừa nhập học liền bị "treo tường tỏ tình" điên đảo, ai ai cũng muốn làm bạn gái anh. Thế mà anh ta lại ở trong lớp học không người, giúp cô gái đeo máy trợ thính ngoài tai, nhẹ nhàng bóp lấy dái tai cô. Giả vờ tủi thân: "Giang Giang, em hôn anh rồi, em chịu trách nhiệm chứ?" *** Lần đầu tiên tôi gặp Cố Dĩ Hà là vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường. “Cố Dĩ Hà, chăm sóc bạn học mới một chút.” Sau khi tôi tự giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm dặn dò Cố Dĩ Hà – người sắp trở thành bạn cùng bàn của tôi. Cô ấy không biết rằng, câu nói ấy chính là điều tôi ghét nghe nhất. Thật ra, tôi chẳng cần ai chăm sóc cả. Cố Dĩ Hà ngồi bên cửa sổ, nghe xong lời giáo viên thì lười biếng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại lười biếng gục đầu xuống bàn. Trong đôi mắt lười nhác nhưng đẹp đẽ ấy của anh ta không hề có chút tò mò hay bất ngờ nào. Tôi khẽ thở ra một hơi, cẩn thận bước đến ngồi vào chỗ trống cạnh anh ta. Ngoài dự đoán của tôi, Cố Dĩ Hà thực sự không hề quan tâm… Mọi chuyện… chưa từng xảy ra. Lục Uyển Uyển gọi tôi lại, dẫn tôi đến một quán cà phê gần đó. Cô ấy hỏi tôi: "Cậu cũng mơ một giấc mơ sao?" Câu hỏi đến bất ngờ, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cô ấy uống một ngụm trà sữa, nghĩ một lúc rồi nói với tôi: "Vì cậu quá kỳ lạ, từ trước tôi đã cảm thấy cậu thay đổi quá đột ngột. Tôi nghĩ cậu có giống tôi không, cũng mơ một giấc mơ kỳ lạ." "Giấc mơ gì?" Tôi cúi đầu uống một ngụm nước. "Một cơn ác mộng, tôi mơ thấy Giang Giang xảy ra chuyện xấu, cuối cùng nhảy sông." Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy. Thì ra… cô ấy cũng là người được Phật đưa đến bên cạnh Giang Giang. "Giấc mơ chân thật đến mức, tỉnh dậy lòng vẫn đau nhói. Tôi nghĩ Giang Giang đáng thương quá, tôi phải bảo vệ cô ấy thật tốt." Cô nhìn tôi, "Cậu cũng vậy đúng không?" Tôi thì không. Đó không phải mơ. Nhưng kể ra thì chắc cô ấy cũng không tin, cứ cho là tất cả đều là mơ đi.Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 "Ừm." Tôi gật đầu. Kể cho cô ấy chuyện kiếp trước, cứ xem như đó là giấc mơ của tôi. "Tôi vốn không tin vào Phật, nhưng vì giấc mơ đó, tôi đã lễ bái ba ngày liền." Tôi tự giễu, "Mong mọi tai họa đều đổ lên tôi, đừng rơi xuống người cô ấy nữa." Thần linh ơi. Tôi cầu nguyện chân thành. Mong ánh sáng chiếu về phía cô ấy, còn tôi, nguyện rơi vào địa ngục. (Hết)
Mọi chuyện… chưa từng xảy ra.
Lục Uyển Uyển gọi tôi lại, dẫn tôi đến một quán cà phê gần đó.
Cô ấy hỏi tôi: "Cậu cũng mơ một giấc mơ sao?"
Câu hỏi đến bất ngờ, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy uống một ngụm trà sữa, nghĩ một lúc rồi nói với tôi: "Vì cậu quá kỳ lạ, từ trước tôi đã cảm thấy cậu thay đổi quá đột ngột. Tôi nghĩ cậu có giống tôi không, cũng mơ một giấc mơ kỳ lạ."
"Giấc mơ gì?" Tôi cúi đầu uống một ngụm nước.
"Một cơn ác mộng, tôi mơ thấy Giang Giang xảy ra chuyện xấu, cuối cùng nhảy sông."
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Thì ra… cô ấy cũng là người được Phật đưa đến bên cạnh Giang Giang.
"Giấc mơ chân thật đến mức, tỉnh dậy lòng vẫn đau nhói. Tôi nghĩ Giang Giang đáng thương quá, tôi phải bảo vệ cô ấy thật tốt." Cô nhìn tôi, "Cậu cũng vậy đúng không?"
Tôi thì không.
Đó không phải mơ.
Nhưng kể ra thì chắc cô ấy cũng không tin, cứ cho là tất cả đều là mơ đi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Ừm." Tôi gật đầu.
Kể cho cô ấy chuyện kiếp trước, cứ xem như đó là giấc mơ của tôi.
"Tôi vốn không tin vào Phật, nhưng vì giấc mơ đó, tôi đã lễ bái ba ngày liền." Tôi tự giễu, "Mong mọi tai họa đều đổ lên tôi, đừng rơi xuống người cô ấy nữa."
Thần linh ơi.
Tôi cầu nguyện chân thành.
Mong ánh sáng chiếu về phía cô ấy, còn tôi, nguyện rơi vào địa ngục.
(Hết)
Mong Ánh Sáng Ôm Lấy EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhAnh ta vừa nhập học liền bị "treo tường tỏ tình" điên đảo, ai ai cũng muốn làm bạn gái anh. Thế mà anh ta lại ở trong lớp học không người, giúp cô gái đeo máy trợ thính ngoài tai, nhẹ nhàng bóp lấy dái tai cô. Giả vờ tủi thân: "Giang Giang, em hôn anh rồi, em chịu trách nhiệm chứ?" *** Lần đầu tiên tôi gặp Cố Dĩ Hà là vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường. “Cố Dĩ Hà, chăm sóc bạn học mới một chút.” Sau khi tôi tự giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm dặn dò Cố Dĩ Hà – người sắp trở thành bạn cùng bàn của tôi. Cô ấy không biết rằng, câu nói ấy chính là điều tôi ghét nghe nhất. Thật ra, tôi chẳng cần ai chăm sóc cả. Cố Dĩ Hà ngồi bên cửa sổ, nghe xong lời giáo viên thì lười biếng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại lười biếng gục đầu xuống bàn. Trong đôi mắt lười nhác nhưng đẹp đẽ ấy của anh ta không hề có chút tò mò hay bất ngờ nào. Tôi khẽ thở ra một hơi, cẩn thận bước đến ngồi vào chỗ trống cạnh anh ta. Ngoài dự đoán của tôi, Cố Dĩ Hà thực sự không hề quan tâm… Mọi chuyện… chưa từng xảy ra. Lục Uyển Uyển gọi tôi lại, dẫn tôi đến một quán cà phê gần đó. Cô ấy hỏi tôi: "Cậu cũng mơ một giấc mơ sao?" Câu hỏi đến bất ngờ, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy. Cô ấy uống một ngụm trà sữa, nghĩ một lúc rồi nói với tôi: "Vì cậu quá kỳ lạ, từ trước tôi đã cảm thấy cậu thay đổi quá đột ngột. Tôi nghĩ cậu có giống tôi không, cũng mơ một giấc mơ kỳ lạ." "Giấc mơ gì?" Tôi cúi đầu uống một ngụm nước. "Một cơn ác mộng, tôi mơ thấy Giang Giang xảy ra chuyện xấu, cuối cùng nhảy sông." Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy. Thì ra… cô ấy cũng là người được Phật đưa đến bên cạnh Giang Giang. "Giấc mơ chân thật đến mức, tỉnh dậy lòng vẫn đau nhói. Tôi nghĩ Giang Giang đáng thương quá, tôi phải bảo vệ cô ấy thật tốt." Cô nhìn tôi, "Cậu cũng vậy đúng không?" Tôi thì không. Đó không phải mơ. Nhưng kể ra thì chắc cô ấy cũng không tin, cứ cho là tất cả đều là mơ đi.Hii cả nhà iu 💖Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3 "Ừm." Tôi gật đầu. Kể cho cô ấy chuyện kiếp trước, cứ xem như đó là giấc mơ của tôi. "Tôi vốn không tin vào Phật, nhưng vì giấc mơ đó, tôi đã lễ bái ba ngày liền." Tôi tự giễu, "Mong mọi tai họa đều đổ lên tôi, đừng rơi xuống người cô ấy nữa." Thần linh ơi. Tôi cầu nguyện chân thành. Mong ánh sáng chiếu về phía cô ấy, còn tôi, nguyện rơi vào địa ngục. (Hết)