Công chúa nhìn trúng phu quân của ta. Phu quân lấy cớ đã có thê thất, uyển chuyển cự tuyệt nàng. Hôm sau, công chúa đem thủ cấp của ta, ném xuống dưới chân chàng. “Hiện giờ, chàng đã không còn gia thất nữa rồi.” Phu quân chẳng rơi một giọt lệ, chỉ ôm lấy đầu ta, bước lên xe ngựa của công chúa. Công chúa đâu biết rằng, người nàng cướp đi... là vị bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên. 01 Màn xe vừa vén lên, ta liền theo chân Tống Húc chui vào trong cỗ xe. Công chúa ngồi đối diện với Tống Húc, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ khi nhìn vào thủ cấp của ta. “Chàng đã đồng ý theo ta hồi phủ, còn ôm cái vật dơ bẩn đó làm gì?” Tống Húc mỉm cười ôn hòa: “Vân Nương từng là thê tử của ta, ta nên tiễn nàng ấy một đoạn cuối đường.” Công chúa thoáng có chút cảnh giác: “Chàng đang trách ta đã g.i.ế.c nàng ta sao?” Tống Húc khẽ lắc đầu: “Chỉ lo nàng ấy không nơi an nghỉ, để hồn phách quanh quẩn nhân gian, vương vấn lấy điện hạ.” Ta suýt nữa thì tức đến ngất đi. Tên nam nhân khốn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...