Tác giả:

Ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau…

Chương 14

Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa SổTác giả: Vọng NgônTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau… Mẫu đơn bì trong kho ghi là hai cân rưỡi, thực tế chỉ còn chưa đầy hai cân. Nhưng điều đáng ngờ không phải ở lượng thiếu — mà là mùi hương.Ta nhặt một nhúm nhỏ, đưa lên mũi ngửi.Hương hơi đắng, đầu lưỡi tê nhẹ.“Không đúng.” Ta khẽ nói.Tiểu nha hoàn nghiêng đầu:“Không đúng thế nào ạ?”Ta đáp:“Đây không phải mẫu đơn bì để dưỡng huyết, thanh nhiệt như ghi trong sổ. Mà là loại dùng trong thuốc điều kinh mạnh, nếu cho vào toa an thai... có thể gây đau bụng, thậm chí động thai.”Nói đến đây, tay ta khẽ siết lại.Không phải sai sót.Không phải nhầm lẫn.Là cố ý.Buổi tối hôm đó, ta ngồi trong phòng, trải ba bản ghi chép của kho thuốc ra. Trên giấy, mực vẫn còn rõ nét — nhưng từng dòng từng chữ như mùi thuốc kia, ẩn chứa sát ý.Người thay đổi dược liệu, đã làm việc này ít nhất ba tháng.Mỗi tháng thay một ít, mỗi lần giảm vài lượng, đổi vài vị.Không đủ để gây họa ngay, nhưng đủ để khiến bệnh không khỏi, thai không ổn, sức không hồi phục.Nếu không phải ta từng vào cung bắt mạch, từng trực tiếp kê thuốc cho hoàng hậu… có lẽ ta cũng sẽ không phát hiện.Ta chợt nhớ đến lời hoàng hậu hôm trước:“Lần này trẫm không dám để sai lầm lặp lại.”Có lẽ nàng… đã cảm nhận được gì đó từ trước.Đêm ấy, có người gõ cửa Tĩnh Phong viện.liliiiKhông phải nha hoàn, cũng không phải người của Thái y viện.Là một bóng người toàn thân áo đen, gương mặt giấu sau khăn mỏng.Ta không kinh ngạc, chỉ đứng dậy, đẩy cửa.Người kia đưa ra một phong thư. Không nói một lời, rồi biến mất vào đêm tối.Ta mở thư. Chỉ có một dòng:“Đừng điều tra nữa. Nếu không, người tiếp theo sẽ không chỉ mất chức.”Bút mực thô, giấy thô, giọng văn cứng.Nhưng ý tứ… rõ ràng đến rợn người.Ta đốt thư, đứng trước ánh lửa rất lâu.Không phải sợ.Chỉ là ta biết — từ giờ trở đi, mọi bước chân ta đặt trong Thái y viện… đều là đi trên lưỡi dao.

Mẫu đơn bì trong kho ghi là hai cân rưỡi, thực tế chỉ còn chưa đầy hai cân. Nhưng điều đáng ngờ không phải ở lượng thiếu — mà là 

mùi hương

.

Ta nhặt một nhúm nhỏ, đưa lên mũi ngửi.

Hương hơi đắng, đầu lưỡi tê nhẹ.

“Không đúng.” Ta khẽ nói.

Tiểu nha hoàn nghiêng đầu:

“Không đúng thế nào ạ?”

Ta đáp:

“Đây không phải mẫu đơn bì để dưỡng huyết, thanh nhiệt như ghi trong sổ. Mà là loại dùng trong thuốc điều kinh mạnh, nếu cho vào toa an thai... có thể gây đau bụng, thậm chí động thai.”

Nói đến đây, tay ta khẽ siết lại.

Không phải sai sót.

Không phải nhầm lẫn.

Là cố ý.

Buổi tối hôm đó, ta ngồi trong phòng, trải ba bản ghi chép của kho thuốc ra. Trên giấy, mực vẫn còn rõ nét — nhưng từng dòng từng chữ như mùi thuốc kia, ẩn chứa sát ý.

Người thay đổi dược liệu, đã làm việc này ít nhất 

ba tháng

.

Mỗi tháng thay một ít, mỗi lần giảm vài lượng, đổi vài vị.

Không đủ để gây họa ngay, nhưng đủ để khiến bệnh không khỏi, thai không ổn, sức không hồi phục.

Nếu không phải ta từng vào cung bắt mạch, từng trực tiếp kê thuốc cho hoàng hậu… có lẽ ta cũng sẽ không phát hiện.

Ta chợt nhớ đến lời hoàng hậu hôm trước:

“Lần này trẫm không dám để sai lầm lặp lại.”

Có lẽ nàng… đã cảm nhận được gì đó từ trước.

Đêm ấy, có người gõ cửa Tĩnh Phong viện.

liliii

Không phải nha hoàn, cũng không phải người của Thái y viện.

Là một bóng người toàn thân áo đen, gương mặt giấu sau khăn mỏng.

Ta không kinh ngạc, chỉ đứng dậy, đẩy cửa.

Người kia đưa ra một phong thư. Không nói một lời, rồi biến mất vào đêm tối.

Ta mở thư. Chỉ có một dòng:

“Đừng điều tra nữa. Nếu không, người tiếp theo sẽ không chỉ mất chức.”

Bút mực thô, giấy thô, giọng văn cứng.

Nhưng ý tứ… rõ ràng đến rợn người.

Ta đốt thư, đứng trước ánh lửa rất lâu.

Không phải sợ.

Chỉ là ta biết — từ giờ trở đi, 

mọi bước chân ta đặt trong Thái y viện… đều là đi trên lưỡi dao.

Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa SổTác giả: Vọng NgônTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTa nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau… Mẫu đơn bì trong kho ghi là hai cân rưỡi, thực tế chỉ còn chưa đầy hai cân. Nhưng điều đáng ngờ không phải ở lượng thiếu — mà là mùi hương.Ta nhặt một nhúm nhỏ, đưa lên mũi ngửi.Hương hơi đắng, đầu lưỡi tê nhẹ.“Không đúng.” Ta khẽ nói.Tiểu nha hoàn nghiêng đầu:“Không đúng thế nào ạ?”Ta đáp:“Đây không phải mẫu đơn bì để dưỡng huyết, thanh nhiệt như ghi trong sổ. Mà là loại dùng trong thuốc điều kinh mạnh, nếu cho vào toa an thai... có thể gây đau bụng, thậm chí động thai.”Nói đến đây, tay ta khẽ siết lại.Không phải sai sót.Không phải nhầm lẫn.Là cố ý.Buổi tối hôm đó, ta ngồi trong phòng, trải ba bản ghi chép của kho thuốc ra. Trên giấy, mực vẫn còn rõ nét — nhưng từng dòng từng chữ như mùi thuốc kia, ẩn chứa sát ý.Người thay đổi dược liệu, đã làm việc này ít nhất ba tháng.Mỗi tháng thay một ít, mỗi lần giảm vài lượng, đổi vài vị.Không đủ để gây họa ngay, nhưng đủ để khiến bệnh không khỏi, thai không ổn, sức không hồi phục.Nếu không phải ta từng vào cung bắt mạch, từng trực tiếp kê thuốc cho hoàng hậu… có lẽ ta cũng sẽ không phát hiện.Ta chợt nhớ đến lời hoàng hậu hôm trước:“Lần này trẫm không dám để sai lầm lặp lại.”Có lẽ nàng… đã cảm nhận được gì đó từ trước.Đêm ấy, có người gõ cửa Tĩnh Phong viện.liliiiKhông phải nha hoàn, cũng không phải người của Thái y viện.Là một bóng người toàn thân áo đen, gương mặt giấu sau khăn mỏng.Ta không kinh ngạc, chỉ đứng dậy, đẩy cửa.Người kia đưa ra một phong thư. Không nói một lời, rồi biến mất vào đêm tối.Ta mở thư. Chỉ có một dòng:“Đừng điều tra nữa. Nếu không, người tiếp theo sẽ không chỉ mất chức.”Bút mực thô, giấy thô, giọng văn cứng.Nhưng ý tứ… rõ ràng đến rợn người.Ta đốt thư, đứng trước ánh lửa rất lâu.Không phải sợ.Chỉ là ta biết — từ giờ trở đi, mọi bước chân ta đặt trong Thái y viện… đều là đi trên lưỡi dao.

Chương 14