Ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa. Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Quái lạ. Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục? Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc: “Lâm đại phu, có nhà không?” Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ. “Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?” Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột: “Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.” “Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.” Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...