Ta là một kẻ ngốc. Song, bản thân ta lại không cảm thấy như vậy. Ta chỉ thấy mình rất đỗi bình thường. Thế nhưng Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo ta ngốc. Vậy thì... ngốc thì ngốc. Ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc. ---------------- Phụ hoàng đã hứa sẽ tìm cho ta một vị phu quân tốt. Là hoàng tử nước láng giềng. Nghe qua đã thấy oai phong, chắc chắn là chức quan lớn lắm. Ta vui vẻ chờ ngày xuất giá, trong lòng tràn ngập chờ mong. Chỉ là, nha hoàn thân cận của ta lại chẳng mấy vui vẻ. Nàng bảo ta ngốc, nói việc này chẳng có gì đáng vui cả. Cái này gọi là hòa thân. Hoàng tử kia bệnh đã nhiều năm, nằm liệt giường chẳng dậy nổi, chỉ có kẻ đần độn mới chịu gả cho hắn. Hòa thân là gì? Ai là kẻ đần độn? ------------ Trên đường xuất giá, ai ai cũng mong ta khóc. Sao ta phải khóc? Ta cười toe toét, khóc không nổi. Rồi lại nghe người ta thì thầm sau lưng: “Quả là đồ ngốc. Bị đưa đi làm công cụ hòa thân, còn tưởng mình gả được người tốt.” Tại sao mọi người đều bảo ta ngốc? Ta thật chẳng hiểu nổi. Sau…
Chương 10
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ NgốcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là một kẻ ngốc. Song, bản thân ta lại không cảm thấy như vậy. Ta chỉ thấy mình rất đỗi bình thường. Thế nhưng Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo ta ngốc. Vậy thì... ngốc thì ngốc. Ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc. ---------------- Phụ hoàng đã hứa sẽ tìm cho ta một vị phu quân tốt. Là hoàng tử nước láng giềng. Nghe qua đã thấy oai phong, chắc chắn là chức quan lớn lắm. Ta vui vẻ chờ ngày xuất giá, trong lòng tràn ngập chờ mong. Chỉ là, nha hoàn thân cận của ta lại chẳng mấy vui vẻ. Nàng bảo ta ngốc, nói việc này chẳng có gì đáng vui cả. Cái này gọi là hòa thân. Hoàng tử kia bệnh đã nhiều năm, nằm liệt giường chẳng dậy nổi, chỉ có kẻ đần độn mới chịu gả cho hắn. Hòa thân là gì? Ai là kẻ đần độn? ------------ Trên đường xuất giá, ai ai cũng mong ta khóc. Sao ta phải khóc? Ta cười toe toét, khóc không nổi. Rồi lại nghe người ta thì thầm sau lưng: “Quả là đồ ngốc. Bị đưa đi làm công cụ hòa thân, còn tưởng mình gả được người tốt.” Tại sao mọi người đều bảo ta ngốc? Ta thật chẳng hiểu nổi. Sau… Cuối cùng, ta và phu quân cũng trở về Đại Uyên.Chuyến đi đến Chu quốc lần này, Tiểu Đào sung sướng hết biết.Nàng bảo, phu quân ta làm bao nhiêu chuyện trong cung, đều là để trút giận giùm ta.Ta bị công mổ, hắn đi nhổ sạch lông con công.Ta từng rơi xuống hồ, hắn sai người… lấp cả hồ.Ta bị hoàng tỷ ức hiếp, hắn liền... ức h.i.ế.p ngược lại.Lâm Thù Nguyên từng đẩy ta, phu quân nhìn hắn ta bằng ánh mắt... có thể đông cứng cả mùa hè.Trời ơi, phu quân ta nhỏ mọn quá thể!Sau này, ta tuyệt đối không được đắc tội với hắn!Trên đường về, phu quân đột nhiên hỏi:“Nàng không hận hoàng tỷ, không oán phụ hoàng mẫu hậu ư?”Ta ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng đáp:“Họ đã không thích chàng, chàng lại cứ ép họ phải thích… Vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”Phu quân thoáng ngẩn người, sau đó khẽ cười.“Cười cái gì?” – ta hỏi.Hắn đáp:“Chỉ là… may mắn thay, ta không phải kẻ đem minh châu đi so với mắt cá.”Trời ạ, lại là trân châu với mắt cá!Sao người đọc sách cứ thích nói những lời nghe không hiểu thế không biết!?-----------------Vài ngày sau khi trở lại Đại Uyên, ta và phu quân bắt đầu dọn dẹp chuyển nhà.Phu quân hỏi ta thích nơi thế nào.Ta nghĩ rất lâu, mãi mới cất lời:“Một nơi có hoa, có cây, có núi, có nước.”Phu quân gật đầu đáp ứng, ngữ khí đầy kiên định:“Nhất định sẽ đưa nàng đến nơi như vậy.”Ta lầm bầm trong bụng — chàng thật coi thiếp là kẻ ngốc sao?Hoàng tử sao có thể rời kinh tùy tiện?Còn nói đưa ta đi chơi, rõ là đang dỗ trẻ con!Thế nhưng ta không ngờ, chỉ vài ngày sau, chúng ta quả thực thu dọn hành lý, một đường thẳng hướng phương Nam.Đi cùng có Tiểu Đào và vài cận vệ bí mật của phu quân.Trong số đó có một người mặt lạnh như sương, cả người toát ra khí chất “chớ lại gần” — tên là Thập Nhất.Hắn và Tiểu Đào cưỡi ngựa hai bên xe ngựa.Còn ta và phu quân thì nằm trong xe.Ta chủ yếu ăn, còn phu quân thì đọc sách.Cảnh tượng thật hài hòa, nếu không tính việc ta vụng trộm liếc hắn ăn trái cây của ta.Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào lén nói với ta:“Công chúa thật là có phúc. Vương gia ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần, chỉ cần người thôi!”Ta sửng sốt, không hiểu nổi.Tiểu Đào đành nhẫn nại giải thích:“Hoàng thượng rất coi trọng vương gia, nếu ngày sau ngài nối ngôi, Hoàng hậu tuyệt đối không thể là một... người như công chúa.”Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn ta với ánh mắt thương hại.“Người hiểu không?” — Tiểu Đào hỏi.Ta lắc đầu.Tiểu Đào tức giận đến độ đạp chân: “Ngốc thật đó! Vì người, người ta từ bỏ cả ngai vàng!”Ta bị sét đánh giữa ban ngày — thật sự là vì ta sao?Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục lầm rầm kể chuyện hoàng cung.Nào là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đồng mẫu, quan hệ lại rất tốt...Giờ ngai vàng tám phần sẽ rơi vào tay Nhị hoàng tử.Ta lặng lẽ nghe, suy nghĩ lung tung.Không để ý phu quân từ lúc nào đã tới gần, cầm quả đào ta vừa cắn hai miếng, cũng cắn thêm một miếng.“Ngọt lắm.”Hắn cười khẽ.Ta nhìn quả đào, rồi nhìn hắn:“Phu quân, chàng không làm hoàng đế thật à?”Phu quân nhìn ta, nhướng mày hỏi lại:“Nàng muốn làm Hoàng hậu sao?”Ta lập tức lắc đầu.Phu quân bật cười:“Nàng không muốn làm Hoàng hậu, ta làm hoàng đế làm gì?”Ừm... nghe cũng hợp lý.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Thấy ta còn đang mơ hồ, phu quân cười ha hả:“Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều!”-----------------Phu quân kể, khi còn bị liệt, rất nhiều người đến thăm.Ánh mắt họ đầy thương hại, mà còn xen chút vui sướng vì người khác gặp họa.Ta chen lời:“Sao lại vui được khi người ta gặp họa?”Phu quân bất lực nhìn ta, ánh mắt viết rõ ràng mấy chữ:“Để ta kể hết đã được không?”Được rồi, ta im miệng.Phu quân kể tiếp, khoảng thời gian ấy, hắn rất mơ hồ.Hắn suy nghĩ rất nhiều — nếu chân có thể lành lại, thì muốn gì?Không quyền, không danh.Chỉ muốn cùng người mình yêu, ngắm núi ngắm sông, đi khắp nhân gian, không vì thiên hạ, chỉ vì bản thân.Ta lại ngắt lời:“Ý chàng là... mang thiếp đi du ngoạn sao?”Phu quân trợn mắt:“Chính là vậy đấy!”Ta gật đầu như gà mổ thóc:“Thiếp đồng ý, thiếp đồng ý!”---------Thoắt cái đã ba năm.Cần Vương Đại Uyên, biệt vô âm tín.Có kẻ đồn rằng ngài c.h.ế.t vì trọng bệnh, Công chúa ngốc cũng theo sau mà quy thiên.Có kẻ lại bảo, hai người ẩn cư nơi sơn lâm, sống cuộc đời thần tiên quy ẩn.Tóm lại, lời đồn nhiều vô kể.Nhưng chẳng ai biết họ ở đâu.----------------Tại một quán trà trong vùng núi xa xôi.Người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt:“Nhớ năm ấy, Cần Vương dẫn ba nghìn tinh binh, phá tan năm vạn đại quân của địch...”Vừa kể đến cao trào, liền bị một tiếng đập bàn cắt ngang.Một nữ tử xinh đẹp, đôi mày cong cong, mắt sáng như sao, giơ tay hỏi lớn:“Thật sự lợi hại đến thế sao?”Người kể chuyện bị sắc đẹp làm cho ngẩn ngơ.Nơi rừng núi này, làm sao lại có một vị cô nương như thế?“Dĩ nhiên rồi! Cần Vương chính là kỳ tài lãnh binh thiên hạ có một không hai!”Nữ tử còn định nói gì, thì bị một nam tử tuấn lãng bước tới, tay nắm chặt cổ tay nàng.“Mới quay người một cái, nàng đã chạy rồi?”Giọng trầm trầm, rất dễ nghe, mà ẩn chứa chút bất đắc dĩ.“Ta sai rồi mà, ta sai rồi, phu quân!”“Đi thôi, về nhà ăn cơm.”Nam tử trên tay còn xách một giỏ nhỏ, bên trong là rau và cá tươi.Hai người dần khuất sau rặng trúc, vẫn còn nghe tiếng nữ tử cười lanh lảnh:“Phu quân ơi, hôm nay ăn cá hở? Tuyệt quá đi à!”
Cuối cùng, ta và phu quân cũng trở về Đại Uyên.
Chuyến đi đến Chu quốc lần này, Tiểu Đào sung sướng hết biết.
Nàng bảo, phu quân ta làm bao nhiêu chuyện trong cung, đều là để trút giận giùm ta.
Ta bị công mổ, hắn đi nhổ sạch lông con công.
Ta từng rơi xuống hồ, hắn sai người… lấp cả hồ.
Ta bị hoàng tỷ ức hiếp, hắn liền... ức h.i.ế.p ngược lại.
Lâm Thù Nguyên từng đẩy ta, phu quân nhìn hắn ta bằng ánh mắt... có thể đông cứng cả mùa hè.
Trời ơi, phu quân ta nhỏ mọn quá thể!
Sau này, ta tuyệt đối không được đắc tội với hắn!
Trên đường về, phu quân đột nhiên hỏi:
“Nàng không hận hoàng tỷ, không oán phụ hoàng mẫu hậu ư?”
Ta ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng đáp:
“Họ đã không thích chàng, chàng lại cứ ép họ phải thích… Vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”
Phu quân thoáng ngẩn người, sau đó khẽ cười.
“Cười cái gì?” – ta hỏi.
Hắn đáp:
“Chỉ là… may mắn thay, ta không phải kẻ đem minh châu đi so với mắt cá.”
Trời ạ, lại là trân châu với mắt cá!
Sao người đọc sách cứ thích nói những lời nghe không hiểu thế không biết!?
-----------------
Vài ngày sau khi trở lại Đại Uyên, ta và phu quân bắt đầu dọn dẹp chuyển nhà.
Phu quân hỏi ta thích nơi thế nào.
Ta nghĩ rất lâu, mãi mới cất lời:
“Một nơi có hoa, có cây, có núi, có nước.”
Phu quân gật đầu đáp ứng, ngữ khí đầy kiên định:
“Nhất định sẽ đưa nàng đến nơi như vậy.”
Ta lầm bầm trong bụng — chàng thật coi thiếp là kẻ ngốc sao?
Hoàng tử sao có thể rời kinh tùy tiện?
Còn nói đưa ta đi chơi, rõ là đang dỗ trẻ con!
Thế nhưng ta không ngờ, chỉ vài ngày sau, chúng ta quả thực thu dọn hành lý, một đường thẳng hướng phương Nam.
Đi cùng có Tiểu Đào và vài cận vệ bí mật của phu quân.
Trong số đó có một người mặt lạnh như sương, cả người toát ra khí chất “chớ lại gần” — tên là Thập Nhất.
Hắn và Tiểu Đào cưỡi ngựa hai bên xe ngựa.
Còn ta và phu quân thì nằm trong xe.
Ta chủ yếu ăn, còn phu quân thì đọc sách.
Cảnh tượng thật hài hòa, nếu không tính việc ta vụng trộm liếc hắn ăn trái cây của ta.
Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào lén nói với ta:
“Công chúa thật là có phúc. Vương gia ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần, chỉ cần người thôi!”
Ta sửng sốt, không hiểu nổi.
Tiểu Đào đành nhẫn nại giải thích:
“Hoàng thượng rất coi trọng vương gia, nếu ngày sau ngài nối ngôi, Hoàng hậu tuyệt đối không thể là một... người như công chúa.”
Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn ta với ánh mắt thương hại.
“Người hiểu không?” — Tiểu Đào hỏi.
Ta lắc đầu.
Tiểu Đào tức giận đến độ đạp chân: “Ngốc thật đó! Vì người, người ta từ bỏ cả ngai vàng!”
Ta bị sét đánh giữa ban ngày — thật sự là vì ta sao?
Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục lầm rầm kể chuyện hoàng cung.
Nào là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đồng mẫu, quan hệ lại rất tốt...
Giờ ngai vàng tám phần sẽ rơi vào tay Nhị hoàng tử.
Ta lặng lẽ nghe, suy nghĩ lung tung.
Không để ý phu quân từ lúc nào đã tới gần, cầm quả đào ta vừa cắn hai miếng, cũng cắn thêm một miếng.
“Ngọt lắm.”
Hắn cười khẽ.
Ta nhìn quả đào, rồi nhìn hắn:
“Phu quân, chàng không làm hoàng đế thật à?”
Phu quân nhìn ta, nhướng mày hỏi lại:
“Nàng muốn làm Hoàng hậu sao?”
Ta lập tức lắc đầu.
Phu quân bật cười:
“Nàng không muốn làm Hoàng hậu, ta làm hoàng đế làm gì?”
Ừm... nghe cũng hợp lý.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Thấy ta còn đang mơ hồ, phu quân cười ha hả:
“Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều!”
-----------------
Phu quân kể, khi còn bị liệt, rất nhiều người đến thăm.
Ánh mắt họ đầy thương hại, mà còn xen chút vui sướng vì người khác gặp họa.
Ta chen lời:
“Sao lại vui được khi người ta gặp họa?”
Phu quân bất lực nhìn ta, ánh mắt viết rõ ràng mấy chữ:
“Để ta kể hết đã được không?”
Được rồi, ta im miệng.
Phu quân kể tiếp, khoảng thời gian ấy, hắn rất mơ hồ.
Hắn suy nghĩ rất nhiều — nếu chân có thể lành lại, thì muốn gì?
Không quyền, không danh.
Chỉ muốn cùng người mình yêu, ngắm núi ngắm sông, đi khắp nhân gian, không vì thiên hạ, chỉ vì bản thân.
Ta lại ngắt lời:
“Ý chàng là... mang thiếp đi du ngoạn sao?”
Phu quân trợn mắt:
“Chính là vậy đấy!”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Thiếp đồng ý, thiếp đồng ý!”
---------
Thoắt cái đã ba năm.
Cần Vương Đại Uyên, biệt vô âm tín.
Có kẻ đồn rằng ngài c.h.ế.t vì trọng bệnh, Công chúa ngốc cũng theo sau mà quy thiên.
Có kẻ lại bảo, hai người ẩn cư nơi sơn lâm, sống cuộc đời thần tiên quy ẩn.
Tóm lại, lời đồn nhiều vô kể.
Nhưng chẳng ai biết họ ở đâu.
----------------
Tại một quán trà trong vùng núi xa xôi.
Người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt:
“Nhớ năm ấy, Cần Vương dẫn ba nghìn tinh binh, phá tan năm vạn đại quân của địch...”
Vừa kể đến cao trào, liền bị một tiếng đập bàn cắt ngang.
Một nữ tử xinh đẹp, đôi mày cong cong, mắt sáng như sao, giơ tay hỏi lớn:
“Thật sự lợi hại đến thế sao?”
Người kể chuyện bị sắc đẹp làm cho ngẩn ngơ.
Nơi rừng núi này, làm sao lại có một vị cô nương như thế?
“Dĩ nhiên rồi! Cần Vương chính là kỳ tài lãnh binh thiên hạ có một không hai!”
Nữ tử còn định nói gì, thì bị một nam tử tuấn lãng bước tới, tay nắm chặt cổ tay nàng.
“Mới quay người một cái, nàng đã chạy rồi?”
Giọng trầm trầm, rất dễ nghe, mà ẩn chứa chút bất đắc dĩ.
“Ta sai rồi mà, ta sai rồi, phu quân!”
“Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Nam tử trên tay còn xách một giỏ nhỏ, bên trong là rau và cá tươi.
Hai người dần khuất sau rặng trúc, vẫn còn nghe tiếng nữ tử cười lanh lảnh:
“Phu quân ơi, hôm nay ăn cá hở? Tuyệt quá đi à!”
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ NgốcTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là một kẻ ngốc. Song, bản thân ta lại không cảm thấy như vậy. Ta chỉ thấy mình rất đỗi bình thường. Thế nhưng Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo ta ngốc. Vậy thì... ngốc thì ngốc. Ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc. ---------------- Phụ hoàng đã hứa sẽ tìm cho ta một vị phu quân tốt. Là hoàng tử nước láng giềng. Nghe qua đã thấy oai phong, chắc chắn là chức quan lớn lắm. Ta vui vẻ chờ ngày xuất giá, trong lòng tràn ngập chờ mong. Chỉ là, nha hoàn thân cận của ta lại chẳng mấy vui vẻ. Nàng bảo ta ngốc, nói việc này chẳng có gì đáng vui cả. Cái này gọi là hòa thân. Hoàng tử kia bệnh đã nhiều năm, nằm liệt giường chẳng dậy nổi, chỉ có kẻ đần độn mới chịu gả cho hắn. Hòa thân là gì? Ai là kẻ đần độn? ------------ Trên đường xuất giá, ai ai cũng mong ta khóc. Sao ta phải khóc? Ta cười toe toét, khóc không nổi. Rồi lại nghe người ta thì thầm sau lưng: “Quả là đồ ngốc. Bị đưa đi làm công cụ hòa thân, còn tưởng mình gả được người tốt.” Tại sao mọi người đều bảo ta ngốc? Ta thật chẳng hiểu nổi. Sau… Cuối cùng, ta và phu quân cũng trở về Đại Uyên.Chuyến đi đến Chu quốc lần này, Tiểu Đào sung sướng hết biết.Nàng bảo, phu quân ta làm bao nhiêu chuyện trong cung, đều là để trút giận giùm ta.Ta bị công mổ, hắn đi nhổ sạch lông con công.Ta từng rơi xuống hồ, hắn sai người… lấp cả hồ.Ta bị hoàng tỷ ức hiếp, hắn liền... ức h.i.ế.p ngược lại.Lâm Thù Nguyên từng đẩy ta, phu quân nhìn hắn ta bằng ánh mắt... có thể đông cứng cả mùa hè.Trời ơi, phu quân ta nhỏ mọn quá thể!Sau này, ta tuyệt đối không được đắc tội với hắn!Trên đường về, phu quân đột nhiên hỏi:“Nàng không hận hoàng tỷ, không oán phụ hoàng mẫu hậu ư?”Ta ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng đáp:“Họ đã không thích chàng, chàng lại cứ ép họ phải thích… Vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”Phu quân thoáng ngẩn người, sau đó khẽ cười.“Cười cái gì?” – ta hỏi.Hắn đáp:“Chỉ là… may mắn thay, ta không phải kẻ đem minh châu đi so với mắt cá.”Trời ạ, lại là trân châu với mắt cá!Sao người đọc sách cứ thích nói những lời nghe không hiểu thế không biết!?-----------------Vài ngày sau khi trở lại Đại Uyên, ta và phu quân bắt đầu dọn dẹp chuyển nhà.Phu quân hỏi ta thích nơi thế nào.Ta nghĩ rất lâu, mãi mới cất lời:“Một nơi có hoa, có cây, có núi, có nước.”Phu quân gật đầu đáp ứng, ngữ khí đầy kiên định:“Nhất định sẽ đưa nàng đến nơi như vậy.”Ta lầm bầm trong bụng — chàng thật coi thiếp là kẻ ngốc sao?Hoàng tử sao có thể rời kinh tùy tiện?Còn nói đưa ta đi chơi, rõ là đang dỗ trẻ con!Thế nhưng ta không ngờ, chỉ vài ngày sau, chúng ta quả thực thu dọn hành lý, một đường thẳng hướng phương Nam.Đi cùng có Tiểu Đào và vài cận vệ bí mật của phu quân.Trong số đó có một người mặt lạnh như sương, cả người toát ra khí chất “chớ lại gần” — tên là Thập Nhất.Hắn và Tiểu Đào cưỡi ngựa hai bên xe ngựa.Còn ta và phu quân thì nằm trong xe.Ta chủ yếu ăn, còn phu quân thì đọc sách.Cảnh tượng thật hài hòa, nếu không tính việc ta vụng trộm liếc hắn ăn trái cây của ta.Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào lén nói với ta:“Công chúa thật là có phúc. Vương gia ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần, chỉ cần người thôi!”Ta sửng sốt, không hiểu nổi.Tiểu Đào đành nhẫn nại giải thích:“Hoàng thượng rất coi trọng vương gia, nếu ngày sau ngài nối ngôi, Hoàng hậu tuyệt đối không thể là một... người như công chúa.”Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn ta với ánh mắt thương hại.“Người hiểu không?” — Tiểu Đào hỏi.Ta lắc đầu.Tiểu Đào tức giận đến độ đạp chân: “Ngốc thật đó! Vì người, người ta từ bỏ cả ngai vàng!”Ta bị sét đánh giữa ban ngày — thật sự là vì ta sao?Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục lầm rầm kể chuyện hoàng cung.Nào là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đồng mẫu, quan hệ lại rất tốt...Giờ ngai vàng tám phần sẽ rơi vào tay Nhị hoàng tử.Ta lặng lẽ nghe, suy nghĩ lung tung.Không để ý phu quân từ lúc nào đã tới gần, cầm quả đào ta vừa cắn hai miếng, cũng cắn thêm một miếng.“Ngọt lắm.”Hắn cười khẽ.Ta nhìn quả đào, rồi nhìn hắn:“Phu quân, chàng không làm hoàng đế thật à?”Phu quân nhìn ta, nhướng mày hỏi lại:“Nàng muốn làm Hoàng hậu sao?”Ta lập tức lắc đầu.Phu quân bật cười:“Nàng không muốn làm Hoàng hậu, ta làm hoàng đế làm gì?”Ừm... nghe cũng hợp lý.✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Thấy ta còn đang mơ hồ, phu quân cười ha hả:“Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều!”-----------------Phu quân kể, khi còn bị liệt, rất nhiều người đến thăm.Ánh mắt họ đầy thương hại, mà còn xen chút vui sướng vì người khác gặp họa.Ta chen lời:“Sao lại vui được khi người ta gặp họa?”Phu quân bất lực nhìn ta, ánh mắt viết rõ ràng mấy chữ:“Để ta kể hết đã được không?”Được rồi, ta im miệng.Phu quân kể tiếp, khoảng thời gian ấy, hắn rất mơ hồ.Hắn suy nghĩ rất nhiều — nếu chân có thể lành lại, thì muốn gì?Không quyền, không danh.Chỉ muốn cùng người mình yêu, ngắm núi ngắm sông, đi khắp nhân gian, không vì thiên hạ, chỉ vì bản thân.Ta lại ngắt lời:“Ý chàng là... mang thiếp đi du ngoạn sao?”Phu quân trợn mắt:“Chính là vậy đấy!”Ta gật đầu như gà mổ thóc:“Thiếp đồng ý, thiếp đồng ý!”---------Thoắt cái đã ba năm.Cần Vương Đại Uyên, biệt vô âm tín.Có kẻ đồn rằng ngài c.h.ế.t vì trọng bệnh, Công chúa ngốc cũng theo sau mà quy thiên.Có kẻ lại bảo, hai người ẩn cư nơi sơn lâm, sống cuộc đời thần tiên quy ẩn.Tóm lại, lời đồn nhiều vô kể.Nhưng chẳng ai biết họ ở đâu.----------------Tại một quán trà trong vùng núi xa xôi.Người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt:“Nhớ năm ấy, Cần Vương dẫn ba nghìn tinh binh, phá tan năm vạn đại quân của địch...”Vừa kể đến cao trào, liền bị một tiếng đập bàn cắt ngang.Một nữ tử xinh đẹp, đôi mày cong cong, mắt sáng như sao, giơ tay hỏi lớn:“Thật sự lợi hại đến thế sao?”Người kể chuyện bị sắc đẹp làm cho ngẩn ngơ.Nơi rừng núi này, làm sao lại có một vị cô nương như thế?“Dĩ nhiên rồi! Cần Vương chính là kỳ tài lãnh binh thiên hạ có một không hai!”Nữ tử còn định nói gì, thì bị một nam tử tuấn lãng bước tới, tay nắm chặt cổ tay nàng.“Mới quay người một cái, nàng đã chạy rồi?”Giọng trầm trầm, rất dễ nghe, mà ẩn chứa chút bất đắc dĩ.“Ta sai rồi mà, ta sai rồi, phu quân!”“Đi thôi, về nhà ăn cơm.”Nam tử trên tay còn xách một giỏ nhỏ, bên trong là rau và cá tươi.Hai người dần khuất sau rặng trúc, vẫn còn nghe tiếng nữ tử cười lanh lảnh:“Phu quân ơi, hôm nay ăn cá hở? Tuyệt quá đi à!”