Thiệu An tỉnh lại trong bệnh viện. Phòng bệnh bắt sáng rất tốt, ánh nắng ban mai trực tiếp rót vào. Nhưng dù có được bao bên trong vầng sáng nhu hòa ấy, Thiệu An vẫn không cảm thấy dễ chịu. Mắt hắn rất đau, cố gắng rất lâu mới có thể mở mắt. Chờ đến khi nhấc được mí mắt lên, hắn mới phát hiện nơi truyền đến cảm giác đau đớn không phải mắt, mà là đầu. Đầu Thiệu An, nhất là vị trí sau ót, đau đến nỗi không nhớ nổi thứ gì. Lúc này hắn nghe thấy tiếng cửa mở, khó nhọc xoay đầu. Phòng bệnh này quá lớn, hắn nhìn mấy giây mới nhận ra phía xa xa xuất hiện một y tá nhỏ. Y tá ngây người bên cửa chốc lát, sau khi hoàn hồn tức khắc mừng rỡ chạy ra. "Bác sĩ! Anh Thiệu tỉnh rồi!" Thiệu An tỉnh lại, một đống người vây quanh giường bệnh của hắn, đầu óc căng đau của hắn gắng gượng hoạt động, bắt đầu phát tín hiệu cho hắn. Người này hắn có chút ấn tượng, tên là Lâm Trăn, bên cạnh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng dài tên là Thiệu Thông Tư. Người này cũng có chút ấn tượng, nhưng tên không nhớ nổi,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...