Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 13: Chương 4.3

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cô có thể chia đồ ăn đấy nhé! Một người hào phóng như cô không nhiều đâu!“Tôi sẽ không giúp cô.”Thấy cô gái dường như đã ăn xong, Vân Yến liền dứt khoát đặt bát đũa xuống.Hắn sẽ không đưa cô ra ngoài. Ở lại đây an toàn hơn trong trung tâm thương mại rất nhiều.Hắn đã nhẫn nhịn cô lắm rồi, cũng không có thời gian giúp cô làm mấy chuyện vô nghĩa.Tận thế đến rồi, chỉ có một thiên kim tiểu thư được nuông chiều như cô mới có tâm trạng nghĩ đến chuyện nhuộm tóc.Sự khắc nghiệt của hiện thực có lẽ sẽ dạy cho đại tiểu thư nhà họ Tô này hiểu thế nào là sinh tồn, nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.Chuyện trong con hẻm đó, hắn làm đến mức này, cũng xem như không còn nợ nần gì nữa.Tô Ý nhìn vào đôi mắt đen láy kia—hình như là bị từ chối phũ phàng rồi nhỉ?“Anh thực sự không đi sao?”Đến cả việc chia đồ cũng không động lòng à?Sự im lặng không lời đáp khiến Tô Ý hừ nhẹ một tiếng đầy bất mãn, quay ngoắt đầu sang chỗ khác, để lại cả cái gáy đối diện với Vân Yến.Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không giận nhé!Vân Yến nhìn bóng lưng cô gái đang giận dỗi, đáy mắt khẽ dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh thâm trầm như cũ.Tính cách sinh động thế này, thậm chí còn biết giận dỗi, thực sự không giống…Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, hắn lập tức nhíu mày.Sống lại một lần, tạp niệm trong đầu lại nhiều ra.Tóm lại, hắn sẽ không giúp cô lấy thuốc nhuộm tóc, càng không đưa cô theo cùng.Chỉ là giây tiếp theo, cô gái lại đột nhiên quay người lại, đôi má trắng nõn còn hơi phồng lên.Biểu cảm sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến Vân Yến thoáng ngẩn người.Và chính trong khoảnh khắc lơ đãng đó, một cảm giác mềm mại đột ngột lướt qua cằm hắn.Hương thơm thanh mát vương vấn, không tài nào xua đi được…Dưới lòng bàn tay lạnh lẽo, đôi đũa đặt trên bàn đã gãy thành hai đoạn.Trong khoảnh khắc sững sờ, kẻ đầu têu lại càng được nước lấn tới, nhẹ nhàng cắn thêm hai cái, một luồng tê dại ngọt ngào lan khắp toàn thân.Tô Ý không muốn một mình đi đối mặt với lũ quái vật xấu xí kia. Cô bé nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng nhớ đến kinh nghiệm của mẹ mình.Bà Diệp thường kể về chuyện tình cảm giữa mình và ông Tô, tổng kết lại chỉ có một câu.Bạn trai không nghe lời, hôn một cái là được.Cô chưa từng thử, nhưng bây giờ Vân Yến hình như cũng coi như là bạn trai cô rồi nhỉ?Vậy thì, nể mặt gương mặt đẹp trai này, hôn thử xem có chịu nghe lời không!“Bạn trai ơi, ngày mai đi trung tâm thương mại nhé~”

Cô có thể chia đồ ăn đấy nhé! Một người hào phóng như cô không nhiều đâu!

“Tôi sẽ không giúp cô.”

Thấy cô gái dường như đã ăn xong, Vân Yến liền dứt khoát đặt bát đũa xuống.

Hắn sẽ không đưa cô ra ngoài. Ở lại đây an toàn hơn trong trung tâm thương mại rất nhiều.

Hắn đã nhẫn nhịn cô lắm rồi, cũng không có thời gian giúp cô làm mấy chuyện vô nghĩa.

Tận thế đến rồi, chỉ có một thiên kim tiểu thư được nuông chiều như cô mới có tâm trạng nghĩ đến chuyện nhuộm tóc.

Sự khắc nghiệt của hiện thực có lẽ sẽ dạy cho đại tiểu thư nhà họ Tô này hiểu thế nào là sinh tồn, nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.

Chuyện trong con hẻm đó, hắn làm đến mức này, cũng xem như không còn nợ nần gì nữa.

Tô Ý nhìn vào đôi mắt đen láy kia—hình như là bị từ chối phũ phàng rồi nhỉ?

“Anh thực sự không đi sao?”

Đến cả việc chia đồ cũng không động lòng à?

Sự im lặng không lời đáp khiến Tô Ý hừ nhẹ một tiếng đầy bất mãn, quay ngoắt đầu sang chỗ khác, để lại cả cái gáy đối diện với Vân Yến.

Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không giận nhé!

Vân Yến nhìn bóng lưng cô gái đang giận dỗi, đáy mắt khẽ dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh thâm trầm như cũ.

Tính cách sinh động thế này, thậm chí còn biết giận dỗi, thực sự không giống…

Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, hắn lập tức nhíu mày.

Sống lại một lần, tạp niệm trong đầu lại nhiều ra.

Tóm lại, hắn sẽ không giúp cô lấy thuốc nhuộm tóc, càng không đưa cô theo cùng.

Chỉ là giây tiếp theo, cô gái lại đột nhiên quay người lại, đôi má trắng nõn còn hơi phồng lên.

Biểu cảm sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến Vân Yến thoáng ngẩn người.

Và chính trong khoảnh khắc lơ đãng đó, một cảm giác mềm mại đột ngột lướt qua cằm hắn.

Hương thơm thanh mát vương vấn, không tài nào xua đi được…

Dưới lòng bàn tay lạnh lẽo, đôi đũa đặt trên bàn đã gãy thành hai đoạn.

Trong khoảnh khắc sững sờ, kẻ đầu têu lại càng được nước lấn tới, nhẹ nhàng cắn thêm hai cái, một luồng tê dại ngọt ngào lan khắp toàn thân.

Tô Ý không muốn một mình đi đối mặt với lũ quái vật xấu xí kia. Cô bé nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng nhớ đến kinh nghiệm của mẹ mình.

Bà Diệp thường kể về chuyện tình cảm giữa mình và ông Tô, tổng kết lại chỉ có một câu.

Bạn trai không nghe lời, hôn một cái là được.

Cô chưa từng thử, nhưng bây giờ Vân Yến hình như cũng coi như là bạn trai cô rồi nhỉ?

Vậy thì, nể mặt gương mặt đẹp trai này, hôn thử xem có chịu nghe lời không!

“Bạn trai ơi, ngày mai đi trung tâm thương mại nhé~”

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cô có thể chia đồ ăn đấy nhé! Một người hào phóng như cô không nhiều đâu!“Tôi sẽ không giúp cô.”Thấy cô gái dường như đã ăn xong, Vân Yến liền dứt khoát đặt bát đũa xuống.Hắn sẽ không đưa cô ra ngoài. Ở lại đây an toàn hơn trong trung tâm thương mại rất nhiều.Hắn đã nhẫn nhịn cô lắm rồi, cũng không có thời gian giúp cô làm mấy chuyện vô nghĩa.Tận thế đến rồi, chỉ có một thiên kim tiểu thư được nuông chiều như cô mới có tâm trạng nghĩ đến chuyện nhuộm tóc.Sự khắc nghiệt của hiện thực có lẽ sẽ dạy cho đại tiểu thư nhà họ Tô này hiểu thế nào là sinh tồn, nhưng chuyện đó không liên quan đến hắn.Chuyện trong con hẻm đó, hắn làm đến mức này, cũng xem như không còn nợ nần gì nữa.Tô Ý nhìn vào đôi mắt đen láy kia—hình như là bị từ chối phũ phàng rồi nhỉ?“Anh thực sự không đi sao?”Đến cả việc chia đồ cũng không động lòng à?Sự im lặng không lời đáp khiến Tô Ý hừ nhẹ một tiếng đầy bất mãn, quay ngoắt đầu sang chỗ khác, để lại cả cái gáy đối diện với Vân Yến.Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không giận nhé!Vân Yến nhìn bóng lưng cô gái đang giận dỗi, đáy mắt khẽ dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ bình tĩnh thâm trầm như cũ.Tính cách sinh động thế này, thậm chí còn biết giận dỗi, thực sự không giống…Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, hắn lập tức nhíu mày.Sống lại một lần, tạp niệm trong đầu lại nhiều ra.Tóm lại, hắn sẽ không giúp cô lấy thuốc nhuộm tóc, càng không đưa cô theo cùng.Chỉ là giây tiếp theo, cô gái lại đột nhiên quay người lại, đôi má trắng nõn còn hơi phồng lên.Biểu cảm sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến Vân Yến thoáng ngẩn người.Và chính trong khoảnh khắc lơ đãng đó, một cảm giác mềm mại đột ngột lướt qua cằm hắn.Hương thơm thanh mát vương vấn, không tài nào xua đi được…Dưới lòng bàn tay lạnh lẽo, đôi đũa đặt trên bàn đã gãy thành hai đoạn.Trong khoảnh khắc sững sờ, kẻ đầu têu lại càng được nước lấn tới, nhẹ nhàng cắn thêm hai cái, một luồng tê dại ngọt ngào lan khắp toàn thân.Tô Ý không muốn một mình đi đối mặt với lũ quái vật xấu xí kia. Cô bé nghĩ ngợi một chút, rồi bỗng nhớ đến kinh nghiệm của mẹ mình.Bà Diệp thường kể về chuyện tình cảm giữa mình và ông Tô, tổng kết lại chỉ có một câu.Bạn trai không nghe lời, hôn một cái là được.Cô chưa từng thử, nhưng bây giờ Vân Yến hình như cũng coi như là bạn trai cô rồi nhỉ?Vậy thì, nể mặt gương mặt đẹp trai này, hôn thử xem có chịu nghe lời không!“Bạn trai ơi, ngày mai đi trung tâm thương mại nhé~”

Chương 13: Chương 4.3