Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 12: Chương 4.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Hệ thống vô cùng kinh ngạc.Màu đỏ rượu? Chắc chứ? Bây giờ chẳng phải đã ngoan ngoãn, đáng yêu lắm rồi sao?Lâu Thượng, người đang giãy giụa trên mặt đất, bỗng khựng lại—tri kỷ đây rồi!Không ngờ lại có người cùng gu thẩm mỹ với anh ta!Tô Ý chống cằm, cũng chẳng bận tâm chuyện vừa bị đẩy ra. Chuyện màu tóc này cô đã do dự không ít thời gian rồi.Dù màu hạt dẻ cũng rất đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy đỏrượu hợp với mình hơn.Dù sao cô cũng thích màu tóc bẩm sinh của mình, như vậy mới có thể trở thành người nổi bật nhất chứ!Mẹ cô còn từng cười bảo cô giống bố đến chín phần, ngay cả màu tóc cũng chói mắt y như nhau.Hệ thống cảm thấy hơi đau lòng—ký chủ thực sự quyết tâm từ bỏ nốt vẻ ngoài ngoan ngoãn cuối cùng này sao?“Vân Yến này, anh thấy màu rượu vang đỏ thế nào? Có đẹp không?”Khóe môi cô gái cong lên, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo dường như đang mong chờ lời khen từ người đàn ông trước mặt.Tô Ý luôn tự tin vào nhan sắc của mình, đặc biệt thích những ai công nhận màu tóc độc đáo này của cô.“Ừm.”Vân Yến cụp mắt xuống, ánh nhìn lướt qua mái tóc mềm mại của cô gái, thản nhiên đáp một tiếng.Màu đỏ rượu? Có lẽ vậy. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn.Bây giờ, Vân Yến chỉ muốn đợi Tô Ý ăn xong, rồi rời đi một mình.“Thật sao? Anh đúng là có mắt nhìn!”“Vậy ngày mai chúng ta sang trung tâm thương mại bên cạnh lấy ít thuốc nhuộm tóc đi!”Tô Ý luôn rất quyết đoán, đã quyết định rồi thì lập tức hành động!Ừm, người vừa có mắt thẩm mỹ lại còn đẹp trai, cô rất tán thưởng nha! Tâm trạng siêu vui vẻ luôn!“Đại ca! Chị dâu! Dẫn tôi theo với! Đi trung tâm thương mại thì cho tôi theo một chân đi! Tôi đảm bảo có ích!”Lâu Thượng, vẫn đang bị trói chặt, cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến!Anh ta đã nhịn đói hai bữa rồi, nếu còn không kiếm được chút thức ăn, chắc đến đi vệ sinh cũng không nổi mất!Không được! Vì sức khỏe, vì eo tốt thận khỏe, anh ta nhất định phải đi đúng giờ mỗi ngày!“Tôi thực sự có ích mà! Tôi có năng lực đặc biệt!”“Mọi người nhìn tôi đi!”Tô Ý lập tức sa sầm mặt—tên này gào khóc thảm thiết quá, nghe nhức cả tai, khó nghe chết đi được!Vân Yến cũng có chút mất kiên nhẫn.Ồn ào như vậy, hay là… trực tiếp ném ra ngoài đi?Chỉ có Lâu Thượng là hoàn toàn không nhận ra hai luồng ánh mắt không mấy thiện ý đang rơi xuống người mình, vẫn ra sức đề cử bản thân.Lấy đồ thì lập nhóm đi chứ!Nhìn thấy Vân Yến vẫn lạnh nhạt không phản ứng gì, Tô Ý bất ngờ ghé sát vào mặt hắn.“Sao anh không đồng ý với tôi vậy? Tôi có thể chia chút nhu yếu phẩm trong trung tâm thương mại cho anh mà.”

Hệ thống vô cùng kinh ngạc.

Màu đỏ rượu? Chắc chứ? Bây giờ chẳng phải đã ngoan ngoãn, đáng yêu lắm rồi sao?

Lâu Thượng, người đang giãy giụa trên mặt đất, bỗng khựng lại—tri kỷ đây rồi!

Không ngờ lại có người cùng gu thẩm mỹ với anh ta!

Tô Ý chống cằm, cũng chẳng bận tâm chuyện vừa bị đẩy ra. Chuyện màu tóc này cô đã do dự không ít thời gian rồi.

Dù màu hạt dẻ cũng rất đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy đỏrượu hợp với mình hơn.

Dù sao cô cũng thích màu tóc bẩm sinh của mình, như vậy mới có thể trở thành người nổi bật nhất chứ!

Mẹ cô còn từng cười bảo cô giống bố đến chín phần, ngay cả màu tóc cũng chói mắt y như nhau.

Hệ thống cảm thấy hơi đau lòng—ký chủ thực sự quyết tâm từ bỏ nốt vẻ ngoài ngoan ngoãn cuối cùng này sao?

“Vân Yến này, anh thấy màu rượu vang đỏ thế nào? Có đẹp không?”

Khóe môi cô gái cong lên, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo dường như đang mong chờ lời khen từ người đàn ông trước mặt.

Tô Ý luôn tự tin vào nhan sắc của mình, đặc biệt thích những ai công nhận màu tóc độc đáo này của cô.

“Ừm.”

Vân Yến cụp mắt xuống, ánh nhìn lướt qua mái tóc mềm mại của cô gái, thản nhiên đáp một tiếng.

Màu đỏ rượu? Có lẽ vậy. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn.

Bây giờ, Vân Yến chỉ muốn đợi Tô Ý ăn xong, rồi rời đi một mình.

“Thật sao? Anh đúng là có mắt nhìn!”

“Vậy ngày mai chúng ta sang trung tâm thương mại bên cạnh lấy ít thuốc nhuộm tóc đi!”

Tô Ý luôn rất quyết đoán, đã quyết định rồi thì lập tức hành động!

Ừm, người vừa có mắt thẩm mỹ lại còn đẹp trai, cô rất tán thưởng nha! Tâm trạng siêu vui vẻ luôn!

“Đại ca! Chị dâu! Dẫn tôi theo với! Đi trung tâm thương mại thì cho tôi theo một chân đi! Tôi đảm bảo có ích!”

Lâu Thượng, vẫn đang bị trói chặt, cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến!

Anh ta đã nhịn đói hai bữa rồi, nếu còn không kiếm được chút thức ăn, chắc đến đi vệ sinh cũng không nổi mất!

Không được! Vì sức khỏe, vì eo tốt thận khỏe, anh ta nhất định phải đi đúng giờ mỗi ngày!

“Tôi thực sự có ích mà! Tôi có năng lực đặc biệt!”

“Mọi người nhìn tôi đi!”

Tô Ý lập tức sa sầm mặt—tên này gào khóc thảm thiết quá, nghe nhức cả tai, khó nghe chết đi được!

Vân Yến cũng có chút mất kiên nhẫn.

Ồn ào như vậy, hay là… trực tiếp ném ra ngoài đi?

Chỉ có Lâu Thượng là hoàn toàn không nhận ra hai luồng ánh mắt không mấy thiện ý đang rơi xuống người mình, vẫn ra sức đề cử bản thân.

Lấy đồ thì lập nhóm đi chứ!

Nhìn thấy Vân Yến vẫn lạnh nhạt không phản ứng gì, Tô Ý bất ngờ ghé sát vào mặt hắn.

“Sao anh không đồng ý với tôi vậy? Tôi có thể chia chút nhu yếu phẩm trong trung tâm thương mại cho anh mà.”

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Hệ thống vô cùng kinh ngạc.Màu đỏ rượu? Chắc chứ? Bây giờ chẳng phải đã ngoan ngoãn, đáng yêu lắm rồi sao?Lâu Thượng, người đang giãy giụa trên mặt đất, bỗng khựng lại—tri kỷ đây rồi!Không ngờ lại có người cùng gu thẩm mỹ với anh ta!Tô Ý chống cằm, cũng chẳng bận tâm chuyện vừa bị đẩy ra. Chuyện màu tóc này cô đã do dự không ít thời gian rồi.Dù màu hạt dẻ cũng rất đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy đỏrượu hợp với mình hơn.Dù sao cô cũng thích màu tóc bẩm sinh của mình, như vậy mới có thể trở thành người nổi bật nhất chứ!Mẹ cô còn từng cười bảo cô giống bố đến chín phần, ngay cả màu tóc cũng chói mắt y như nhau.Hệ thống cảm thấy hơi đau lòng—ký chủ thực sự quyết tâm từ bỏ nốt vẻ ngoài ngoan ngoãn cuối cùng này sao?“Vân Yến này, anh thấy màu rượu vang đỏ thế nào? Có đẹp không?”Khóe môi cô gái cong lên, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo dường như đang mong chờ lời khen từ người đàn ông trước mặt.Tô Ý luôn tự tin vào nhan sắc của mình, đặc biệt thích những ai công nhận màu tóc độc đáo này của cô.“Ừm.”Vân Yến cụp mắt xuống, ánh nhìn lướt qua mái tóc mềm mại của cô gái, thản nhiên đáp một tiếng.Màu đỏ rượu? Có lẽ vậy. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn.Bây giờ, Vân Yến chỉ muốn đợi Tô Ý ăn xong, rồi rời đi một mình.“Thật sao? Anh đúng là có mắt nhìn!”“Vậy ngày mai chúng ta sang trung tâm thương mại bên cạnh lấy ít thuốc nhuộm tóc đi!”Tô Ý luôn rất quyết đoán, đã quyết định rồi thì lập tức hành động!Ừm, người vừa có mắt thẩm mỹ lại còn đẹp trai, cô rất tán thưởng nha! Tâm trạng siêu vui vẻ luôn!“Đại ca! Chị dâu! Dẫn tôi theo với! Đi trung tâm thương mại thì cho tôi theo một chân đi! Tôi đảm bảo có ích!”Lâu Thượng, vẫn đang bị trói chặt, cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến!Anh ta đã nhịn đói hai bữa rồi, nếu còn không kiếm được chút thức ăn, chắc đến đi vệ sinh cũng không nổi mất!Không được! Vì sức khỏe, vì eo tốt thận khỏe, anh ta nhất định phải đi đúng giờ mỗi ngày!“Tôi thực sự có ích mà! Tôi có năng lực đặc biệt!”“Mọi người nhìn tôi đi!”Tô Ý lập tức sa sầm mặt—tên này gào khóc thảm thiết quá, nghe nhức cả tai, khó nghe chết đi được!Vân Yến cũng có chút mất kiên nhẫn.Ồn ào như vậy, hay là… trực tiếp ném ra ngoài đi?Chỉ có Lâu Thượng là hoàn toàn không nhận ra hai luồng ánh mắt không mấy thiện ý đang rơi xuống người mình, vẫn ra sức đề cử bản thân.Lấy đồ thì lập nhóm đi chứ!Nhìn thấy Vân Yến vẫn lạnh nhạt không phản ứng gì, Tô Ý bất ngờ ghé sát vào mặt hắn.“Sao anh không đồng ý với tôi vậy? Tôi có thể chia chút nhu yếu phẩm trong trung tâm thương mại cho anh mà.”

Chương 12: Chương 4.2