Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 34: Chương 8.3
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Dù nó cũng rất ghét Từ Vãn Vãn—vừa rồi suýt nữa thì cô ta đã hại c.h.ế.t ký chủ nhà nó!Nhưng nếu giết nữ chính của thế giới này, ai biết được cốt truyện sẽ xảy ra biến cố khó lường gì đây?[ Bình tĩnh là ai? Không quen. ]“Bốp!”Tô Ý đập viên gạch xuống bàn trà trước mặt Từ Vãn Vãn.Tấm kính vỡ vụn ngay lập tức.Cô nhếch môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người trước mặt.“Từ Vãn Vãn, cô xong rồi.”“A Ý, tôi… tôi chỉ là quá sợ hãi thôi, xin lỗi, thật sự xin lỗi… Cô tha thứ cho tôi được không…?”Từ Vãn Vãn luống cuống, sợ hãi đến mức không biết nên làm gì.Giờ phút này, Tô Ý dường như toát ra một sự tàn nhẫn mà trước đây cô ta chưa từng thấy.Viên gạch trong tay cô ấy cũng không hề giống như đang đùa.Cô ta thật sự không cố ý!Chỉ là bản năng sợ hãi, bản năng muốn sống mà thôi…“A Ý, xin lỗi… tôi không cố ý… là tôi sai rồi. Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì!”Từ Vãn Vãn đã khóc đến mức nghẹn ngào.Dáng vẻ của Tô Ý thực sự khiến người ta lạnh sống lưng, còn những người trong phòng, dường như cũng chỉ lạnh lùng quan sát, chẳng ai có ý định giúp đỡ.Không đúng, chuyện này không đúng.Mọi thứ không nên phát triển theo hướng này, tuyệt đối không nên như thế.Nhưng rốt cuộc phải như thế nào mới đúng, cô ta cũng không biết.Từ Vãn Vãn chỉ biết, rằng Tô Ý dường như thực sự không định bỏ qua cho cô ta.Nhưng trước đây, dù có chán ghét ai đến đâu, Tô Ý cũng chưa từng tự ra tay.Càng không bao giờ cầm một viên gạch, khiến người ta hoảng sợ đến mất kiểm soát như bây giờ.“Tha thứ cho cô? Nhưng cô vừa rồi làm tôi tức giận lắm đấy.”Cô lại lấy ra một viên gạch sạch sẽ khác, đập mạnh xuống chiếc bàn vỡ nát.Sau đó, Tô Ý chậm rãi nâng một chân lên đạp Từ Vãn Vãn đang khóc lóc không ngừng, khiến cô ta ngã sấp xuống ngay trước hai viên gạch.Dù cô có chỗ dựa đi nữa, nhưng bị người ta chơi một vố thế này, giận thì vẫn phải giận.Huống hồ, suýt chút nữa cô đã có một màn “giao lưu thân mật” với cái thứ xấu xí kia!Mà cô thì ghét nhất là mấy thứ xấu xí!Lâu Thượng nhìn động tác của Tô Ý, khẽ cười khúc khích hai tiếng.“Hê, tiểu công chúa Tô Ý đúng là đáng yêu thật đấy! Ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu! À không đúng, phải là ngầu lòi! Ngầu lòi nhưng vẫn rất đáng yêu!”“Tiểu công chúa?”“Đáng yêu?”Giọng nam trầm lạnh lẽo vang lên bên tai, Lâu Thượng vô thức rùng mình một cái.Gió lạnh từ đâu thổi đến vậy?“Hừ, cậu là cái tên gỗ đá, chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp của em gái Tô Ý chút nào.”
Dù nó cũng rất ghét Từ Vãn Vãn—vừa rồi suýt nữa thì cô ta đã hại c.h.ế.t ký chủ nhà nó!
Nhưng nếu giết nữ chính của thế giới này, ai biết được cốt truyện sẽ xảy ra biến cố khó lường gì đây?
[ Bình tĩnh là ai? Không quen. ]
“Bốp!”
Tô Ý đập viên gạch xuống bàn trà trước mặt Từ Vãn Vãn.
Tấm kính vỡ vụn ngay lập tức.
Cô nhếch môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người trước mặt.
“Từ Vãn Vãn, cô xong rồi.”
“A Ý, tôi… tôi chỉ là quá sợ hãi thôi, xin lỗi, thật sự xin lỗi… Cô tha thứ cho tôi được không…?”
Từ Vãn Vãn luống cuống, sợ hãi đến mức không biết nên làm gì.
Giờ phút này, Tô Ý dường như toát ra một sự tàn nhẫn mà trước đây cô ta chưa từng thấy.
Viên gạch trong tay cô ấy cũng không hề giống như đang đùa.
Cô ta thật sự không cố ý!
Chỉ là bản năng sợ hãi, bản năng muốn sống mà thôi…
“A Ý, xin lỗi… tôi không cố ý… là tôi sai rồi. Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì!”
Từ Vãn Vãn đã khóc đến mức nghẹn ngào.
Dáng vẻ của Tô Ý thực sự khiến người ta lạnh sống lưng, còn những người trong phòng, dường như cũng chỉ lạnh lùng quan sát, chẳng ai có ý định giúp đỡ.
Không đúng, chuyện này không đúng.
Mọi thứ không nên phát triển theo hướng này, tuyệt đối không nên như thế.
Nhưng rốt cuộc phải như thế nào mới đúng, cô ta cũng không biết.
Từ Vãn Vãn chỉ biết, rằng Tô Ý dường như thực sự không định bỏ qua cho cô ta.
Nhưng trước đây, dù có chán ghét ai đến đâu, Tô Ý cũng chưa từng tự ra tay.
Càng không bao giờ cầm một viên gạch, khiến người ta hoảng sợ đến mất kiểm soát như bây giờ.
“Tha thứ cho cô? Nhưng cô vừa rồi làm tôi tức giận lắm đấy.”
Cô lại lấy ra một viên gạch sạch sẽ khác, đập mạnh xuống chiếc bàn vỡ nát.
Sau đó, Tô Ý chậm rãi nâng một chân lên đạp Từ Vãn Vãn đang khóc lóc không ngừng, khiến cô ta ngã sấp xuống ngay trước hai viên gạch.
Dù cô có chỗ dựa đi nữa, nhưng bị người ta chơi một vố thế này, giận thì vẫn phải giận.
Huống hồ, suýt chút nữa cô đã có một màn “giao lưu thân mật” với cái thứ xấu xí kia!
Mà cô thì ghét nhất là mấy thứ xấu xí!
Lâu Thượng nhìn động tác của Tô Ý, khẽ cười khúc khích hai tiếng.
“Hê, tiểu công chúa Tô Ý đúng là đáng yêu thật đấy! Ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu! À không đúng, phải là ngầu lòi! Ngầu lòi nhưng vẫn rất đáng yêu!”
“Tiểu công chúa?”
“Đáng yêu?”
Giọng nam trầm lạnh lẽo vang lên bên tai, Lâu Thượng vô thức rùng mình một cái.
Gió lạnh từ đâu thổi đến vậy?
“Hừ, cậu là cái tên gỗ đá, chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp của em gái Tô Ý chút nào.”
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Dù nó cũng rất ghét Từ Vãn Vãn—vừa rồi suýt nữa thì cô ta đã hại c.h.ế.t ký chủ nhà nó!Nhưng nếu giết nữ chính của thế giới này, ai biết được cốt truyện sẽ xảy ra biến cố khó lường gì đây?[ Bình tĩnh là ai? Không quen. ]“Bốp!”Tô Ý đập viên gạch xuống bàn trà trước mặt Từ Vãn Vãn.Tấm kính vỡ vụn ngay lập tức.Cô nhếch môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào người trước mặt.“Từ Vãn Vãn, cô xong rồi.”“A Ý, tôi… tôi chỉ là quá sợ hãi thôi, xin lỗi, thật sự xin lỗi… Cô tha thứ cho tôi được không…?”Từ Vãn Vãn luống cuống, sợ hãi đến mức không biết nên làm gì.Giờ phút này, Tô Ý dường như toát ra một sự tàn nhẫn mà trước đây cô ta chưa từng thấy.Viên gạch trong tay cô ấy cũng không hề giống như đang đùa.Cô ta thật sự không cố ý!Chỉ là bản năng sợ hãi, bản năng muốn sống mà thôi…“A Ý, xin lỗi… tôi không cố ý… là tôi sai rồi. Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì!”Từ Vãn Vãn đã khóc đến mức nghẹn ngào.Dáng vẻ của Tô Ý thực sự khiến người ta lạnh sống lưng, còn những người trong phòng, dường như cũng chỉ lạnh lùng quan sát, chẳng ai có ý định giúp đỡ.Không đúng, chuyện này không đúng.Mọi thứ không nên phát triển theo hướng này, tuyệt đối không nên như thế.Nhưng rốt cuộc phải như thế nào mới đúng, cô ta cũng không biết.Từ Vãn Vãn chỉ biết, rằng Tô Ý dường như thực sự không định bỏ qua cho cô ta.Nhưng trước đây, dù có chán ghét ai đến đâu, Tô Ý cũng chưa từng tự ra tay.Càng không bao giờ cầm một viên gạch, khiến người ta hoảng sợ đến mất kiểm soát như bây giờ.“Tha thứ cho cô? Nhưng cô vừa rồi làm tôi tức giận lắm đấy.”Cô lại lấy ra một viên gạch sạch sẽ khác, đập mạnh xuống chiếc bàn vỡ nát.Sau đó, Tô Ý chậm rãi nâng một chân lên đạp Từ Vãn Vãn đang khóc lóc không ngừng, khiến cô ta ngã sấp xuống ngay trước hai viên gạch.Dù cô có chỗ dựa đi nữa, nhưng bị người ta chơi một vố thế này, giận thì vẫn phải giận.Huống hồ, suýt chút nữa cô đã có một màn “giao lưu thân mật” với cái thứ xấu xí kia!Mà cô thì ghét nhất là mấy thứ xấu xí!Lâu Thượng nhìn động tác của Tô Ý, khẽ cười khúc khích hai tiếng.“Hê, tiểu công chúa Tô Ý đúng là đáng yêu thật đấy! Ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu! À không đúng, phải là ngầu lòi! Ngầu lòi nhưng vẫn rất đáng yêu!”“Tiểu công chúa?”“Đáng yêu?”Giọng nam trầm lạnh lẽo vang lên bên tai, Lâu Thượng vô thức rùng mình một cái.Gió lạnh từ đâu thổi đến vậy?“Hừ, cậu là cái tên gỗ đá, chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp của em gái Tô Ý chút nào.”