Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 49: Chương 12.4

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Mà thứ nó giỏi nhất, chính là khả năng tinh thần – giết chết kẻ địch trong im lặng, khi họ đang chìm trong giấc ngủ.  Nhưng đối với Vân Yến – người vừa thức tỉnh dị năng hệ tinh thần ở kiếp này – thì thứ năng lực đó hoàn toàn không có tính đe dọa hay sát thương mạnh.  Lần này quả là đến đúng chỗ, cây biến dị này sở hữu song hệ năng lực cực hiếm: hệ Mộc và hệ Tinh thần.  Không muốn lãng phí thời gian, anh dùng luôn năng lực hệ Phong, chém đứt đôi thân cây chính dày đặc máu me.  Ngay sau đó, lòng bàn tay mở ra, nằm gọn trong tay anh là hai viên tinh hạch: một xanh lục, một trắng ngần.  Cây lan pha lê biến dị vừa mới còn giãy giụa dữ tợn, giờ đã lập tức héo rũ, những dây leo ngừng vùng vẫy rơi lả tả xuống đất.  "Vẫn chưa đủ..."Lời lạnh lùng vừa dứt, hai viên tinh hạch trong lòng bàn tay dần tan chảy, chỉ còn chút bụi phấn theo gió bay đi."Ặc ặc, c.h.ế.t tiệt, mọi người ra xem bên ngoài kìa!"Lâu Thượng suýt sặc vì chính nước bọt của mình, vội vã chạy về phía ban công.Những dây leo bám chặt bên ngoài ban công đột nhiên như mất hết sinh khí, khô héo rõ rệt trước mắt rồi lả tả rơi xuống.Hắn chỉ mới vuốt ve cái đầu chó một lúc thôi mà!"Anh ta... thật sự đã xử lý được con quái vật khổng lồ đó rồi ư? Ghê thật!"Lâu Thượng độc chiếm tuyên bố, từ nay về sau đây chính là đại ca ruột của hắn!"Thật không ngờ!"Triệu Nhiễm nhìn phòng khách dần sáng trở lại, đôi mắt phượng sắc sảo tràn ngập kinh ngạc."Đúng rồi, tôi phải đi xem tình hình Tô Ý."Bên ngoài ban công phòng chính của Tô Ý bị che phủ nhiều nhất, cô phải đi kiểm tra ngay.“Phải đấy, đi nhanh lên!"Lâu Thượng đẩy nhẹ Triệu Nhiễm đứng cạnh, thúc giục cô.Thực ra hắn cũng muốn vào xem, nhưng nghĩ lại lần trước bị trói như bánh chưng, Lâu Thượng khôn ngoan quyết định đứng ngoài an toàn hơn.Tô Ý nhỏ bé đang lục túi tìm thẻ tích điểm lần thứ tám trăm bỗng nhận ra, hình như cô đã từ bỏ việc tìm kiếm này từ mười lăm năm trước rồi…Cô hình như... còn có việc quan trọng hơn cần làm nhỉ?[Này ký chủ, cô mở mắt ra nhìn xem đi! Sao cô lại bỏ đi như vậy chứ? Ngủ ngon lành thế kia, để một mình hệ thống tôi biết làm sao bây giờ!]Giọng nói của hệ thống nghe có chút khàn khàn, nhưng vẫn không ngừng rên rỉ.Hình như có gì đó không ổn?Nhưng trong sách dường như viết thế này mà, một người nằm im một người khóc, từ ngữ nó nhớ chắc không sai.Ừ, không nhớ nhầm đâu, thử lặp lại vài lần nữa xem.[Thử là "thử thí" đấy nhé, cậu gào thêm phát nữa cho tôi nghe xem...]Giọng nói quen thuộc vang lên âm u, khiến quả cầu ánh sáng nhỏ run lên bần bật.Rồi như chợt nhận ra điều gì, nó lập tức phấn khích, ánh sáng bùng lên gấp mấy lần.[Chà, ký chủ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngủ suốt ba ngày trời đấy!]Tô Ý từ từ mở mắt, tay xoa xoa thái dương đang nhức mỏi.Ánh sáng chói chang khiến cô khó chịu muốn che mắt lại, nhưng cánh tay phải vừa nhấc lên đã đơ ra giữa chừng.Ai đã băng bó tay cô thành chân giò lợn thế này!Miếng vải trắng mềm mại quấn chặt lấy toàn bộ bàn tay bị thương, thậm chí cả cổ tay thon nhỏ cũng không tha.Những đốm hoa văn đen trên vải đúng ngay vị trí đầu ngón tay, trông y hệt chân trước của một loài động vật nào đó.[Ký... ký chủ?]Hệ thống ngập ngừng nhìn ký chủ, hy vọng cô không ngủ dậy mà bị ngốc đi.[Hệ thống, nói cho tôi biết trước rằng ai đã băng bó kiểu này.]Tô Ý hít một hơi thật sâu.Kiểu băng bó xấu xí đến thế, lại còn xuất hiện trên chính cơ thể mình.Tô Ý cảm thấy tâm trạng hiện tại vô cùng... "tuyệt vời".Nó là một hệ thống rất biết nghe lời.[Lâu Thượng băng bó đấy chứ, đẹp không ký chủ?]Vừa tỉnh dậy đã bị cái xấu làm cho choáng váng - Tô Ý: [...]

Mà thứ nó giỏi nhất, chính là khả năng tinh thần – giết chết kẻ địch trong im lặng, khi họ đang chìm trong giấc ngủ.  

Nhưng đối với Vân Yến – người vừa thức tỉnh dị năng hệ tinh thần ở kiếp này – thì thứ năng lực đó hoàn toàn không có tính đe dọa hay sát thương mạnh.  

Lần này quả là đến đúng chỗ, cây biến dị này sở hữu song hệ năng lực cực hiếm: hệ Mộc và hệ Tinh thần.  

Không muốn lãng phí thời gian, anh dùng luôn năng lực hệ Phong, chém đứt đôi thân cây chính dày đặc máu me.  

Ngay sau đó, lòng bàn tay mở ra, nằm gọn trong tay anh là hai viên tinh hạch: một xanh lục, một trắng ngần.  

Cây lan pha lê biến dị vừa mới còn giãy giụa dữ tợn, giờ đã lập tức héo rũ, những dây leo ngừng vùng vẫy rơi lả tả xuống đất.  

"Vẫn chưa đủ..."

Lời lạnh lùng vừa dứt, hai viên tinh hạch trong lòng bàn tay dần tan chảy, chỉ còn chút bụi phấn theo gió bay đi.

"Ặc ặc, c.h.ế.t tiệt, mọi người ra xem bên ngoài kìa!"

Lâu Thượng suýt sặc vì chính nước bọt của mình, vội vã chạy về phía ban công.

Những dây leo bám chặt bên ngoài ban công đột nhiên như mất hết sinh khí, khô héo rõ rệt trước mắt rồi lả tả rơi xuống.

Hắn chỉ mới vuốt ve cái đầu chó một lúc thôi mà!

"Anh ta... thật sự đã xử lý được con quái vật khổng lồ đó rồi ư? Ghê thật!"

Lâu Thượng độc chiếm tuyên bố, từ nay về sau đây chính là đại ca ruột của hắn!

"Thật không ngờ!"

Triệu Nhiễm nhìn phòng khách dần sáng trở lại, đôi mắt phượng sắc sảo tràn ngập kinh ngạc.

"Đúng rồi, tôi phải đi xem tình hình Tô Ý."

Bên ngoài ban công phòng chính của Tô Ý bị che phủ nhiều nhất, cô phải đi kiểm tra ngay.

“Phải đấy, đi nhanh lên!"

Lâu Thượng đẩy nhẹ Triệu Nhiễm đứng cạnh, thúc giục cô.

Thực ra hắn cũng muốn vào xem, nhưng nghĩ lại lần trước bị trói như bánh chưng, Lâu Thượng khôn ngoan quyết định đứng ngoài an toàn hơn.

Tô Ý nhỏ bé đang lục túi tìm thẻ tích điểm lần thứ tám trăm bỗng nhận ra, hình như cô đã từ bỏ việc tìm kiếm này từ mười lăm năm trước rồi…

Cô hình như... còn có việc quan trọng hơn cần làm nhỉ?

[Này ký chủ, cô mở mắt ra nhìn xem đi! Sao cô lại bỏ đi như vậy chứ? Ngủ ngon lành thế kia, để một mình hệ thống tôi biết làm sao bây giờ!]

Giọng nói của hệ thống nghe có chút khàn khàn, nhưng vẫn không ngừng rên rỉ.

Hình như có gì đó không ổn?

Nhưng trong sách dường như viết thế này mà, một người nằm im một người khóc, từ ngữ nó nhớ chắc không sai.

Ừ, không nhớ nhầm đâu, thử lặp lại vài lần nữa xem.

[Thử là "thử thí" đấy nhé, cậu gào thêm phát nữa cho tôi nghe xem...]

Giọng nói quen thuộc vang lên âm u, khiến quả cầu ánh sáng nhỏ run lên bần bật.

Rồi như chợt nhận ra điều gì, nó lập tức phấn khích, ánh sáng bùng lên gấp mấy lần.

[Chà, ký chủ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngủ suốt ba ngày trời đấy!]

Tô Ý từ từ mở mắt, tay xoa xoa thái dương đang nhức mỏi.

Ánh sáng chói chang khiến cô khó chịu muốn che mắt lại, nhưng cánh tay phải vừa nhấc lên đã đơ ra giữa chừng.

Ai đã băng bó tay cô thành chân giò lợn thế này!

Miếng vải trắng mềm mại quấn chặt lấy toàn bộ bàn tay bị thương, thậm chí cả cổ tay thon nhỏ cũng không tha.

Những đốm hoa văn đen trên vải đúng ngay vị trí đầu ngón tay, trông y hệt chân trước của một loài động vật nào đó.

[Ký... ký chủ?]

Hệ thống ngập ngừng nhìn ký chủ, hy vọng cô không ngủ dậy mà bị ngốc đi.

[Hệ thống, nói cho tôi biết trước rằng ai đã băng bó kiểu này.]

Tô Ý hít một hơi thật sâu.

Kiểu băng bó xấu xí đến thế, lại còn xuất hiện trên chính cơ thể mình.

Tô Ý cảm thấy tâm trạng hiện tại vô cùng... "tuyệt vời".

Nó là một hệ thống rất biết nghe lời.

[Lâu Thượng băng bó đấy chứ, đẹp không ký chủ?]

Vừa tỉnh dậy đã bị cái xấu làm cho choáng váng - Tô Ý: [...]

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Mà thứ nó giỏi nhất, chính là khả năng tinh thần – giết chết kẻ địch trong im lặng, khi họ đang chìm trong giấc ngủ.  Nhưng đối với Vân Yến – người vừa thức tỉnh dị năng hệ tinh thần ở kiếp này – thì thứ năng lực đó hoàn toàn không có tính đe dọa hay sát thương mạnh.  Lần này quả là đến đúng chỗ, cây biến dị này sở hữu song hệ năng lực cực hiếm: hệ Mộc và hệ Tinh thần.  Không muốn lãng phí thời gian, anh dùng luôn năng lực hệ Phong, chém đứt đôi thân cây chính dày đặc máu me.  Ngay sau đó, lòng bàn tay mở ra, nằm gọn trong tay anh là hai viên tinh hạch: một xanh lục, một trắng ngần.  Cây lan pha lê biến dị vừa mới còn giãy giụa dữ tợn, giờ đã lập tức héo rũ, những dây leo ngừng vùng vẫy rơi lả tả xuống đất.  "Vẫn chưa đủ..."Lời lạnh lùng vừa dứt, hai viên tinh hạch trong lòng bàn tay dần tan chảy, chỉ còn chút bụi phấn theo gió bay đi."Ặc ặc, c.h.ế.t tiệt, mọi người ra xem bên ngoài kìa!"Lâu Thượng suýt sặc vì chính nước bọt của mình, vội vã chạy về phía ban công.Những dây leo bám chặt bên ngoài ban công đột nhiên như mất hết sinh khí, khô héo rõ rệt trước mắt rồi lả tả rơi xuống.Hắn chỉ mới vuốt ve cái đầu chó một lúc thôi mà!"Anh ta... thật sự đã xử lý được con quái vật khổng lồ đó rồi ư? Ghê thật!"Lâu Thượng độc chiếm tuyên bố, từ nay về sau đây chính là đại ca ruột của hắn!"Thật không ngờ!"Triệu Nhiễm nhìn phòng khách dần sáng trở lại, đôi mắt phượng sắc sảo tràn ngập kinh ngạc."Đúng rồi, tôi phải đi xem tình hình Tô Ý."Bên ngoài ban công phòng chính của Tô Ý bị che phủ nhiều nhất, cô phải đi kiểm tra ngay.“Phải đấy, đi nhanh lên!"Lâu Thượng đẩy nhẹ Triệu Nhiễm đứng cạnh, thúc giục cô.Thực ra hắn cũng muốn vào xem, nhưng nghĩ lại lần trước bị trói như bánh chưng, Lâu Thượng khôn ngoan quyết định đứng ngoài an toàn hơn.Tô Ý nhỏ bé đang lục túi tìm thẻ tích điểm lần thứ tám trăm bỗng nhận ra, hình như cô đã từ bỏ việc tìm kiếm này từ mười lăm năm trước rồi…Cô hình như... còn có việc quan trọng hơn cần làm nhỉ?[Này ký chủ, cô mở mắt ra nhìn xem đi! Sao cô lại bỏ đi như vậy chứ? Ngủ ngon lành thế kia, để một mình hệ thống tôi biết làm sao bây giờ!]Giọng nói của hệ thống nghe có chút khàn khàn, nhưng vẫn không ngừng rên rỉ.Hình như có gì đó không ổn?Nhưng trong sách dường như viết thế này mà, một người nằm im một người khóc, từ ngữ nó nhớ chắc không sai.Ừ, không nhớ nhầm đâu, thử lặp lại vài lần nữa xem.[Thử là "thử thí" đấy nhé, cậu gào thêm phát nữa cho tôi nghe xem...]Giọng nói quen thuộc vang lên âm u, khiến quả cầu ánh sáng nhỏ run lên bần bật.Rồi như chợt nhận ra điều gì, nó lập tức phấn khích, ánh sáng bùng lên gấp mấy lần.[Chà, ký chủ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngủ suốt ba ngày trời đấy!]Tô Ý từ từ mở mắt, tay xoa xoa thái dương đang nhức mỏi.Ánh sáng chói chang khiến cô khó chịu muốn che mắt lại, nhưng cánh tay phải vừa nhấc lên đã đơ ra giữa chừng.Ai đã băng bó tay cô thành chân giò lợn thế này!Miếng vải trắng mềm mại quấn chặt lấy toàn bộ bàn tay bị thương, thậm chí cả cổ tay thon nhỏ cũng không tha.Những đốm hoa văn đen trên vải đúng ngay vị trí đầu ngón tay, trông y hệt chân trước của một loài động vật nào đó.[Ký... ký chủ?]Hệ thống ngập ngừng nhìn ký chủ, hy vọng cô không ngủ dậy mà bị ngốc đi.[Hệ thống, nói cho tôi biết trước rằng ai đã băng bó kiểu này.]Tô Ý hít một hơi thật sâu.Kiểu băng bó xấu xí đến thế, lại còn xuất hiện trên chính cơ thể mình.Tô Ý cảm thấy tâm trạng hiện tại vô cùng... "tuyệt vời".Nó là một hệ thống rất biết nghe lời.[Lâu Thượng băng bó đấy chứ, đẹp không ký chủ?]Vừa tỉnh dậy đã bị cái xấu làm cho choáng váng - Tô Ý: [...]

Chương 49: Chương 12.4