Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 56: Chương 15.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Trên bàn ăn bày bốn món mặn cùng một bát canh, Tô Ý không thể tin nổi khi nhìn chén cháo thịt nạc rau xanh trước mặt, ánh mắt đầy kháng cự. Cô muốn ăn thịt cơ mà! Cả bàn ăn đông người, sao chỉ mình cô phải ăn cháo nhạt nhẽo thế này? "Vân Yến, em muốn ăn cơm, em muốn ăn thịt!" Cô cần bổ sung dinh dưỡng! Thế nhưng, chẳng ai đồng tình với nguyện vọng của Tô Ý. Dưới ánh mắt không rời của cô, Vân Yến thản nhiên gắp hai miếng sườn non đặt bên cạnh bát cháo. "Không muốn đau bụng thì cứ ăn cháo đi." Hai miếng sườn kia như đang nói rõ với cô: Đây chính là giới hạn thịt của bữa ăn hôm nay. Tô Ý: "......" Có gan làm cả đĩa sườn, thì có gan để cô ăn hết đi chứ! Vừa liếc nhìn đĩa thịt duy nhất trên bàn, Tô Ý vừa bực bội xúc cháo ăn. Cá cô muốn ăn không có, thịt bò cô thèm cũng chẳng thấy đâu... Nếu không phải vì cháo cũng khá ngon, cô đã chẳng chịu nhượng bộ thế này. Triệu Nhiễm nhìn Tô Ý như thế, trong lòng hơi động lòng thương. Thấy Vân Yến không có ý ngăn cản, cô liền gắp thêm cho Tô Ý hai miếng sườn nữa. "Tô Ý, cậu vừa tỉnh lại nên ăn ít đồ dầu mỡ thôi, cháo sẽ tốt hơn đấy." Tô Ý bĩu môi, trong lòng hiểu rõ là vậy nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Vừa khẽ hừ một tiếng, cô vừa ăn sạch sẽ hai miếng sườn Triệu Nhiễm vừa gắp cho. Triệu Nhiễm bỗng thấy buồn cười, trước giờ cô chưa từng thấy Tô Ý như thế bao giờ. Thành thật mà nói, trông cũng... đáng yêu đấy chứ. "Em muốn hỏi, Tô Ý và đàn anh tính toán tiếp theo sẽ như thế nào?" Triệu Nhiễm vẫn còn lo lắng, dù nghe ý Tô Ý thì có lẽ sẽ trở về Kinh Đô. Nhưng tình hình hiện tại, việc này cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, thức ăn trong nhà chắc cũng không đủ dùng lâu. Cô cảm thấy họ cần phải có kế hoạch cụ thể. Xét cho cùng, khi bên ngoài toàn là xác sống, thì dù là tìm thức ăn hay về Kinh Đô, nguy hiểm chắc chắn luôn rình rập khắp nơi. Không gian của cô mang theo cũng không có nhiều rau quả, cần phải nghĩ cách bổ sung thêm mới được. "Đến trung tâm thương mại Nhất Gia." Miệng nhạt nhẽo chán ngán, Tô Ý cúi đầu không ngẩng lên, hỏi: "Vân Yến, anh đi không?" Nếu từ chối nữa, cô sẽ bảo Thẩm Tinh Ngộ và Lâu Thượng khiêng người đi luôn. Đầu bếp thì không thể thiếu. Đầu bếp đẹp trai lại càng không thể để mất. "Ừ." Vân Yến không từ chối, dù sao anh cũng vừa từ đó tới. Nghe tiếng đáp lại bình thản, Tô Ý lập tức ngẩng phắt đầu lên. Vậy là đồng ý rồi sao? Tuyệt quá, cô đã có một đầu bếp cực kỳ điển trai rồi!
Trên bàn ăn bày bốn món mặn cùng một bát canh, Tô Ý không thể tin nổi khi nhìn chén cháo thịt nạc rau xanh trước mặt, ánh mắt đầy kháng cự.
Cô muốn ăn thịt cơ mà!
Cả bàn ăn đông người, sao chỉ mình cô phải ăn cháo nhạt nhẽo thế này?
"Vân Yến, em muốn ăn cơm, em muốn ăn thịt!"
Cô cần bổ sung dinh dưỡng!
Thế nhưng, chẳng ai đồng tình với nguyện vọng của Tô Ý.
Dưới ánh mắt không rời của cô, Vân Yến thản nhiên gắp hai miếng sườn non đặt bên cạnh bát cháo.
"Không muốn đau bụng thì cứ ăn cháo đi."
Hai miếng sườn kia như đang nói rõ với cô: Đây chính là giới hạn thịt của bữa ăn hôm nay.
Tô Ý: "......"
Có gan làm cả đĩa sườn, thì có gan để cô ăn hết đi chứ!
Vừa liếc nhìn đĩa thịt duy nhất trên bàn, Tô Ý vừa bực bội xúc cháo ăn.
Cá cô muốn ăn không có, thịt bò cô thèm cũng chẳng thấy đâu...
Nếu không phải vì cháo cũng khá ngon, cô đã chẳng chịu nhượng bộ thế này.
Triệu Nhiễm nhìn Tô Ý như thế, trong lòng hơi động lòng thương. Thấy Vân Yến không có ý ngăn cản, cô liền gắp thêm cho Tô Ý hai miếng sườn nữa.
"Tô Ý, cậu vừa tỉnh lại nên ăn ít đồ dầu mỡ thôi, cháo sẽ tốt hơn đấy."
Tô Ý bĩu môi, trong lòng hiểu rõ là vậy nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Vừa khẽ hừ một tiếng, cô vừa ăn sạch sẽ hai miếng sườn Triệu Nhiễm vừa gắp cho.
Triệu Nhiễm bỗng thấy buồn cười, trước giờ cô chưa từng thấy Tô Ý như thế bao giờ.
Thành thật mà nói, trông cũng... đáng yêu đấy chứ.
"Em muốn hỏi, Tô Ý và đàn anh tính toán tiếp theo sẽ như thế nào?"
Triệu Nhiễm vẫn còn lo lắng, dù nghe ý Tô Ý thì có lẽ sẽ trở về Kinh Đô.
Nhưng tình hình hiện tại, việc này cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, thức ăn trong nhà chắc cũng không đủ dùng lâu.
Cô cảm thấy họ cần phải có kế hoạch cụ thể.
Xét cho cùng, khi bên ngoài toàn là xác sống, thì dù là tìm thức ăn hay về Kinh Đô, nguy hiểm chắc chắn luôn rình rập khắp nơi.
Không gian của cô mang theo cũng không có nhiều rau quả, cần phải nghĩ cách bổ sung thêm mới được.
"Đến trung tâm thương mại Nhất Gia."
Miệng nhạt nhẽo chán ngán, Tô Ý cúi đầu không ngẩng lên, hỏi: "Vân Yến, anh đi không?"
Nếu từ chối nữa, cô sẽ bảo Thẩm Tinh Ngộ và Lâu Thượng khiêng người đi luôn.
Đầu bếp thì không thể thiếu.
Đầu bếp đẹp trai lại càng không thể để mất.
"Ừ."
Vân Yến không từ chối, dù sao anh cũng vừa từ đó tới.
Nghe tiếng đáp lại bình thản, Tô Ý lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Vậy là đồng ý rồi sao?
Tuyệt quá, cô đã có một đầu bếp cực kỳ điển trai rồi!
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Trên bàn ăn bày bốn món mặn cùng một bát canh, Tô Ý không thể tin nổi khi nhìn chén cháo thịt nạc rau xanh trước mặt, ánh mắt đầy kháng cự. Cô muốn ăn thịt cơ mà! Cả bàn ăn đông người, sao chỉ mình cô phải ăn cháo nhạt nhẽo thế này? "Vân Yến, em muốn ăn cơm, em muốn ăn thịt!" Cô cần bổ sung dinh dưỡng! Thế nhưng, chẳng ai đồng tình với nguyện vọng của Tô Ý. Dưới ánh mắt không rời của cô, Vân Yến thản nhiên gắp hai miếng sườn non đặt bên cạnh bát cháo. "Không muốn đau bụng thì cứ ăn cháo đi." Hai miếng sườn kia như đang nói rõ với cô: Đây chính là giới hạn thịt của bữa ăn hôm nay. Tô Ý: "......" Có gan làm cả đĩa sườn, thì có gan để cô ăn hết đi chứ! Vừa liếc nhìn đĩa thịt duy nhất trên bàn, Tô Ý vừa bực bội xúc cháo ăn. Cá cô muốn ăn không có, thịt bò cô thèm cũng chẳng thấy đâu... Nếu không phải vì cháo cũng khá ngon, cô đã chẳng chịu nhượng bộ thế này. Triệu Nhiễm nhìn Tô Ý như thế, trong lòng hơi động lòng thương. Thấy Vân Yến không có ý ngăn cản, cô liền gắp thêm cho Tô Ý hai miếng sườn nữa. "Tô Ý, cậu vừa tỉnh lại nên ăn ít đồ dầu mỡ thôi, cháo sẽ tốt hơn đấy." Tô Ý bĩu môi, trong lòng hiểu rõ là vậy nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Vừa khẽ hừ một tiếng, cô vừa ăn sạch sẽ hai miếng sườn Triệu Nhiễm vừa gắp cho. Triệu Nhiễm bỗng thấy buồn cười, trước giờ cô chưa từng thấy Tô Ý như thế bao giờ. Thành thật mà nói, trông cũng... đáng yêu đấy chứ. "Em muốn hỏi, Tô Ý và đàn anh tính toán tiếp theo sẽ như thế nào?" Triệu Nhiễm vẫn còn lo lắng, dù nghe ý Tô Ý thì có lẽ sẽ trở về Kinh Đô. Nhưng tình hình hiện tại, việc này cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, thức ăn trong nhà chắc cũng không đủ dùng lâu. Cô cảm thấy họ cần phải có kế hoạch cụ thể. Xét cho cùng, khi bên ngoài toàn là xác sống, thì dù là tìm thức ăn hay về Kinh Đô, nguy hiểm chắc chắn luôn rình rập khắp nơi. Không gian của cô mang theo cũng không có nhiều rau quả, cần phải nghĩ cách bổ sung thêm mới được. "Đến trung tâm thương mại Nhất Gia." Miệng nhạt nhẽo chán ngán, Tô Ý cúi đầu không ngẩng lên, hỏi: "Vân Yến, anh đi không?" Nếu từ chối nữa, cô sẽ bảo Thẩm Tinh Ngộ và Lâu Thượng khiêng người đi luôn. Đầu bếp thì không thể thiếu. Đầu bếp đẹp trai lại càng không thể để mất. "Ừ." Vân Yến không từ chối, dù sao anh cũng vừa từ đó tới. Nghe tiếng đáp lại bình thản, Tô Ý lập tức ngẩng phắt đầu lên. Vậy là đồng ý rồi sao? Tuyệt quá, cô đã có một đầu bếp cực kỳ điển trai rồi!