Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 58: Chương 15.3
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vân Yến hiếm khi giải thích dài dòng thế, nhưng Tô Ý lúc này trong mắt chỉ có thịt. Tuy nhiên, những người khác thì không hề nghi ngờ lời anh. Dù là thực vật biến dị hay là zombie, với họ đều là mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm.Trên bàn ăn chợt im ắng lạ thường, đây thực sự là một vấn đề khá nghiêm trọng.Thế nhưng Tô Ý - người đã ăn uống thỏa thuê - bất ngờ đặt đũa bát xuống, chậm rãi đáp lời:"Được thôi! Em đi thu dọn ngay đây."Nói rồi cô nhanh nhẹn chạy về phòng ngủ trong bộ đồ ngủ, chỉ để lại sau lưng dáng vẻ phóng khoáng.Vân Yến nhìn đĩa sườn đã sạch bóng, trầm mặc hồi lâu.Trong phòng ngủ chính...Hệ thống nhìn căn phòng đã bị "vét sạch" quá nửa, cánh tay nhỏ xíu như mầm cây của nó giơ lên rồi lại hạ xuống.[Ký chủký chủ, cái giường này thì mình không cần mang đi đâu nhỉ?]Cô chủ của nó đã thu dọn gần hết phòng để đồ bên cạnh, nào quần áo, giày dép, túi xách, trang sức đều được "đóng thùng" nguyên tủ. Cả bàn trang điểm trong phòng ngủ, ghế bập bênh, gối ôm thú bông cũng không được tha.Giờ đây, đến cả chiếc giường cũng bị để mắt tới sao?[Tôi thấy giường này ngủ rất thoải mái, phải mang theo thôi! Nhỡ đâu trên đường đi điều kiện tồi tệ quá tôi mất ngủ thì sao!]Tô Ý xoa xoa cằm, ánh mắt sáng rực khi nhìn chiếc giường êm ái.Hệ thống: [...]Căn phòng trống hoác, tấm rèm màu xanh nhạt đung đưa theo làn gió...Đáng lẽ trong ngày tận thế, không phải nên tập trung vào thức ăn và nước uống sao? [Rốt cuộc thì, tôi quả nhiên có thiên phú thu dọn đồ đạc đó~]Tô Ý hài lòng ngắm nhìn căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, hai tay chống hông trông chẳng khác nào đang muốn tự thưởng cho mình một cái vỗ tay. Hệ thống: […]Đúng thật, "dọn dẹp" sạch bách không chừa một thứ... Vừa định quay ra ngoài, Tô Ý chợt cảm thấy mình như lạc vào một vùng tối sâu thẳm. "Á, anh nhìn thấy rồi hả?" Tô Ý ngẩng đầu nhìn Vân Yến đứng ngoài cửa, ánh mắt vẫn nguyên nụ cười rạng rỡ, thần sắc bình thản như không. "Vân Yến, em giỏi lắm đấy! Sau này đi theo em, em có thể nuôi anh đó~" Vân Yến không đổi sắc mặt. Anh... không cần cô nuôi. Trong ngày tận thế, người có năng lực không gian cực kỳ hiếm gặp, nhưng kẻ muốn giam cầm và đe dọa họ thì không thiếu. Huống chi không gian của cô còn lớn như vậy. Quả thật... không có chút cảnh giác nào cả. "Không cần. Chuyện không gian của cô, đừng tùy tiện nói với người ngoài." "Anh không phải người ngoài mà!" Hơn nữa, cô cũng không sợ người khác nhòm ngó không gian của mình. "Chuyện vừa rồi, tôi sẽ coi như chưa thấy. Ngoài ra... tránh xa Thẩm Tinh Ngộ và Lâu Thượng ra."
Vân Yến hiếm khi giải thích dài dòng thế, nhưng Tô Ý lúc này trong mắt chỉ có thịt.
Tuy nhiên, những người khác thì không hề nghi ngờ lời anh.
Dù là thực vật biến dị hay là zombie, với họ đều là mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm.
Trên bàn ăn chợt im ắng lạ thường, đây thực sự là một vấn đề khá nghiêm trọng.
Thế nhưng Tô Ý - người đã ăn uống thỏa thuê - bất ngờ đặt đũa bát xuống, chậm rãi đáp lời:
"Được thôi! Em đi thu dọn ngay đây."
Nói rồi cô nhanh nhẹn chạy về phòng ngủ trong bộ đồ ngủ, chỉ để lại sau lưng dáng vẻ phóng khoáng.
Vân Yến nhìn đĩa sườn đã sạch bóng, trầm mặc hồi lâu.
Trong phòng ngủ chính...
Hệ thống nhìn căn phòng đã bị "vét sạch" quá nửa, cánh tay nhỏ xíu như mầm cây của nó giơ lên rồi lại hạ xuống.
[Ký chủký chủ, cái giường này thì mình không cần mang đi đâu nhỉ?]
Cô chủ của nó đã thu dọn gần hết phòng để đồ bên cạnh, nào quần áo, giày dép, túi xách, trang sức đều được "đóng thùng" nguyên tủ.
Cả bàn trang điểm trong phòng ngủ, ghế bập bênh, gối ôm thú bông cũng không được tha.
Giờ đây, đến cả chiếc giường cũng bị để mắt tới sao?
[Tôi thấy giường này ngủ rất thoải mái, phải mang theo thôi! Nhỡ đâu trên đường đi điều kiện tồi tệ quá tôi mất ngủ thì sao!]
Tô Ý xoa xoa cằm, ánh mắt sáng rực khi nhìn chiếc giường êm ái.
Hệ thống: [...]
Căn phòng trống hoác, tấm rèm màu xanh nhạt đung đưa theo làn gió...
Đáng lẽ trong ngày tận thế, không phải nên tập trung vào thức ăn và nước uống sao?
[Rốt cuộc thì, tôi quả nhiên có thiên phú thu dọn đồ đạc đó~]
Tô Ý hài lòng ngắm nhìn căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, hai tay chống hông trông chẳng khác nào đang muốn tự thưởng cho mình một cái vỗ tay.
Hệ thống: […]
Đúng thật, "dọn dẹp" sạch bách không chừa một thứ...
Vừa định quay ra ngoài, Tô Ý chợt cảm thấy mình như lạc vào một vùng tối sâu thẳm.
"Á, anh nhìn thấy rồi hả?"
Tô Ý ngẩng đầu nhìn Vân Yến đứng ngoài cửa, ánh mắt vẫn nguyên nụ cười rạng rỡ, thần sắc bình thản như không.
"Vân Yến, em giỏi lắm đấy! Sau này đi theo em, em có thể nuôi anh đó~"
Vân Yến không đổi sắc mặt.
Anh... không cần cô nuôi.
Trong ngày tận thế, người có năng lực không gian cực kỳ hiếm gặp, nhưng kẻ muốn giam cầm và đe dọa họ thì không thiếu. Huống chi không gian của cô còn lớn như vậy.
Quả thật... không có chút cảnh giác nào cả.
"Không cần. Chuyện không gian của cô, đừng tùy tiện nói với người ngoài."
"Anh không phải người ngoài mà!"
Hơn nữa, cô cũng không sợ người khác nhòm ngó không gian của mình.
"Chuyện vừa rồi, tôi sẽ coi như chưa thấy. Ngoài ra... tránh xa Thẩm Tinh Ngộ và Lâu Thượng ra."
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vân Yến hiếm khi giải thích dài dòng thế, nhưng Tô Ý lúc này trong mắt chỉ có thịt. Tuy nhiên, những người khác thì không hề nghi ngờ lời anh. Dù là thực vật biến dị hay là zombie, với họ đều là mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm.Trên bàn ăn chợt im ắng lạ thường, đây thực sự là một vấn đề khá nghiêm trọng.Thế nhưng Tô Ý - người đã ăn uống thỏa thuê - bất ngờ đặt đũa bát xuống, chậm rãi đáp lời:"Được thôi! Em đi thu dọn ngay đây."Nói rồi cô nhanh nhẹn chạy về phòng ngủ trong bộ đồ ngủ, chỉ để lại sau lưng dáng vẻ phóng khoáng.Vân Yến nhìn đĩa sườn đã sạch bóng, trầm mặc hồi lâu.Trong phòng ngủ chính...Hệ thống nhìn căn phòng đã bị "vét sạch" quá nửa, cánh tay nhỏ xíu như mầm cây của nó giơ lên rồi lại hạ xuống.[Ký chủký chủ, cái giường này thì mình không cần mang đi đâu nhỉ?]Cô chủ của nó đã thu dọn gần hết phòng để đồ bên cạnh, nào quần áo, giày dép, túi xách, trang sức đều được "đóng thùng" nguyên tủ. Cả bàn trang điểm trong phòng ngủ, ghế bập bênh, gối ôm thú bông cũng không được tha.Giờ đây, đến cả chiếc giường cũng bị để mắt tới sao?[Tôi thấy giường này ngủ rất thoải mái, phải mang theo thôi! Nhỡ đâu trên đường đi điều kiện tồi tệ quá tôi mất ngủ thì sao!]Tô Ý xoa xoa cằm, ánh mắt sáng rực khi nhìn chiếc giường êm ái.Hệ thống: [...]Căn phòng trống hoác, tấm rèm màu xanh nhạt đung đưa theo làn gió...Đáng lẽ trong ngày tận thế, không phải nên tập trung vào thức ăn và nước uống sao? [Rốt cuộc thì, tôi quả nhiên có thiên phú thu dọn đồ đạc đó~]Tô Ý hài lòng ngắm nhìn căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, hai tay chống hông trông chẳng khác nào đang muốn tự thưởng cho mình một cái vỗ tay. Hệ thống: […]Đúng thật, "dọn dẹp" sạch bách không chừa một thứ... Vừa định quay ra ngoài, Tô Ý chợt cảm thấy mình như lạc vào một vùng tối sâu thẳm. "Á, anh nhìn thấy rồi hả?" Tô Ý ngẩng đầu nhìn Vân Yến đứng ngoài cửa, ánh mắt vẫn nguyên nụ cười rạng rỡ, thần sắc bình thản như không. "Vân Yến, em giỏi lắm đấy! Sau này đi theo em, em có thể nuôi anh đó~" Vân Yến không đổi sắc mặt. Anh... không cần cô nuôi. Trong ngày tận thế, người có năng lực không gian cực kỳ hiếm gặp, nhưng kẻ muốn giam cầm và đe dọa họ thì không thiếu. Huống chi không gian của cô còn lớn như vậy. Quả thật... không có chút cảnh giác nào cả. "Không cần. Chuyện không gian của cô, đừng tùy tiện nói với người ngoài." "Anh không phải người ngoài mà!" Hơn nữa, cô cũng không sợ người khác nhòm ngó không gian của mình. "Chuyện vừa rồi, tôi sẽ coi như chưa thấy. Ngoài ra... tránh xa Thẩm Tinh Ngộ và Lâu Thượng ra."