Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 74: Chương 21.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… [Ký chủ, nó ở ngay trước mặt cô!][Thấy rồi, thấy rồi, nếu cậu còn nói chậm hơn chút nữa là chủ nhân của cậu bị con quái vật xấu xí ôm chầm mất tiêu rồi.]Vừa rút tay trái lại sau khi đẩy Vân Yến ra, một luồng hàn ý bỗng xuyên thẳng từ ngực xuống bụng. Đầu ngón tay đen xám sắc nhọn đã chạm vào tà váy hồng, mang theo một lực đạo kinh người. Nhưng ngay giây phút sau, thứ đón chào nó lại là một viên gạch văng thẳng vào mặt. Thân hình nhỏ bé bị quật ngã bởi vật cứng, ngay lập tức bị một luồng gió lạnh vô hình chém đứt lìa đầu. Chiếc đầu xanh lét văng xa, lăn đến dưới chân Tần Liễm đang còn đọng nụ cười. Đó là một cái đầu đã bị đập lõm một nửa. “Tô Ý, bị thương ở đâu?"Nắm chặt cánh tay cô gái, Vân Yến mặt mày âm trầm kiểm tra thân thể Tô Ý, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lộ vẻ bực bội khó tả. Vừa rồi, hình như móng vuốt zombie đã chạm vào bụng cô. Hắn biết rõ làn da Tô Ý mỏng manh đến mức nào, cảnh tượng lần trước bị zombie cắn xuyên bàn tay vẫn còn in đậm trong ký ức. Hắn không thể lý giải vì sao mình lại bứt rứt đến thế, càng không hiểu nổi Tô Ý lấy đâu ra dũng khí dám đẩy hắn ra, tự biến mình thành mục tiêu. Đây không phải là một con zombie thông thường, tốc độ của nó cực nhanh. [Wow! Ký chủ đánh trúng hồng tâm rồi nè!]Hệ thống nhìn vết lõm hình vuông rõ rệt trên đầu zombie, cảm thán không ngớt. Phản xạ của chủ nhân nó quá đỉnh! Tô Ý chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn mấy người đang căng thẳng, rồi ngước lên ngơ ngác nhìn Vân Yến mặt mày khó coi. Không đúng nhé, đáng lẽ người tức giận nhất phải là cô chứ?“Chiếc váy đáng yêu của em bị bẩn hết rồi nè!"“Ý Ý, bị thương chỗ nào vậy?"Triệu Nhiễm hoảng hốt đảo mắt nhìn khắp người Tô Ý, nhưng vì ngại ngùng trước ánh mắt âm trầm của người đàn ông bên cạnh, chỉ dám đứng cách một bước. “Hình như... em không sao á!"Tô Ý ném cục gạch dính đầy dịch não zombie xuống đất, liếc nhìn chiếc váy lấm tấm vết bẩn rồi nhíu mày. Ừm, hình như cũng không hẳn là ổn nhỉ...Chiếc váy hệ thống cho chất lượng tốt thật đấy, chỉ tiếc thiếu chức năng tự làm sạch.Cục gạch dùng cũng tiện thật, nhưng tầm đánh không được xa.Cô cực kỳ ghét cảm giác dính nhớp trên người, nhờ nhờ khó chịu vô cùng! “Em... chỉ thấy hơi khó chịu thôi."Tô Ý xòe bàn tay trái trắng nõn ra trước ánh mắt lo lắng của mọi người, khóe miệng hơi trễ xuống. Bàn tay nhỏ nhắn không tránh khỏi dính đầy chất lỏng đen sì từ zombie. Đồ zombie rác rưởi, dám làm bẩn tay ta!
[Ký chủ, nó ở ngay trước mặt cô!]
[Thấy rồi, thấy rồi, nếu cậu còn nói chậm hơn chút nữa là chủ nhân của cậu bị con quái vật xấu xí ôm chầm mất tiêu rồi.]
Vừa rút tay trái lại sau khi đẩy Vân Yến ra, một luồng hàn ý bỗng xuyên thẳng từ ngực xuống bụng.
Đầu ngón tay đen xám sắc nhọn đã chạm vào tà váy hồng, mang theo một lực đạo kinh người.
Nhưng ngay giây phút sau, thứ đón chào nó lại là một viên gạch văng thẳng vào mặt.
Thân hình nhỏ bé bị quật ngã bởi vật cứng, ngay lập tức bị một luồng gió lạnh vô hình chém đứt lìa đầu.
Chiếc đầu xanh lét văng xa, lăn đến dưới chân Tần Liễm đang còn đọng nụ cười.
Đó là một cái đầu đã bị đập lõm một nửa.
“Tô Ý, bị thương ở đâu?"
Nắm chặt cánh tay cô gái, Vân Yến mặt mày âm trầm kiểm tra thân thể Tô Ý, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lộ vẻ bực bội khó tả.
Vừa rồi, hình như móng vuốt zombie đã chạm vào bụng cô.
Hắn biết rõ làn da Tô Ý mỏng manh đến mức nào, cảnh tượng lần trước bị zombie cắn xuyên bàn tay vẫn còn in đậm trong ký ức.
Hắn không thể lý giải vì sao mình lại bứt rứt đến thế, càng không hiểu nổi Tô Ý lấy đâu ra dũng khí dám đẩy hắn ra, tự biến mình thành mục tiêu.
Đây không phải là một con zombie thông thường, tốc độ của nó cực nhanh.
[Wow! Ký chủ đánh trúng hồng tâm rồi nè!]
Hệ thống nhìn vết lõm hình vuông rõ rệt trên đầu zombie, cảm thán không ngớt.
Phản xạ của chủ nhân nó quá đỉnh!
Tô Ý chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn mấy người đang căng thẳng, rồi ngước lên ngơ ngác nhìn Vân Yến mặt mày khó coi.
Không đúng nhé, đáng lẽ người tức giận nhất phải là cô chứ?
“Chiếc váy đáng yêu của em bị bẩn hết rồi nè!"
“Ý Ý, bị thương chỗ nào vậy?"
Triệu Nhiễm hoảng hốt đảo mắt nhìn khắp người Tô Ý, nhưng vì ngại ngùng trước ánh mắt âm trầm của người đàn ông bên cạnh, chỉ dám đứng cách một bước.
“Hình như... em không sao á!"
Tô Ý ném cục gạch dính đầy dịch não zombie xuống đất, liếc nhìn chiếc váy lấm tấm vết bẩn rồi nhíu mày.
Ừm, hình như cũng không hẳn là ổn nhỉ...
Chiếc váy hệ thống cho chất lượng tốt thật đấy, chỉ tiếc thiếu chức năng tự làm sạch.
Cục gạch dùng cũng tiện thật, nhưng tầm đánh không được xa.
Cô cực kỳ ghét cảm giác dính nhớp trên người, nhờ nhờ khó chịu vô cùng!
“Em... chỉ thấy hơi khó chịu thôi."
Tô Ý xòe bàn tay trái trắng nõn ra trước ánh mắt lo lắng của mọi người, khóe miệng hơi trễ xuống.
Bàn tay nhỏ nhắn không tránh khỏi dính đầy chất lỏng đen sì từ zombie.
Đồ zombie rác rưởi, dám làm bẩn tay ta!
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… [Ký chủ, nó ở ngay trước mặt cô!][Thấy rồi, thấy rồi, nếu cậu còn nói chậm hơn chút nữa là chủ nhân của cậu bị con quái vật xấu xí ôm chầm mất tiêu rồi.]Vừa rút tay trái lại sau khi đẩy Vân Yến ra, một luồng hàn ý bỗng xuyên thẳng từ ngực xuống bụng. Đầu ngón tay đen xám sắc nhọn đã chạm vào tà váy hồng, mang theo một lực đạo kinh người. Nhưng ngay giây phút sau, thứ đón chào nó lại là một viên gạch văng thẳng vào mặt. Thân hình nhỏ bé bị quật ngã bởi vật cứng, ngay lập tức bị một luồng gió lạnh vô hình chém đứt lìa đầu. Chiếc đầu xanh lét văng xa, lăn đến dưới chân Tần Liễm đang còn đọng nụ cười. Đó là một cái đầu đã bị đập lõm một nửa. “Tô Ý, bị thương ở đâu?"Nắm chặt cánh tay cô gái, Vân Yến mặt mày âm trầm kiểm tra thân thể Tô Ý, đôi môi mỏng khẽ mím chặt lộ vẻ bực bội khó tả. Vừa rồi, hình như móng vuốt zombie đã chạm vào bụng cô. Hắn biết rõ làn da Tô Ý mỏng manh đến mức nào, cảnh tượng lần trước bị zombie cắn xuyên bàn tay vẫn còn in đậm trong ký ức. Hắn không thể lý giải vì sao mình lại bứt rứt đến thế, càng không hiểu nổi Tô Ý lấy đâu ra dũng khí dám đẩy hắn ra, tự biến mình thành mục tiêu. Đây không phải là một con zombie thông thường, tốc độ của nó cực nhanh. [Wow! Ký chủ đánh trúng hồng tâm rồi nè!]Hệ thống nhìn vết lõm hình vuông rõ rệt trên đầu zombie, cảm thán không ngớt. Phản xạ của chủ nhân nó quá đỉnh! Tô Ý chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn mấy người đang căng thẳng, rồi ngước lên ngơ ngác nhìn Vân Yến mặt mày khó coi. Không đúng nhé, đáng lẽ người tức giận nhất phải là cô chứ?“Chiếc váy đáng yêu của em bị bẩn hết rồi nè!"“Ý Ý, bị thương chỗ nào vậy?"Triệu Nhiễm hoảng hốt đảo mắt nhìn khắp người Tô Ý, nhưng vì ngại ngùng trước ánh mắt âm trầm của người đàn ông bên cạnh, chỉ dám đứng cách một bước. “Hình như... em không sao á!"Tô Ý ném cục gạch dính đầy dịch não zombie xuống đất, liếc nhìn chiếc váy lấm tấm vết bẩn rồi nhíu mày. Ừm, hình như cũng không hẳn là ổn nhỉ...Chiếc váy hệ thống cho chất lượng tốt thật đấy, chỉ tiếc thiếu chức năng tự làm sạch.Cục gạch dùng cũng tiện thật, nhưng tầm đánh không được xa.Cô cực kỳ ghét cảm giác dính nhớp trên người, nhờ nhờ khó chịu vô cùng! “Em... chỉ thấy hơi khó chịu thôi."Tô Ý xòe bàn tay trái trắng nõn ra trước ánh mắt lo lắng của mọi người, khóe miệng hơi trễ xuống. Bàn tay nhỏ nhắn không tránh khỏi dính đầy chất lỏng đen sì từ zombie. Đồ zombie rác rưởi, dám làm bẩn tay ta!