Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 75: Chương 21.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Liếc nhìn xác zombie nhỏ, Tô Ý lại thôi không nghĩ "rác rưởi" nữa.  “Bị thương chỗ nào?"Vân Yến nhíu mày nắm lấy bàn tay trái Tô Ý đưa ra, giọng trầm thấp, đôi mắt khẽ hơi cúi như đang chăm chú tìm kiếm vết thương trên người cô gái.  Tô Ý hơi nghiêng đầu: "Không bị thương, nhưng váy bị bẩn rồi.""Tay cũng dính bẩn nữa."Nói rồi, cô lại cựa quậy bàn tay nhỏ bị người kia bao bọc, giọng tiếc nuối.  "Với cả… tay A Yến của em giờ cũng bẩn theo rồi."Cô chỉ đơn giản là đưa tay ra để mọi người thấy bàn tay mình dính bẩn thôi.  Tiếc thật, bàn tay đẹp đẽ kia giờ cũng không còn sạch sẽ nữa.  Triệu Nhiễn, Lâu Thượng & Thẩm Tinh Ngộ đang căng thẳng nín thở: …Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện quần áo dơ hay sao?  Tô Ý rốt cuộc có biết không, vừa rồi chỉ cần cô run tay một chút thôi, có khi mạng sống đã chẳng còn!  Vân Yến sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng đồng tử hơi co rút dần trở lại bình thản, sau đó lại bật cười vì vẻ mặt vừa chê trách vừa tiếc rẻ của cô gái.  "Hừ."Một tiếng cười khẽ vang lên lạnh lùng, ngón tay thon dài của anh véo vào gương mặt trắng mịn của cô, lực đạo không hề nhẹ nhàng, để lại một vệt hồng in rõ trên da.  “Gan to lắm, lúc đẩy tôi ra sao không nghĩ sẽ làm bẩn hả?"Vân Yến giọng điệu lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy Tô Ý nhíu mày cùng vết hồng in trên da dưới đầu ngón tay, rốt cuộc không nói thêm được lời nào.  “Tầng hầm một có phòng thay đồ không?"Ánh mắt Vân Yến đột ngột chuyển sang Vương Vinh Xương đang thu lu trong góc, câu nói bất chợt vang lên suýt chút nữa khiến gã đàn ông kia đứng tim.  Vương Vinh Xương run rẩy: “Có, có... rẽ hai khúc nữa sẽ thấy hai cửa hàng quần áo..."[Ký chủ, cô sao vậy? Đừng dọa hệ thống chứ!]Tô Ý toàn thân cứng đờ, đôi mắt tròn xoe tràn ngập khó tin.  Tiêu rồi, mặt cô cũng bẩn mất rồi![Em muốn tĩnh tâm một chút...]Nhìn bóng lưng Vân Yến, Tô Ý gắng gượng nén lại ý định rút gạch ra đập.  Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không ra tay!Nhưng ngay phút sau, Tô Ý bình tĩnh lại. Cô không thể mất miếng cơm manh áo...  “Khục khục! Các ngươi đều phải... khục... chết...!"Giọng nữ đột nhiên trở nên khàn đặc, vừa điên cuồng cười vừa gào rú, vang vọng trong không gian vừa mới tạm lắng yên.  Tần Liệm một cước đá bay cái đầu nhỏ đã biến dạng dưới chân, toàn thân gãy gập một cách kỳ quái hướng về phía mấy người đối diện, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng xương cốt rời rạc "răng rắc".  Cô đói rồi, cô phải ăn thịt chúng, ăn hết, ăn sạch!“Hả? Sao cô ta cũng biến thành zombie thế này?"

Liếc nhìn xác zombie nhỏ, Tô Ý lại thôi không nghĩ "rác rưởi" nữa.  

“Bị thương chỗ nào?"

Vân Yến nhíu mày nắm lấy bàn tay trái Tô Ý đưa ra, giọng trầm thấp, đôi mắt khẽ hơi cúi như đang chăm chú tìm kiếm vết thương trên người cô gái.  

Tô Ý hơi nghiêng đầu: "Không bị thương, nhưng váy bị bẩn rồi."

"Tay cũng dính bẩn nữa."

Nói rồi, cô lại cựa quậy bàn tay nhỏ bị người kia bao bọc, giọng tiếc nuối.  

"Với cả… tay A Yến của em giờ cũng bẩn theo rồi."

Cô chỉ đơn giản là đưa tay ra để mọi người thấy bàn tay mình dính bẩn thôi.  

Tiếc thật, bàn tay đẹp đẽ kia giờ cũng không còn sạch sẽ nữa.  

Triệu Nhiễn, Lâu Thượng & Thẩm Tinh Ngộ đang căng thẳng nín thở: …

Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện quần áo dơ hay sao?  

Tô Ý rốt cuộc có biết không, vừa rồi chỉ cần cô run tay một chút thôi, có khi mạng sống đã chẳng còn!  

Vân Yến sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng đồng tử hơi co rút dần trở lại bình thản, sau đó lại bật cười vì vẻ mặt vừa chê trách vừa tiếc rẻ của cô gái.  

"Hừ."

Một tiếng cười khẽ vang lên lạnh lùng, ngón tay thon dài của anh véo vào gương mặt trắng mịn của cô, lực đạo không hề nhẹ nhàng, để lại một vệt hồng in rõ trên da.  

“Gan to lắm, lúc đẩy tôi ra sao không nghĩ sẽ làm bẩn hả?"

Vân Yến giọng điệu lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy Tô Ý nhíu mày cùng vết hồng in trên da dưới đầu ngón tay, rốt cuộc không nói thêm được lời nào.  

“Tầng hầm một có phòng thay đồ không?"

Ánh mắt Vân Yến đột ngột chuyển sang Vương Vinh Xương đang thu lu trong góc, câu nói bất chợt vang lên suýt chút nữa khiến gã đàn ông kia đứng tim.  

Vương Vinh Xương run rẩy: “Có, có... rẽ hai khúc nữa sẽ thấy hai cửa hàng quần áo..."

[Ký chủ, cô sao vậy? Đừng dọa hệ thống chứ!]

Tô Ý toàn thân cứng đờ, đôi mắt tròn xoe tràn ngập khó tin.  

Tiêu rồi, mặt cô cũng bẩn mất rồi!

[Em muốn tĩnh tâm một chút...]

Nhìn bóng lưng Vân Yến, Tô Ý gắng gượng nén lại ý định rút gạch ra đập.  

Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không ra tay!

Nhưng ngay phút sau, Tô Ý bình tĩnh lại. 

Cô không thể mất miếng cơm manh áo...  

“Khục khục! Các ngươi đều phải... khục... chết...!"

Giọng nữ đột nhiên trở nên khàn đặc, vừa điên cuồng cười vừa gào rú, vang vọng trong không gian vừa mới tạm lắng yên.  

Tần Liệm một cước đá bay cái đầu nhỏ đã biến dạng dưới chân, toàn thân gãy gập một cách kỳ quái hướng về phía mấy người đối diện, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng xương cốt rời rạc "răng rắc".  

Cô đói rồi, cô phải ăn thịt chúng, ăn hết, ăn sạch!

“Hả? Sao cô ta cũng biến thành zombie thế này?"

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Liếc nhìn xác zombie nhỏ, Tô Ý lại thôi không nghĩ "rác rưởi" nữa.  “Bị thương chỗ nào?"Vân Yến nhíu mày nắm lấy bàn tay trái Tô Ý đưa ra, giọng trầm thấp, đôi mắt khẽ hơi cúi như đang chăm chú tìm kiếm vết thương trên người cô gái.  Tô Ý hơi nghiêng đầu: "Không bị thương, nhưng váy bị bẩn rồi.""Tay cũng dính bẩn nữa."Nói rồi, cô lại cựa quậy bàn tay nhỏ bị người kia bao bọc, giọng tiếc nuối.  "Với cả… tay A Yến của em giờ cũng bẩn theo rồi."Cô chỉ đơn giản là đưa tay ra để mọi người thấy bàn tay mình dính bẩn thôi.  Tiếc thật, bàn tay đẹp đẽ kia giờ cũng không còn sạch sẽ nữa.  Triệu Nhiễn, Lâu Thượng & Thẩm Tinh Ngộ đang căng thẳng nín thở: …Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện quần áo dơ hay sao?  Tô Ý rốt cuộc có biết không, vừa rồi chỉ cần cô run tay một chút thôi, có khi mạng sống đã chẳng còn!  Vân Yến sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng đồng tử hơi co rút dần trở lại bình thản, sau đó lại bật cười vì vẻ mặt vừa chê trách vừa tiếc rẻ của cô gái.  "Hừ."Một tiếng cười khẽ vang lên lạnh lùng, ngón tay thon dài của anh véo vào gương mặt trắng mịn của cô, lực đạo không hề nhẹ nhàng, để lại một vệt hồng in rõ trên da.  “Gan to lắm, lúc đẩy tôi ra sao không nghĩ sẽ làm bẩn hả?"Vân Yến giọng điệu lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy Tô Ý nhíu mày cùng vết hồng in trên da dưới đầu ngón tay, rốt cuộc không nói thêm được lời nào.  “Tầng hầm một có phòng thay đồ không?"Ánh mắt Vân Yến đột ngột chuyển sang Vương Vinh Xương đang thu lu trong góc, câu nói bất chợt vang lên suýt chút nữa khiến gã đàn ông kia đứng tim.  Vương Vinh Xương run rẩy: “Có, có... rẽ hai khúc nữa sẽ thấy hai cửa hàng quần áo..."[Ký chủ, cô sao vậy? Đừng dọa hệ thống chứ!]Tô Ý toàn thân cứng đờ, đôi mắt tròn xoe tràn ngập khó tin.  Tiêu rồi, mặt cô cũng bẩn mất rồi![Em muốn tĩnh tâm một chút...]Nhìn bóng lưng Vân Yến, Tô Ý gắng gượng nén lại ý định rút gạch ra đập.  Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không ra tay!Nhưng ngay phút sau, Tô Ý bình tĩnh lại. Cô không thể mất miếng cơm manh áo...  “Khục khục! Các ngươi đều phải... khục... chết...!"Giọng nữ đột nhiên trở nên khàn đặc, vừa điên cuồng cười vừa gào rú, vang vọng trong không gian vừa mới tạm lắng yên.  Tần Liệm một cước đá bay cái đầu nhỏ đã biến dạng dưới chân, toàn thân gãy gập một cách kỳ quái hướng về phía mấy người đối diện, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng xương cốt rời rạc "răng rắc".  Cô đói rồi, cô phải ăn thịt chúng, ăn hết, ăn sạch!“Hả? Sao cô ta cũng biến thành zombie thế này?"

Chương 75: Chương 21.2