Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 77: Chương 22.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vương Vinh Xương thở dài, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ lúc nãy, trong lòng vẫn chưa thể bình tâm lại được.  Bọn trẻ bây giờ đều có năng lực kinh người như vậy sao?"Đừng có hỏi han nữa, chắc là người yêu của cậu bé kia thôi. Nói trước nhé, đừng có mà nhòm ngó, mấy người này chúng ta không đụng nổi đâu."  Ngô Lệ không để ý, nhấp một ngụm cola lớn trong tay.  "Tôi chỉ thấy cô bé đó xinh xắn nên hỏi thăm chút thôi mà."  "Mấy người này trừ cô bé ra đều có vẻ khó gần, nhìn xem, tay không dao thì cũng gậy sắt. Ôi, vẫn là cô bé ở giữa trông ngoan ngoãn nhất."  Cô gái còn lại cũng xinh, chỉ là khi không biểu cảm trông hơi lạnh lùng, khó nói chuyện.  Vương Vinh Xương nghẹn lời. Nếu không tận mắt thấy cô bé một viên gạch nện bay nửa đầu zombie, có lẽ ông cũng tưởng đó là một cô bé ngoan ngoãn...  Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dựa tường nghỉ ngơi. Đôi mày ngọc dịu dàng thư thái, dường như bớt đi chút xa cách và lạnh lùng so với trước.  Tô Ý nhìn đôi tay nhỏ nhắn phù phiếm của mình, lòng đầy hứng khởi.  Lúc nãy bị người ta véo mặt, giờ mình véo lại cũng hợp lý thôi nhỉ?Nhưng ngay khi tay cô chưa kịp chạm vào làn da trắng lạnh, đã bị đương sự túm lấy cổ tay giơ lên.  "Tô Ý."  Vân Yến cảm thấy đau đầu, Tô Ý bây giờ có vẻ còn khó đối phó hơn cả tiểu thư Tô ngày trước.  Anh không khỏi nghi ngờ, liệu việc mang theo Tô Ý để trả ơn Tô Gia Dịch rốt cuộc là đúng hay sai.  "Để tôi nghỉ một chút."  Giọng nói trầm thấp pha chút mệt mỏi, có lẽ là do vừa rồi sử dụng dị năng quá độ.  "Ừm."  "Anh có muốn nằm nghỉ không? Đứng nghỉ sẽ mệt hơn đó."  Tô Ý gật gù, suy nghĩ một chút lại thấy việc hiến tặng chiếc giường lớn trong không gian của mình cũng không phải không được.  Đấy gọi là có qua có lại mà, cô hiểu rõ lắm.  Hiến giường bây giờ, tối nay chắc chắn sẽ được ăn đại tiệc nhỉ?Tô Ý liếc nhìn xung quanh, tính toán làm thế nào để tạo ra một không gian nghỉ ngơi thoải mái cho vị đầu bếp đẹp trai... à không, cho Vân Yến.  Xét cho cùng, cái giường 5 mét này hơi to, chắc chiếm không ít diện tích."A Yến ngủ giường em đi! Em mang theo cái giường rộng 5 mét từ nhà đó, êm lắm!"Tô Ý vốn không thích chia sẻ chiếc giường siêu êm của mình, nhưng nếu là A Yến... cũng không phải không được. Đó là bữa đại tiệc của cô mà!Chỉ có điều siêu thị chắc không có khoảng trống lớn thế, hay là gọi hai vệ sĩ kia tới dọn kệ hàng đi nhỉ?"Không cần. Chuyện không gian cá nhân nên cẩn thận, chỗ này đông người."

Vương Vinh Xương thở dài, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ lúc nãy, trong lòng vẫn chưa thể bình tâm lại được.  

Bọn trẻ bây giờ đều có năng lực kinh người như vậy sao?

"Đừng có hỏi han nữa, chắc là người yêu của cậu bé kia thôi. Nói trước nhé, đừng có mà nhòm ngó, mấy người này chúng ta không đụng nổi đâu."  

Ngô Lệ không để ý, nhấp một ngụm cola lớn trong tay.  

"Tôi chỉ thấy cô bé đó xinh xắn nên hỏi thăm chút thôi mà."  

"Mấy người này trừ cô bé ra đều có vẻ khó gần, nhìn xem, tay không dao thì cũng gậy sắt. Ôi, vẫn là cô bé ở giữa trông ngoan ngoãn nhất."  

Cô gái còn lại cũng xinh, chỉ là khi không biểu cảm trông hơi lạnh lùng, khó nói chuyện.  

Vương Vinh Xương nghẹn lời. Nếu không tận mắt thấy cô bé một viên gạch nện bay nửa đầu zombie, có lẽ ông cũng tưởng đó là một cô bé ngoan ngoãn...  

Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dựa tường nghỉ ngơi. Đôi mày ngọc dịu dàng thư thái, dường như bớt đi chút xa cách và lạnh lùng so với trước.  

Tô Ý nhìn đôi tay nhỏ nhắn phù phiếm của mình, lòng đầy hứng khởi.  

Lúc nãy bị người ta véo mặt, giờ mình véo lại cũng hợp lý thôi nhỉ?

Nhưng ngay khi tay cô chưa kịp chạm vào làn da trắng lạnh, đã bị đương sự túm lấy cổ tay giơ lên.  

"Tô Ý."  

Vân Yến cảm thấy đau đầu, Tô Ý bây giờ có vẻ còn khó đối phó hơn cả tiểu thư Tô ngày trước.  

Anh không khỏi nghi ngờ, liệu việc mang theo Tô Ý để trả ơn Tô Gia Dịch rốt cuộc là đúng hay sai.  

"Để tôi nghỉ một chút."  

Giọng nói trầm thấp pha chút mệt mỏi, có lẽ là do vừa rồi sử dụng dị năng quá độ.  

"Ừm."  

"Anh có muốn nằm nghỉ không? Đứng nghỉ sẽ mệt hơn đó."  

Tô Ý gật gù, suy nghĩ một chút lại thấy việc hiến tặng chiếc giường lớn trong không gian của mình cũng không phải không được.  

Đấy gọi là có qua có lại mà, cô hiểu rõ lắm.  

Hiến giường bây giờ, tối nay chắc chắn sẽ được ăn đại tiệc nhỉ?

Tô Ý liếc nhìn xung quanh, tính toán làm thế nào để tạo ra một không gian nghỉ ngơi thoải mái cho vị đầu bếp đẹp trai... à không, cho Vân Yến.  

Xét cho cùng, cái giường 5 mét này hơi to, chắc chiếm không ít diện tích.

"A Yến ngủ giường em đi! Em mang theo cái giường rộng 5 mét từ nhà đó, êm lắm!"

Tô Ý vốn không thích chia sẻ chiếc giường siêu êm của mình, nhưng nếu là A Yến... cũng không phải không được. 

Đó là bữa đại tiệc của cô mà!

Chỉ có điều siêu thị chắc không có khoảng trống lớn thế, hay là gọi hai vệ sĩ kia tới dọn kệ hàng đi nhỉ?

"Không cần. Chuyện không gian cá nhân nên cẩn thận, chỗ này đông người."

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vương Vinh Xương thở dài, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ lúc nãy, trong lòng vẫn chưa thể bình tâm lại được.  Bọn trẻ bây giờ đều có năng lực kinh người như vậy sao?"Đừng có hỏi han nữa, chắc là người yêu của cậu bé kia thôi. Nói trước nhé, đừng có mà nhòm ngó, mấy người này chúng ta không đụng nổi đâu."  Ngô Lệ không để ý, nhấp một ngụm cola lớn trong tay.  "Tôi chỉ thấy cô bé đó xinh xắn nên hỏi thăm chút thôi mà."  "Mấy người này trừ cô bé ra đều có vẻ khó gần, nhìn xem, tay không dao thì cũng gậy sắt. Ôi, vẫn là cô bé ở giữa trông ngoan ngoãn nhất."  Cô gái còn lại cũng xinh, chỉ là khi không biểu cảm trông hơi lạnh lùng, khó nói chuyện.  Vương Vinh Xương nghẹn lời. Nếu không tận mắt thấy cô bé một viên gạch nện bay nửa đầu zombie, có lẽ ông cũng tưởng đó là một cô bé ngoan ngoãn...  Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dựa tường nghỉ ngơi. Đôi mày ngọc dịu dàng thư thái, dường như bớt đi chút xa cách và lạnh lùng so với trước.  Tô Ý nhìn đôi tay nhỏ nhắn phù phiếm của mình, lòng đầy hứng khởi.  Lúc nãy bị người ta véo mặt, giờ mình véo lại cũng hợp lý thôi nhỉ?Nhưng ngay khi tay cô chưa kịp chạm vào làn da trắng lạnh, đã bị đương sự túm lấy cổ tay giơ lên.  "Tô Ý."  Vân Yến cảm thấy đau đầu, Tô Ý bây giờ có vẻ còn khó đối phó hơn cả tiểu thư Tô ngày trước.  Anh không khỏi nghi ngờ, liệu việc mang theo Tô Ý để trả ơn Tô Gia Dịch rốt cuộc là đúng hay sai.  "Để tôi nghỉ một chút."  Giọng nói trầm thấp pha chút mệt mỏi, có lẽ là do vừa rồi sử dụng dị năng quá độ.  "Ừm."  "Anh có muốn nằm nghỉ không? Đứng nghỉ sẽ mệt hơn đó."  Tô Ý gật gù, suy nghĩ một chút lại thấy việc hiến tặng chiếc giường lớn trong không gian của mình cũng không phải không được.  Đấy gọi là có qua có lại mà, cô hiểu rõ lắm.  Hiến giường bây giờ, tối nay chắc chắn sẽ được ăn đại tiệc nhỉ?Tô Ý liếc nhìn xung quanh, tính toán làm thế nào để tạo ra một không gian nghỉ ngơi thoải mái cho vị đầu bếp đẹp trai... à không, cho Vân Yến.  Xét cho cùng, cái giường 5 mét này hơi to, chắc chiếm không ít diện tích."A Yến ngủ giường em đi! Em mang theo cái giường rộng 5 mét từ nhà đó, êm lắm!"Tô Ý vốn không thích chia sẻ chiếc giường siêu êm của mình, nhưng nếu là A Yến... cũng không phải không được. Đó là bữa đại tiệc của cô mà!Chỉ có điều siêu thị chắc không có khoảng trống lớn thế, hay là gọi hai vệ sĩ kia tới dọn kệ hàng đi nhỉ?"Không cần. Chuyện không gian cá nhân nên cẩn thận, chỗ này đông người."

Chương 77: Chương 22.1