Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 82: Chương 23.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Đang chìm đắm trong những câu chuyện bất tận của các cô các bác, Tô Ý ngước mắt lên, ánh mắt đầy oán hận liếc về phía Lâu Thượng đang chạy tới.  Chợt nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu.  "A Yến không ở trong phòng nghỉ sao?"  Lâu Thượng nhún vai lắc đầu: "Không thấy đâu cả, tôi còn định tìm anh Yến để bái sư học nghệ đây."  "Mấy cậu hỏi người anh em đó hả? Lát trước vừa cầm đao đi ra, chắc cũng nửa tiếng rồi đó!"  Vương Vinh Xương đi ngang qua vô tình nghe được liền xen vào.  "Ầy, anh Yến đi đâu thế? Đều tại con chó của Thẩm Tinh Ngộ, làm lỡ mất cơ hội bái sư của tôi rồi!"  Tô Ý cúi đầu suy nghĩ, rồi chống cằm "chẹp" một tiếng.  Người đàn ông này lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện, đi đâu cũng chẳng báo một tiếng.  Cô cảm nhận vị trí của lá bùa định vị - khoảng 700-800 mét cách đây, không xa lắm.  Ừm, chắc không phải tự ý bỏ đi một mình đâu.  Vậy chắc chỉ đang đi... đánh quái thăng cấp thôi nhỉ?"Con chó sao vậy?"  Tô Ý lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ không thấy Thẩm Tinh Ngộ và con chó Border Collie đâu cả.  Lâu Thượng gãi đầu thở dài:  "Hôm nay Tiểu Mục cắn phải một con zombie, Tiểu Tinh Ngộ lo lắng nó bị nhiễm bệnh nên ôm nó vào phòng kho nhỏ phía trong suốt. Cả buổi chiều Tiểu Mục khó chịu không ngừng rên rỉ, mãi đến giờ mới đỡ hơn. May mà nó không biến thành chó zombie."  "Ơ, sao không nhờ Triệu Nhiễm Nhiễm cho nó uống chút nước đi?"  "Làm vậy được sao?"  Tô Ý không muốn giải thích dài dòng, chỉ khẽ nhếch cằm về phía cửa hàng trái cây đối diện. Đám vệ sĩ này khó dạy thật!  [Ký chủ, nhiệm vụ check-in thứ hai đang đếm ngược! Còn một tiếng nữa!]Giọng nói non nớt bất ngờ vang lên suýt làm Tô Ý ù tai.  [Sao tự dưng lại có đếm ngược? Trước đâu có thế?][Tôi cũng không biết...]Tô Ý đá đá đôi giày da nhỏ, phụng phịu mím môi.  Đồ hệ thống rác rưởi!  Quay đầu nhìn quanh xác nhận Triệu Nhiễm và Lâu Thượng không có ở đó, Tô Ý bình thản bước ra cửa bên, men theo hướng hành lang đi thẳng.  Ừm, chắc chắn không ai thấy cô.[Ký chủ, tầng trên còn khoảng vài chục con zombie, cô chắc chắn là đi một mình sao?]  Quả cầu ánh sáng nhỏ trong đầu khẽ vặn vẹo những ngón tay hư ảo. Thân hình mảnh mai yếu ớt của ký chủ nhà nó liệu có xử lý nổi mấy chục con zombie không chứ?  Ôi, nó đáng lẽ không nên mải mê nghe chuyện phiếm mà quên nhắc chủ nhân là nam chính đã rời đi...  Tô Ý giữ khuôn mặt đờ đẫn, chống nạnh quay đầu lại "hừ" một tiếng.  [Nếu không phải cái nhiệm vụ rác rưởi của cậu refresh ở toilet nam, thì tôi phải lén lút đi một mình sao! Mất gì chứ không thể mất mặt, chuyện này chỉ có cậu biết tôi biết, nếu cậu dám tiết lộ, tôi nhất định sẽ đá cậu về kho dữ liệu tái tạo lại từ đầu.]

Đang chìm đắm trong những câu chuyện bất tận của các cô các bác, Tô Ý ngước mắt lên, ánh mắt đầy oán hận liếc về phía Lâu Thượng đang chạy tới.  

Chợt nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu.  

"A Yến không ở trong phòng nghỉ sao?"  

Lâu Thượng nhún vai lắc đầu: "Không thấy đâu cả, tôi còn định tìm anh Yến để bái sư học nghệ đây."  

"Mấy cậu hỏi người anh em đó hả? Lát trước vừa cầm đao đi ra, chắc cũng nửa tiếng rồi đó!"  

Vương Vinh Xương đi ngang qua vô tình nghe được liền xen vào.  

"Ầy, anh Yến đi đâu thế? Đều tại con chó của Thẩm Tinh Ngộ, làm lỡ mất cơ hội bái sư của tôi rồi!"  

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ, rồi chống cằm "chẹp" một tiếng.  

Người đàn ông này lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện, đi đâu cũng chẳng báo một tiếng.  

Cô cảm nhận vị trí của lá bùa định vị - khoảng 700-800 mét cách đây, không xa lắm.  

Ừm, chắc không phải tự ý bỏ đi một mình đâu.  

Vậy chắc chỉ đang đi... đánh quái thăng cấp thôi nhỉ?

"Con chó sao vậy?"  

Tô Ý lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ không thấy Thẩm Tinh Ngộ và con chó Border Collie đâu cả.  

Lâu Thượng gãi đầu thở dài:  

"Hôm nay Tiểu Mục cắn phải một con zombie, Tiểu Tinh Ngộ lo lắng nó bị nhiễm bệnh nên ôm nó vào phòng kho nhỏ phía trong suốt. Cả buổi chiều Tiểu Mục khó chịu không ngừng rên rỉ, mãi đến giờ mới đỡ hơn. May mà nó không biến thành chó zombie."  

"Ơ, sao không nhờ Triệu Nhiễm Nhiễm cho nó uống chút nước đi?"  

"Làm vậy được sao?"  

Tô Ý không muốn giải thích dài dòng, chỉ khẽ nhếch cằm về phía cửa hàng trái cây đối diện. Đám vệ sĩ này khó dạy thật!  

[Ký chủ, nhiệm vụ check-in thứ hai đang đếm ngược! Còn một tiếng nữa!]

Giọng nói non nớt bất ngờ vang lên suýt làm Tô Ý ù tai.  

[Sao tự dưng lại có đếm ngược? Trước đâu có thế?]

[Tôi cũng không biết...]

Tô Ý đá đá đôi giày da nhỏ, phụng phịu mím môi.  

Đồ hệ thống rác rưởi!  

Quay đầu nhìn quanh xác nhận Triệu Nhiễm và Lâu Thượng không có ở đó, Tô Ý bình thản bước ra cửa bên, men theo hướng hành lang đi thẳng.  

Ừm, chắc chắn không ai thấy cô.

[Ký chủ, tầng trên còn khoảng vài chục con zombie, cô chắc chắn là đi một mình sao?]  

Quả cầu ánh sáng nhỏ trong đầu khẽ vặn vẹo những ngón tay hư ảo. Thân hình mảnh mai yếu ớt của ký chủ nhà nó liệu có xử lý nổi mấy chục con zombie không chứ?  

Ôi, nó đáng lẽ không nên mải mê nghe chuyện phiếm mà quên nhắc chủ nhân là nam chính đã rời đi...  

Tô Ý giữ khuôn mặt đờ đẫn, chống nạnh quay đầu lại "hừ" một tiếng.  

[Nếu không phải cái nhiệm vụ rác rưởi của cậu refresh ở toilet nam, thì tôi phải lén lút đi một mình sao! Mất gì chứ không thể mất mặt, chuyện này chỉ có cậu biết tôi biết, nếu cậu dám tiết lộ, tôi nhất định sẽ đá cậu về kho dữ liệu tái tạo lại từ đầu.]

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Đang chìm đắm trong những câu chuyện bất tận của các cô các bác, Tô Ý ngước mắt lên, ánh mắt đầy oán hận liếc về phía Lâu Thượng đang chạy tới.  Chợt nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu.  "A Yến không ở trong phòng nghỉ sao?"  Lâu Thượng nhún vai lắc đầu: "Không thấy đâu cả, tôi còn định tìm anh Yến để bái sư học nghệ đây."  "Mấy cậu hỏi người anh em đó hả? Lát trước vừa cầm đao đi ra, chắc cũng nửa tiếng rồi đó!"  Vương Vinh Xương đi ngang qua vô tình nghe được liền xen vào.  "Ầy, anh Yến đi đâu thế? Đều tại con chó của Thẩm Tinh Ngộ, làm lỡ mất cơ hội bái sư của tôi rồi!"  Tô Ý cúi đầu suy nghĩ, rồi chống cằm "chẹp" một tiếng.  Người đàn ông này lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện, đi đâu cũng chẳng báo một tiếng.  Cô cảm nhận vị trí của lá bùa định vị - khoảng 700-800 mét cách đây, không xa lắm.  Ừm, chắc không phải tự ý bỏ đi một mình đâu.  Vậy chắc chỉ đang đi... đánh quái thăng cấp thôi nhỉ?"Con chó sao vậy?"  Tô Ý lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ không thấy Thẩm Tinh Ngộ và con chó Border Collie đâu cả.  Lâu Thượng gãi đầu thở dài:  "Hôm nay Tiểu Mục cắn phải một con zombie, Tiểu Tinh Ngộ lo lắng nó bị nhiễm bệnh nên ôm nó vào phòng kho nhỏ phía trong suốt. Cả buổi chiều Tiểu Mục khó chịu không ngừng rên rỉ, mãi đến giờ mới đỡ hơn. May mà nó không biến thành chó zombie."  "Ơ, sao không nhờ Triệu Nhiễm Nhiễm cho nó uống chút nước đi?"  "Làm vậy được sao?"  Tô Ý không muốn giải thích dài dòng, chỉ khẽ nhếch cằm về phía cửa hàng trái cây đối diện. Đám vệ sĩ này khó dạy thật!  [Ký chủ, nhiệm vụ check-in thứ hai đang đếm ngược! Còn một tiếng nữa!]Giọng nói non nớt bất ngờ vang lên suýt làm Tô Ý ù tai.  [Sao tự dưng lại có đếm ngược? Trước đâu có thế?][Tôi cũng không biết...]Tô Ý đá đá đôi giày da nhỏ, phụng phịu mím môi.  Đồ hệ thống rác rưởi!  Quay đầu nhìn quanh xác nhận Triệu Nhiễm và Lâu Thượng không có ở đó, Tô Ý bình thản bước ra cửa bên, men theo hướng hành lang đi thẳng.  Ừm, chắc chắn không ai thấy cô.[Ký chủ, tầng trên còn khoảng vài chục con zombie, cô chắc chắn là đi một mình sao?]  Quả cầu ánh sáng nhỏ trong đầu khẽ vặn vẹo những ngón tay hư ảo. Thân hình mảnh mai yếu ớt của ký chủ nhà nó liệu có xử lý nổi mấy chục con zombie không chứ?  Ôi, nó đáng lẽ không nên mải mê nghe chuyện phiếm mà quên nhắc chủ nhân là nam chính đã rời đi...  Tô Ý giữ khuôn mặt đờ đẫn, chống nạnh quay đầu lại "hừ" một tiếng.  [Nếu không phải cái nhiệm vụ rác rưởi của cậu refresh ở toilet nam, thì tôi phải lén lút đi một mình sao! Mất gì chứ không thể mất mặt, chuyện này chỉ có cậu biết tôi biết, nếu cậu dám tiết lộ, tôi nhất định sẽ đá cậu về kho dữ liệu tái tạo lại từ đầu.]

Chương 82: Chương 23.2