Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 83: Chương 23.3

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cô không thể để người khác biết mình vào toilet nam được!  [Ứ... ực...]Hệ thống run rẩy lấy tay che mặt, tình huống này thật sự không liên quan gì đến nó mà!  Trời đã chập choạng tối, tầng một chỉ còn thưa thớt vài bóng đèn leo lét khiến không gian càng thêm âm u.  Đại sảnh loang lổ những bóng người dị dạng lảo đảo đi lại, thi thoảng vang lên tiếng gầm gừ như thú hoang. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy những bóng người này đang dần dần tụ tập về một hướng.  Những con ở phía trước, di chuyển nhanh hơn đã chiếm đóng trước cửa một cửa hàng, thậm chí còn điên cuồng đập phá tấm rèm cửa.  "Lão đại, bên ngoài bị phong tỏa rồi, tôi thấy cứ xả súng thẳng tay thôi, co cụm ở đây làm gì!"  Gã cao lêu nghêu tóc buộc đuôi ngựa phía sau gáy lau chùi vũ khí trong tay, vẻ mặt đầy khinh thường - súng họ mang theo đâu phải để làm cảnh.  "Đại ca, bắn súng sẽ bị người đó phát hiện mất..."Người đàn ông gầy gò khúm núm can ngăn, giọng run rẩy, vết bớt đen trên mặt dưới ánh đèn mờ càng thêm rõ rệt.  "Đồ nhát gan! Mày cứ thần thánh hóa hắn ta, ai biết thực hư thế nào? Lẽ nào hắn còn địch nổi thứ này trong tay ông đây!"Nhị Ma co rúm người, trong lòng hoảng loạn.  Bọn người này còn hung hãn hơn hắn tưởng tượng. Chỉ hai ngày thôi, hắn đã chứng kiến không ít mạng người chết dưới tay chúng.  Nếu không bị ép dẫn đường, hắn đời nào dám bước chân vào nơi này. Ai biết được người đàn ông đó đã đi chưa...  "Hắn ta... có thể triệu hồi những dây leo to đùng... như siêu năng lực ấy...""Nói láo! Ông đây không tin!""Đủ rồi! Thuốc đã đóng gói xong chưa? Xong thì rút, lúc này đừng sinh sự."Bóp tắt điếu thuốc, gã cơ bắp cuồn cuộn vốn dựa tường im lặng bấy lâu mới lên tiếng, giọng khàn đặc.  Xem bộ dạng gầy nhom như que củi này, nhát gan thế kia, cũng chẳng giống đang nói dối.Việc quan trọng nhất lúc này của họ là đem thuốc về. Còn chuyện khác, tốt nhất nên cẩn thận, không cần thiết sinh sự.  "Đóng gói xong cả rồi."Người đàn ông ăn mặc chỉn chu nhất trong nhóm đẩy lại gọng kính vàng trên sống mũi, đưa một trong hai chiếc ba lô trên quầy cho gã đàn ông đang bực dọc bên cạnh.  "Xông ra luôn chứ?"Phó Tây tay cầm đoản đao bạc, đẩy kính lên nhìn Bạch Hàn chờ chỉ thị. Thật lòng mà nói, hắn cũng chẳng tin lời thằng tiểu nhân mắt láo liên này.  Làm sao có thể có người mạnh đến thế? Trong đội của họ, người duy nhất có dị năng cũng chỉ phóng được hai ba quả cầu lửa nhỏ bằng nửa nắm tay. So với vũ khí của họ, chẳng đáng lo ngại.  Hắn thực sự không hiểu vì sao lão đại bỗng trở nên cẩn trọng thế.  "Ừ, chuẩn bị xong là xông ra.""Khoan đã, đại ca, bên ngoài có một phụ nữ." Phó Đông ngồi xổm trên quầy hàng giật giật sợi tóc đuôi ngựa sau gáy, ánh mắt xuyên qua khe cửa kính đặt lên cô gái xinh đẹp đang bước đi thong thả phía trước.  Tựa như tiên nữ lạc vào chốn hỗn loạn, hoàn toàn lạc lõng giữa cảnh tượng đổ nát xung quanh.  

Cô không thể để người khác biết mình vào toilet nam được!  

[Ứ... ực...]

Hệ thống run rẩy lấy tay che mặt, tình huống này thật sự không liên quan gì đến nó mà!  

Trời đã chập choạng tối, tầng một chỉ còn thưa thớt vài bóng đèn leo lét khiến không gian càng thêm âm u.  

Đại sảnh loang lổ những bóng người dị dạng lảo đảo đi lại, thi thoảng vang lên tiếng gầm gừ như thú hoang. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy những bóng người này đang dần dần tụ tập về một hướng.  

Những con ở phía trước, di chuyển nhanh hơn đã chiếm đóng trước cửa một cửa hàng, thậm chí còn điên cuồng đập phá tấm rèm cửa.  

"Lão đại, bên ngoài bị phong tỏa rồi, tôi thấy cứ xả súng thẳng tay thôi, co cụm ở đây làm gì!"  

Gã cao lêu nghêu tóc buộc đuôi ngựa phía sau gáy lau chùi vũ khí trong tay, vẻ mặt đầy khinh thường - súng họ mang theo đâu phải để làm cảnh.  

"Đại ca, bắn súng sẽ bị người đó phát hiện mất..."

Người đàn ông gầy gò khúm núm can ngăn, giọng run rẩy, vết bớt đen trên mặt dưới ánh đèn mờ càng thêm rõ rệt.  

"Đồ nhát gan! Mày cứ thần thánh hóa hắn ta, ai biết thực hư thế nào? Lẽ nào hắn còn địch nổi thứ này trong tay ông đây!"

Nhị Ma co rúm người, trong lòng hoảng loạn.  

Bọn người này còn hung hãn hơn hắn tưởng tượng. Chỉ hai ngày thôi, hắn đã chứng kiến không ít mạng người chết dưới tay chúng.  

Nếu không bị ép dẫn đường, hắn đời nào dám bước chân vào nơi này. Ai biết được người đàn ông đó đã đi chưa...  

"Hắn ta... có thể triệu hồi những dây leo to đùng... như siêu năng lực ấy..."

"Nói láo! Ông đây không tin!"

"Đủ rồi! Thuốc đã đóng gói xong chưa? Xong thì rút, lúc này đừng sinh sự."

Bóp tắt điếu thuốc, gã cơ bắp cuồn cuộn vốn dựa tường im lặng bấy lâu mới lên tiếng, giọng khàn đặc.  

Xem bộ dạng gầy nhom như que củi này, nhát gan thế kia, cũng chẳng giống đang nói dối.

Việc quan trọng nhất lúc này của họ là đem thuốc về. Còn chuyện khác, tốt nhất nên cẩn thận, không cần thiết sinh sự.  

"Đóng gói xong cả rồi."

Người đàn ông ăn mặc chỉn chu nhất trong nhóm đẩy lại gọng kính vàng trên sống mũi, đưa một trong hai chiếc ba lô trên quầy cho gã đàn ông đang bực dọc bên cạnh.  

"Xông ra luôn chứ?"

Phó Tây tay cầm đoản đao bạc, đẩy kính lên nhìn Bạch Hàn chờ chỉ thị. Thật lòng mà nói, hắn cũng chẳng tin lời thằng tiểu nhân mắt láo liên này.  

Làm sao có thể có người mạnh đến thế? Trong đội của họ, người duy nhất có dị năng cũng chỉ phóng được hai ba quả cầu lửa nhỏ bằng nửa nắm tay. 

So với vũ khí của họ, chẳng đáng lo ngại.  

Hắn thực sự không hiểu vì sao lão đại bỗng trở nên cẩn trọng thế.  

"Ừ, chuẩn bị xong là xông ra."

"Khoan đã, đại ca, bên ngoài có một phụ nữ." Phó Đông ngồi xổm trên quầy hàng giật giật sợi tóc đuôi ngựa sau gáy, ánh mắt xuyên qua khe cửa kính đặt lên cô gái xinh đẹp đang bước đi thong thả phía trước.  

Tựa như tiên nữ lạc vào chốn hỗn loạn, hoàn toàn lạc lõng giữa cảnh tượng đổ nát xung quanh.  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Cô không thể để người khác biết mình vào toilet nam được!  [Ứ... ực...]Hệ thống run rẩy lấy tay che mặt, tình huống này thật sự không liên quan gì đến nó mà!  Trời đã chập choạng tối, tầng một chỉ còn thưa thớt vài bóng đèn leo lét khiến không gian càng thêm âm u.  Đại sảnh loang lổ những bóng người dị dạng lảo đảo đi lại, thi thoảng vang lên tiếng gầm gừ như thú hoang. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy những bóng người này đang dần dần tụ tập về một hướng.  Những con ở phía trước, di chuyển nhanh hơn đã chiếm đóng trước cửa một cửa hàng, thậm chí còn điên cuồng đập phá tấm rèm cửa.  "Lão đại, bên ngoài bị phong tỏa rồi, tôi thấy cứ xả súng thẳng tay thôi, co cụm ở đây làm gì!"  Gã cao lêu nghêu tóc buộc đuôi ngựa phía sau gáy lau chùi vũ khí trong tay, vẻ mặt đầy khinh thường - súng họ mang theo đâu phải để làm cảnh.  "Đại ca, bắn súng sẽ bị người đó phát hiện mất..."Người đàn ông gầy gò khúm núm can ngăn, giọng run rẩy, vết bớt đen trên mặt dưới ánh đèn mờ càng thêm rõ rệt.  "Đồ nhát gan! Mày cứ thần thánh hóa hắn ta, ai biết thực hư thế nào? Lẽ nào hắn còn địch nổi thứ này trong tay ông đây!"Nhị Ma co rúm người, trong lòng hoảng loạn.  Bọn người này còn hung hãn hơn hắn tưởng tượng. Chỉ hai ngày thôi, hắn đã chứng kiến không ít mạng người chết dưới tay chúng.  Nếu không bị ép dẫn đường, hắn đời nào dám bước chân vào nơi này. Ai biết được người đàn ông đó đã đi chưa...  "Hắn ta... có thể triệu hồi những dây leo to đùng... như siêu năng lực ấy...""Nói láo! Ông đây không tin!""Đủ rồi! Thuốc đã đóng gói xong chưa? Xong thì rút, lúc này đừng sinh sự."Bóp tắt điếu thuốc, gã cơ bắp cuồn cuộn vốn dựa tường im lặng bấy lâu mới lên tiếng, giọng khàn đặc.  Xem bộ dạng gầy nhom như que củi này, nhát gan thế kia, cũng chẳng giống đang nói dối.Việc quan trọng nhất lúc này của họ là đem thuốc về. Còn chuyện khác, tốt nhất nên cẩn thận, không cần thiết sinh sự.  "Đóng gói xong cả rồi."Người đàn ông ăn mặc chỉn chu nhất trong nhóm đẩy lại gọng kính vàng trên sống mũi, đưa một trong hai chiếc ba lô trên quầy cho gã đàn ông đang bực dọc bên cạnh.  "Xông ra luôn chứ?"Phó Tây tay cầm đoản đao bạc, đẩy kính lên nhìn Bạch Hàn chờ chỉ thị. Thật lòng mà nói, hắn cũng chẳng tin lời thằng tiểu nhân mắt láo liên này.  Làm sao có thể có người mạnh đến thế? Trong đội của họ, người duy nhất có dị năng cũng chỉ phóng được hai ba quả cầu lửa nhỏ bằng nửa nắm tay. So với vũ khí của họ, chẳng đáng lo ngại.  Hắn thực sự không hiểu vì sao lão đại bỗng trở nên cẩn trọng thế.  "Ừ, chuẩn bị xong là xông ra.""Khoan đã, đại ca, bên ngoài có một phụ nữ." Phó Đông ngồi xổm trên quầy hàng giật giật sợi tóc đuôi ngựa sau gáy, ánh mắt xuyên qua khe cửa kính đặt lên cô gái xinh đẹp đang bước đi thong thả phía trước.  Tựa như tiên nữ lạc vào chốn hỗn loạn, hoàn toàn lạc lõng giữa cảnh tượng đổ nát xung quanh.  

Chương 83: Chương 23.3