Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 103: Chương 30.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Không đúng, giờ cô đã có người giúp việc xinh đẹp rồi, chỉ việc nằm ườn ra mà ăn thôi!Tô Ý chống cằm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Triệu Nhiễm đang định nói tiếp, rồi chợt nhận ra.Có vẻ không gian này còn lớn hơn một chút so với miêu tả về nữ chính trong nguyên tác..."Đi thôi, Triệu Nhiễm Nhiễm.""Tôi dẫn cậu đi thu hoạch.""?"Thu hoạch cái gì? A Ý đang nói gì vậy?Triệu Nhiễm ngơ ngác nhìn Tô Ý, khuôn mặt đầy nghi hoặc.Kho chứa của siêu thị thực ra nằm ở tận cùng bên trong, cánh cửa nặng nề vẫn đóng chặt kín mít.Nhưng khi đối diện với đầu đọc thẻ trước cửa, Tô Ý chợt nhận ra - thẻ vạn năng của cô Rơi! Mất! Rồi!Đây là thẻ vạn năng Tô gia cấp, có thể vào bất kỳ trung tâm thương mại nào thuộc tập đoàn, cô và Tô Gia Dịch mỗi người một chiếc.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý xịu xuống: ...Cô đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó rồi mà.Chắc là lúc bị lôi đi hôm qua, chiếc túi nhỏ đã bị rơi mất..."A Ý, cửa này cần thẻ để mở kìa!"Triệu Nhiễm nhìn cánh cửa đóng chặt, đây là kho chứa ư? Có vẻ không dễ dàng phá hỏng được.[Hệ thống, mở khóa được không?][Ký chủ, tôi chỉ là hệ thống vị thành niên thôi, không phải thợ mở khóa đâu!]Tô Ý bĩu môi, bực bội thầm nghĩ: "Hệ thống vô dụng."[...]"Đang tìm cái này à?"Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, lòng bàn tay thon dài đang treo lủng lẳng chiếc túi nhỏ màu trắng xinh xắn.Vân Yến cúi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Ý, lặng lẽ đeo chiếc túi lên vai cô.Một tay thao tác dứt khoát nhưng vô thức lại pha chút dịu dàng."Mở ra xem đi."Tô Ý chớp chớp mắt, ngạc nhiên trong vài giây rồi đôi mắt càng thêm sáng rỡ.Ồ, chiếc túi mới này là quà của Vân Yến sao? Đẹp quá!Cúi nhìn chiếc túi nhỏ đính những hạt ngọc trai bên hông, Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định nâng mức đánh giá lên.Chiếc túi này cực kỳ đẹp! Rất hợp với chiếc váy màu hạnh nhân của cô!Nhưng bên trong còn có gì nữa sao?Tô Ý mở túi ra, như phát hiện điều gì bất ngờ, đôi mắt hạnh cong lên tràn đầy ánh sáng, khóe miệng nhếch lên khiến đôi lúm đồng tiền càng thêm rõ nét."A Yến tốt quá!" Tô Ý vui sướng ôm chầm lấy Vân Yến không chút ngần ngại.Quả nhiên, mắt nhìn người của cô không hề tệ.Anh đẹp trai này tuyệt vời quá! Còn biết giúp cô tìm đồ!Cô quyết định rồi, từ nay sẽ luôn mang theo Vân Yến bên mình!Thẻ vạn năng và tinh thể hệ không gian bị mất hôm qua đều đã trở về!Nhìn chủ nhân vui vẻ ôm người khác, hệ thống cảm thấy chua xót vô cùng.Nó phải đi đăng ký chức năng mở khóa thôi!Từ nay, hãy gọi nó là Hệ thống mở khóa 9981!Vân Yến cúi mắt không biểu cảm, nhưng dáng người cao ráo vẫn đứng im.Rồi anh nhìn cô gái vừa ôm mình chớp nhoáng quay sang khu vực quẹt thẻ kho hàng.Thôi được, nếu cô có thể an phận đi đến thành phố B, anh sẽ bớt khắt khe đi một chút."Tít -"May mắn hệ thống dự phòng vẫn hoạt động, đèn báo sáng lên, cửa kho hàng từ từ mở ra."Trời ơi! A Ý, kho hàng này lớn quá!"Sáng nay mọi người đều hoang mang vì mất điện mất nước.Những thực phẩm ít ỏi còn lại trong siêu thị, đặc biệt là nước uống, đã bị cướp sạch trong cơn hỗn loạn.Cô tưởng họ sẽ phải sống những ngày thắt lưng buộc bụng.Nào ngờ đâu, kho hàng phía sau lại còn nhiều đồ dự trữ đến thế.Những kệ hàng chất đầy thùng giấy, cả đống nước khoáng dự trữ...Tiếc thật, không gian của cô không thể chứa những thứ này...?!Triệu Nhiễm kinh ngạc há hốc miệng, cô vừa nhìn thấy gì thế này!Tô Ý đi đến cuối kho vẫy tay, đồ vật liền biến mất?Khoan đã, mấy chồng nước khoáng cao ngất ngưởng vừa nãy đâu rồi?Là ảo giác chăng?Tô Ý lựa chọn thu thập một ít thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, liếc nhìn những món đồ bụi bặm xung quanh rồi nhăn mặt bỏ qua.Sau đó cô quay người, thu vào không gian gần trăm thùng nước khoáng chất cao ngang tường.Đi một vòng, cô mới chỉ thu được hơn một nửa số vật tư.Nửa không gian còn lại để dành chuyển kho đạn phía đông thành phố vậy!Ôi, không gian nhỏ quá. Tô Ý bĩu môi bực bội."Không phải ảo giác, là không gian đó!"Liếc nhìn Triệu Nhiễm đang đứng ngây người, Tô Ý nhón chân vỗ nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của cô.Chà, có hơi cao.Một người đẹp mà cao hơn một mét bảy, định lên trời hay sao?Tô Ý quay đầu nhìn Vân Yến sắc mặt khó đoán, suy nghĩ một chút rồi bổ sung với Triệu Nhiễm:  "Không được nói ra ngoài đâu đấy!"Về sau người tùy tùng xinh đẹp này chắc chắn sẽ đi theo cô, Tô Ý cảm thấy cần phô diễn thực lực một chút.Ừm, đây không tính là người ngoài nhỉ?"Không, không đâu..."Triệu Nhiễm cảm thấy mình sắp sung sướng bay lên trời, a, cô và A Ý quả là xứng đôi vừa lứa!Nhưng vừa dứt lời, cửa kho hàng bất ngờ mở toang, vô số bóng người chen lấn xô đẩy ùa vào kho rộng lớn...

Không đúng, giờ cô đã có người giúp việc xinh đẹp rồi, chỉ việc nằm ườn ra mà ăn thôi!

Tô Ý chống cằm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Triệu Nhiễm đang định nói tiếp, rồi chợt nhận ra.

Có vẻ không gian này còn lớn hơn một chút so với miêu tả về nữ chính trong nguyên tác...

"Đi thôi, Triệu Nhiễm Nhiễm."

"Tôi dẫn cậu đi thu hoạch."

"?"

Thu hoạch cái gì? A Ý đang nói gì vậy?

Triệu Nhiễm ngơ ngác nhìn Tô Ý, khuôn mặt đầy nghi hoặc.

Kho chứa của siêu thị thực ra nằm ở tận cùng bên trong, cánh cửa nặng nề vẫn đóng chặt kín mít.

Nhưng khi đối diện với đầu đọc thẻ trước cửa, Tô Ý chợt nhận ra - thẻ vạn năng của cô Rơi! Mất! Rồi!

Đây là thẻ vạn năng Tô gia cấp, có thể vào bất kỳ trung tâm thương mại nào thuộc tập đoàn, cô và Tô Gia Dịch mỗi người một chiếc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý xịu xuống: ...

Cô đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó rồi mà.

Chắc là lúc bị lôi đi hôm qua, chiếc túi nhỏ đã bị rơi mất...

"A Ý, cửa này cần thẻ để mở kìa!"

Triệu Nhiễm nhìn cánh cửa đóng chặt, đây là kho chứa ư? Có vẻ không dễ dàng phá hỏng được.

[Hệ thống, mở khóa được không?]

[Ký chủ, tôi chỉ là hệ thống vị thành niên thôi, không phải thợ mở khóa đâu!]

Tô Ý bĩu môi, bực bội thầm nghĩ: "Hệ thống vô dụng."

[...]

"Đang tìm cái này à?"

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, lòng bàn tay thon dài đang treo lủng lẳng chiếc túi nhỏ màu trắng xinh xắn.

Vân Yến cúi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Ý, lặng lẽ đeo chiếc túi lên vai cô.

Một tay thao tác dứt khoát nhưng vô thức lại pha chút dịu dàng.

"Mở ra xem đi."

Tô Ý chớp chớp mắt, ngạc nhiên trong vài giây rồi đôi mắt càng thêm sáng rỡ.

Ồ, chiếc túi mới này là quà của Vân Yến sao? Đẹp quá!

Cúi nhìn chiếc túi nhỏ đính những hạt ngọc trai bên hông, Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định nâng mức đánh giá lên.

Chiếc túi này cực kỳ đẹp! Rất hợp với chiếc váy màu hạnh nhân của cô!

Nhưng bên trong còn có gì nữa sao?

Tô Ý mở túi ra, như phát hiện điều gì bất ngờ, đôi mắt hạnh cong lên tràn đầy ánh sáng, khóe miệng nhếch lên khiến đôi lúm đồng tiền càng thêm rõ nét.

"A Yến tốt quá!" Tô Ý vui sướng ôm chầm lấy Vân Yến không chút ngần ngại.

Quả nhiên, mắt nhìn người của cô không hề tệ.

Anh đẹp trai này tuyệt vời quá! Còn biết giúp cô tìm đồ!

Cô quyết định rồi, từ nay sẽ luôn mang theo Vân Yến bên mình!

Thẻ vạn năng và tinh thể hệ không gian bị mất hôm qua đều đã trở về!

Nhìn chủ nhân vui vẻ ôm người khác, hệ thống cảm thấy chua xót vô cùng.

Nó phải đi đăng ký chức năng mở khóa thôi!

Từ nay, hãy gọi nó là Hệ thống mở khóa 9981!

Vân Yến cúi mắt không biểu cảm, nhưng dáng người cao ráo vẫn đứng im.

Rồi anh nhìn cô gái vừa ôm mình chớp nhoáng quay sang khu vực quẹt thẻ kho hàng.

Thôi được, nếu cô có thể an phận đi đến thành phố B, anh sẽ bớt khắt khe đi một chút.

"Tít -"

May mắn hệ thống dự phòng vẫn hoạt động, đèn báo sáng lên, cửa kho hàng từ từ mở ra.

"Trời ơi! A Ý, kho hàng này lớn quá!"

Sáng nay mọi người đều hoang mang vì mất điện mất nước.

Những thực phẩm ít ỏi còn lại trong siêu thị, đặc biệt là nước uống, đã bị cướp sạch trong cơn hỗn loạn.

Cô tưởng họ sẽ phải sống những ngày thắt lưng buộc bụng.

Nào ngờ đâu, kho hàng phía sau lại còn nhiều đồ dự trữ đến thế.

Những kệ hàng chất đầy thùng giấy, cả đống nước khoáng dự trữ...

Tiếc thật, không gian của cô không thể chứa những thứ này...

?!

Triệu Nhiễm kinh ngạc há hốc miệng, cô vừa nhìn thấy gì thế này!

Tô Ý đi đến cuối kho vẫy tay, đồ vật liền biến mất?

Khoan đã, mấy chồng nước khoáng cao ngất ngưởng vừa nãy đâu rồi?

Là ảo giác chăng?

Tô Ý lựa chọn thu thập một ít thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, liếc nhìn những món đồ bụi bặm xung quanh rồi nhăn mặt bỏ qua.

Sau đó cô quay người, thu vào không gian gần trăm thùng nước khoáng chất cao ngang tường.

Đi một vòng, cô mới chỉ thu được hơn một nửa số vật tư.

Nửa không gian còn lại để dành chuyển kho đạn phía đông thành phố vậy!

Ôi, không gian nhỏ quá. Tô Ý bĩu môi bực bội.

"Không phải ảo giác, là không gian đó!"

Liếc nhìn Triệu Nhiễm đang đứng ngây người, Tô Ý nhón chân vỗ nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của cô.

Chà, có hơi cao.

Một người đẹp mà cao hơn một mét bảy, định lên trời hay sao?

Tô Ý quay đầu nhìn Vân Yến sắc mặt khó đoán, suy nghĩ một chút rồi bổ sung với Triệu Nhiễm:  "Không được nói ra ngoài đâu đấy!"

Về sau người tùy tùng xinh đẹp này chắc chắn sẽ đi theo cô, Tô Ý cảm thấy cần phô diễn thực lực một chút.

Ừm, đây không tính là người ngoài nhỉ?

"Không, không đâu..."

Triệu Nhiễm cảm thấy mình sắp sung sướng bay lên trời, a, cô và A Ý quả là xứng đôi vừa lứa!

Nhưng vừa dứt lời, cửa kho hàng bất ngờ mở toang, vô số bóng người chen lấn xô đẩy ùa vào kho rộng lớn...

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Không đúng, giờ cô đã có người giúp việc xinh đẹp rồi, chỉ việc nằm ườn ra mà ăn thôi!Tô Ý chống cằm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Triệu Nhiễm đang định nói tiếp, rồi chợt nhận ra.Có vẻ không gian này còn lớn hơn một chút so với miêu tả về nữ chính trong nguyên tác..."Đi thôi, Triệu Nhiễm Nhiễm.""Tôi dẫn cậu đi thu hoạch.""?"Thu hoạch cái gì? A Ý đang nói gì vậy?Triệu Nhiễm ngơ ngác nhìn Tô Ý, khuôn mặt đầy nghi hoặc.Kho chứa của siêu thị thực ra nằm ở tận cùng bên trong, cánh cửa nặng nề vẫn đóng chặt kín mít.Nhưng khi đối diện với đầu đọc thẻ trước cửa, Tô Ý chợt nhận ra - thẻ vạn năng của cô Rơi! Mất! Rồi!Đây là thẻ vạn năng Tô gia cấp, có thể vào bất kỳ trung tâm thương mại nào thuộc tập đoàn, cô và Tô Gia Dịch mỗi người một chiếc.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý xịu xuống: ...Cô đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó rồi mà.Chắc là lúc bị lôi đi hôm qua, chiếc túi nhỏ đã bị rơi mất..."A Ý, cửa này cần thẻ để mở kìa!"Triệu Nhiễm nhìn cánh cửa đóng chặt, đây là kho chứa ư? Có vẻ không dễ dàng phá hỏng được.[Hệ thống, mở khóa được không?][Ký chủ, tôi chỉ là hệ thống vị thành niên thôi, không phải thợ mở khóa đâu!]Tô Ý bĩu môi, bực bội thầm nghĩ: "Hệ thống vô dụng."[...]"Đang tìm cái này à?"Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, lòng bàn tay thon dài đang treo lủng lẳng chiếc túi nhỏ màu trắng xinh xắn.Vân Yến cúi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Ý, lặng lẽ đeo chiếc túi lên vai cô.Một tay thao tác dứt khoát nhưng vô thức lại pha chút dịu dàng."Mở ra xem đi."Tô Ý chớp chớp mắt, ngạc nhiên trong vài giây rồi đôi mắt càng thêm sáng rỡ.Ồ, chiếc túi mới này là quà của Vân Yến sao? Đẹp quá!Cúi nhìn chiếc túi nhỏ đính những hạt ngọc trai bên hông, Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ, quyết định nâng mức đánh giá lên.Chiếc túi này cực kỳ đẹp! Rất hợp với chiếc váy màu hạnh nhân của cô!Nhưng bên trong còn có gì nữa sao?Tô Ý mở túi ra, như phát hiện điều gì bất ngờ, đôi mắt hạnh cong lên tràn đầy ánh sáng, khóe miệng nhếch lên khiến đôi lúm đồng tiền càng thêm rõ nét."A Yến tốt quá!" Tô Ý vui sướng ôm chầm lấy Vân Yến không chút ngần ngại.Quả nhiên, mắt nhìn người của cô không hề tệ.Anh đẹp trai này tuyệt vời quá! Còn biết giúp cô tìm đồ!Cô quyết định rồi, từ nay sẽ luôn mang theo Vân Yến bên mình!Thẻ vạn năng và tinh thể hệ không gian bị mất hôm qua đều đã trở về!Nhìn chủ nhân vui vẻ ôm người khác, hệ thống cảm thấy chua xót vô cùng.Nó phải đi đăng ký chức năng mở khóa thôi!Từ nay, hãy gọi nó là Hệ thống mở khóa 9981!Vân Yến cúi mắt không biểu cảm, nhưng dáng người cao ráo vẫn đứng im.Rồi anh nhìn cô gái vừa ôm mình chớp nhoáng quay sang khu vực quẹt thẻ kho hàng.Thôi được, nếu cô có thể an phận đi đến thành phố B, anh sẽ bớt khắt khe đi một chút."Tít -"May mắn hệ thống dự phòng vẫn hoạt động, đèn báo sáng lên, cửa kho hàng từ từ mở ra."Trời ơi! A Ý, kho hàng này lớn quá!"Sáng nay mọi người đều hoang mang vì mất điện mất nước.Những thực phẩm ít ỏi còn lại trong siêu thị, đặc biệt là nước uống, đã bị cướp sạch trong cơn hỗn loạn.Cô tưởng họ sẽ phải sống những ngày thắt lưng buộc bụng.Nào ngờ đâu, kho hàng phía sau lại còn nhiều đồ dự trữ đến thế.Những kệ hàng chất đầy thùng giấy, cả đống nước khoáng dự trữ...Tiếc thật, không gian của cô không thể chứa những thứ này...?!Triệu Nhiễm kinh ngạc há hốc miệng, cô vừa nhìn thấy gì thế này!Tô Ý đi đến cuối kho vẫy tay, đồ vật liền biến mất?Khoan đã, mấy chồng nước khoáng cao ngất ngưởng vừa nãy đâu rồi?Là ảo giác chăng?Tô Ý lựa chọn thu thập một ít thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, liếc nhìn những món đồ bụi bặm xung quanh rồi nhăn mặt bỏ qua.Sau đó cô quay người, thu vào không gian gần trăm thùng nước khoáng chất cao ngang tường.Đi một vòng, cô mới chỉ thu được hơn một nửa số vật tư.Nửa không gian còn lại để dành chuyển kho đạn phía đông thành phố vậy!Ôi, không gian nhỏ quá. Tô Ý bĩu môi bực bội."Không phải ảo giác, là không gian đó!"Liếc nhìn Triệu Nhiễm đang đứng ngây người, Tô Ý nhón chân vỗ nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của cô.Chà, có hơi cao.Một người đẹp mà cao hơn một mét bảy, định lên trời hay sao?Tô Ý quay đầu nhìn Vân Yến sắc mặt khó đoán, suy nghĩ một chút rồi bổ sung với Triệu Nhiễm:  "Không được nói ra ngoài đâu đấy!"Về sau người tùy tùng xinh đẹp này chắc chắn sẽ đi theo cô, Tô Ý cảm thấy cần phô diễn thực lực một chút.Ừm, đây không tính là người ngoài nhỉ?"Không, không đâu..."Triệu Nhiễm cảm thấy mình sắp sung sướng bay lên trời, a, cô và A Ý quả là xứng đôi vừa lứa!Nhưng vừa dứt lời, cửa kho hàng bất ngờ mở toang, vô số bóng người chen lấn xô đẩy ùa vào kho rộng lớn...

Chương 103: Chương 30.2