Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 107: Chương 32.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư.  "Bởi vì trung tâm thương mại này là của nhà tôi đó." Tô Ý chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại nhưng đầy xác quyết. Cả kho hàng dường như chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng khác. Sau lớp kính râm, ánh mắt Diệp Lam thoáng ý cười nhưng không ai nhìn thấy. Trong mắt người ngoài, Diệp Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó đoán, nhưng những người khác cũng bị sốc. Ai có thể giải thích một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không những đã ăn gạo của người ta, giờ còn vênh mặt đòi chia vật tư của họ? "Toàn bộ trung tâm thương mại đều thuộc tập đoàn Tô thị, mà tôi, họ Tô đó!" Tô Ý giơ một ngón tay chỉ vào má mình, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông. "Mày nói của mày thì là của mày à? Không có bằng chứng ai tin?" Tôn Tiểu Cần rướn giọng hừ một tiếng, khuôn mặt trái xoan hơi vàng vọt lộ rõ vẻ ghen tị. "Ồ, bằng chứng là tôi có thể mở cửa kho này." Tô Ý liếc nhìn người phụ nữ mà chiếc váy bó sắp bung vì bụng mỡ, tỏ ra mất kiên nhẫn . Người phụ nữ xấu xí này từ hôm qua đã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cô thực sự không muốn nói chuyện với người xấu! "Biết đâu mày nhặt được thẻ mở kho ở đâu đó, anh chị đừng tin con nhóc này." Lôi Du nhíu mày né tránh khéo léo cơ thể đang cố dựa vào mình của Tôn Tiểu Cần. Tôn Tiểu Cần liền hụt chân, đành ngượng ngùng cười với Diệp Lam ở phía khác. Có vẻ hai người này địa vị không thấp trong đội. Tô Ý lặng lẽ nhìn Diệp Lam không chút biểu cảm, cô lại quay sang ngó Vân Yến và Triệu Nhiễm. Dừng một chút, lại quay đầu trở lại. Tô Ý cảm thấy không vui, hai vệ sĩ kia không có ở đây, không ai thay cô đánh người cả! Nếu tự tay động thủ, Triệu Nhiễm tay chân mảnh khảnh chắc không được. A Yến hình như cũng không ổn. Còn bản thân cô... Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, côvẫn không muốn tự mình ra tay.Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư. Lôi Du - một cái tên chẳng xa lạ chút nào. Kiếp trước anh gặp anh ta ở căn cứ W. Dù mất đôi chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn, nhưng dị năng mạnh mẽ và mối quan hệ rộng vẫn giúp anh tgiữ vững vị trí phó chỉ huy căn cứ, cũng là một trong số ít người kiên định mà anh từng gặp. 

Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! 

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. 

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. 

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. 

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư.  "Bởi vì trung tâm thương mại này là của nhà tôi đó." 

Tô Ý chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại nhưng đầy xác quyết. 

Cả kho hàng dường như chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng khác. 

Sau lớp kính râm, ánh mắt Diệp Lam thoáng ý cười nhưng không ai nhìn thấy. 

Trong mắt người ngoài, Diệp Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó đoán, nhưng những người khác cũng bị sốc. 

Ai có thể giải thích một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Không những đã ăn gạo của người ta, giờ còn vênh mặt đòi chia vật tư của họ? 

"Toàn bộ trung tâm thương mại đều thuộc tập đoàn Tô thị, mà tôi, họ Tô đó!" 

Tô Ý giơ một ngón tay chỉ vào má mình, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông. 

"Mày nói của mày thì là của mày à? Không có bằng chứng ai tin?" 

Tôn Tiểu Cần rướn giọng hừ một tiếng, khuôn mặt trái xoan hơi vàng vọt lộ rõ vẻ ghen tị. 

"Ồ, bằng chứng là tôi có thể mở cửa kho này." 

Tô Ý liếc nhìn người phụ nữ mà chiếc váy bó sắp bung vì bụng mỡ, tỏ ra mất kiên nhẫn . 

Người phụ nữ xấu xí này từ hôm qua đã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cô thực sự không muốn nói chuyện với người xấu! 

"Biết đâu mày nhặt được thẻ mở kho ở đâu đó, anh chị đừng tin con nhóc này." 

Lôi Du nhíu mày né tránh khéo léo cơ thể đang cố dựa vào mình của Tôn Tiểu Cần. 

Tôn Tiểu Cần liền hụt chân, đành ngượng ngùng cười với Diệp Lam ở phía khác. 

Có vẻ hai người này địa vị không thấp trong đội. 

Tô Ý lặng lẽ nhìn Diệp Lam không chút biểu cảm, cô lại quay sang ngó Vân Yến và Triệu Nhiễm. 

Dừng một chút, lại quay đầu trở lại. 

Tô Ý cảm thấy không vui, hai vệ sĩ kia không có ở đây, không ai thay cô đánh người cả! 

Nếu tự tay động thủ, Triệu Nhiễm tay chân mảnh khảnh chắc không được. 

A Yến hình như cũng không ổn. 

Còn bản thân cô... 

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, côvẫn không muốn tự mình ra tay.

Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! 

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. 

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. 

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. 

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư. 

Lôi Du - một cái tên chẳng xa lạ chút nào. 

Kiếp trước anh gặp anh ta ở căn cứ W. 

Dù mất đôi chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn, nhưng dị năng mạnh mẽ và mối quan hệ rộng vẫn giúp anh tgiữ vững vị trí phó chỉ huy căn cứ, cũng là một trong số ít người kiên định mà anh từng gặp. 

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư.  "Bởi vì trung tâm thương mại này là của nhà tôi đó." Tô Ý chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại nhưng đầy xác quyết. Cả kho hàng dường như chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng khác. Sau lớp kính râm, ánh mắt Diệp Lam thoáng ý cười nhưng không ai nhìn thấy. Trong mắt người ngoài, Diệp Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó đoán, nhưng những người khác cũng bị sốc. Ai có thể giải thích một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không những đã ăn gạo của người ta, giờ còn vênh mặt đòi chia vật tư của họ? "Toàn bộ trung tâm thương mại đều thuộc tập đoàn Tô thị, mà tôi, họ Tô đó!" Tô Ý giơ một ngón tay chỉ vào má mình, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông. "Mày nói của mày thì là của mày à? Không có bằng chứng ai tin?" Tôn Tiểu Cần rướn giọng hừ một tiếng, khuôn mặt trái xoan hơi vàng vọt lộ rõ vẻ ghen tị. "Ồ, bằng chứng là tôi có thể mở cửa kho này." Tô Ý liếc nhìn người phụ nữ mà chiếc váy bó sắp bung vì bụng mỡ, tỏ ra mất kiên nhẫn . Người phụ nữ xấu xí này từ hôm qua đã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cô thực sự không muốn nói chuyện với người xấu! "Biết đâu mày nhặt được thẻ mở kho ở đâu đó, anh chị đừng tin con nhóc này." Lôi Du nhíu mày né tránh khéo léo cơ thể đang cố dựa vào mình của Tôn Tiểu Cần. Tôn Tiểu Cần liền hụt chân, đành ngượng ngùng cười với Diệp Lam ở phía khác. Có vẻ hai người này địa vị không thấp trong đội. Tô Ý lặng lẽ nhìn Diệp Lam không chút biểu cảm, cô lại quay sang ngó Vân Yến và Triệu Nhiễm. Dừng một chút, lại quay đầu trở lại. Tô Ý cảm thấy không vui, hai vệ sĩ kia không có ở đây, không ai thay cô đánh người cả! Nếu tự tay động thủ, Triệu Nhiễm tay chân mảnh khảnh chắc không được. A Yến hình như cũng không ổn. Còn bản thân cô... Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, côvẫn không muốn tự mình ra tay.Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư. Lôi Du - một cái tên chẳng xa lạ chút nào. Kiếp trước anh gặp anh ta ở căn cứ W. Dù mất đôi chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn, nhưng dị năng mạnh mẽ và mối quan hệ rộng vẫn giúp anh tgiữ vững vị trí phó chỉ huy căn cứ, cũng là một trong số ít người kiên định mà anh từng gặp. 

Chương 107: Chương 32.1