Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 108: Chương 32.2

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Còn người phụ nữ phía trước này, hình như có chút quen mặt. Nhưng trong ký ức, người này không có tính cách như vậy, cũng không có ánh mắt xa lạ như vậy. "A Ý, kho hàng thực sự là của nhà cậu sao?" Triệu Nhiễm kinh ngạc áp sát Tô Ý, thì thầm hỏi. Cô hình như thật sự không biết nhà A Ý làm nghề gì. "Đương nhiên." Ngẩng cao cằm, Tô Ý nhìn nhóm người đang sợ hãi im lặng, giọng điệu thư thái. "Các người chỉ cần ném cô ta ra ngoài là có thể chia đồ ở đây." Ngón tay Tô Ý chỉ thẳng vào Tôn Tiểu Cần. "Nhớ là ném, ra, ngoài, nhé." Ném ra bất kỳ chỗ nào trong siêu thị đều không được. "Mấy người... đừng nghe con nhóc này... Ái da! Mấy người làm gì vậy, thả tôi xuống!" Mấy bà dì vốn đã không ưa Tôn Tiểu Cần lập tức xông lên khiêng bổng cô ta lên. Trước giờ chỉ thích ve vãn đàn ông, mắt để trên đỉnh đầu, giờ còn bắt nạt cháu gái ngoan của họ, đáng bị ném ra ngoài. Những người khác tỉnh ngộ, vội vàng theo mấy bà đi về phía cửa, người mở cửa, người giúp khống chế Tôn Tiểu Cần.Tôn Tiểu Cần đâu phải thành viên của nhóm người này, tính cách lại đáng ghét, giờ cô bé nói ném ra ngoài là được chia đồ, việc này ai chẳng muốn làm. "Hừ, đồ rác rưởi, đáng đời!" Ngô Lệ nhân lúc hỗn loạn giật tóc Tôn Tiểu Cần một phát, khạc nhổ một bãi. Trước đây con ả này còn định quyến rũ con trai bà, không biết mình già rồi hay sao, không biết đã qua tay mấy người rồi! "Sao, mấy người còn muốn bắt nạt mấy người già yếu chúng tôi sao?" Trịnh Thu Hoa nhìn mấy người đứng thẳng tắp cùng người phụ nữ tỏ ra bàng quan, ưỡn ngực đứng chắn trước Tô Ý. "Vân - người - già - yếu - Yến: ...  Nhìn vở kịch vô lý đang diễn ra, Lôi Du đau đầu ấn ấn thái dương.  "Giáo sư Trịnh, chúng tôi không có ác ý."  Lôi Du đứng trước Trịnh Thu Hoa, nghiêm trang chào. "Giáo sư Trịnh, chúng tôi là Tiểu đội 17, nhận nhiệm vụ đưa giáo sư đến khu an toàn ở thành phố W." Thành thật mà nói, Lôi Du cũng không ngờ lại gặp được đối tượng nhiệm vụ ở đây. Tài liệu họ nhận được ban đầu ghi rõ địa điểm là Viện nghiên cứu Đại học A.  Hơn nữa, nếu không phải đã xem qua ảnh của Giáo sư Trịnh, có lẽ họ đã không nhận ra người có phong thái phóng khoáng này chính là vị giáo sư sinh học cấp quốc giađược cấp trên cực kỳ coi trọng. "Ừ."Trịnh Thu Hoa khẽ ho một tiếng, lại cố ý chỉnh lại kính một cách tao nhã.  Ừm, phong thái trí thức của mình chắc vẫn còn nguyên chứ nhỉ?Tô Ý lại tò mò liếc nhìn vài lần — bà lão này phong cách đa dạng thật, hóa ra giáo sư là như này à?

Còn người phụ nữ phía trước này, hình như có chút quen mặt. 

Nhưng trong ký ức, người này không có tính cách như vậy, cũng không có ánh mắt xa lạ như vậy. 

"A Ý, kho hàng thực sự là của nhà cậu sao?" 

Triệu Nhiễm kinh ngạc áp sát Tô Ý, thì thầm hỏi. 

Cô hình như thật sự không biết nhà A Ý làm nghề gì. 

"Đương nhiên." 

Ngẩng cao cằm, Tô Ý nhìn nhóm người đang sợ hãi im lặng, giọng điệu thư thái. 

"Các người chỉ cần ném cô ta ra ngoài là có thể chia đồ ở đây." 

Ngón tay Tô Ý chỉ thẳng vào Tôn Tiểu Cần. 

"Nhớ là ném, ra, ngoài, nhé." 

Ném ra bất kỳ chỗ nào trong siêu thị đều không được. 

"Mấy người... đừng nghe con nhóc này... Ái da! Mấy người làm gì vậy, thả tôi xuống!" 

Mấy bà dì vốn đã không ưa Tôn Tiểu Cần lập tức xông lên khiêng bổng cô ta lên. 

Trước giờ chỉ thích ve vãn đàn ông, mắt để trên đỉnh đầu, giờ còn bắt nạt cháu gái ngoan của họ, đáng bị ném ra ngoài. 

Những người khác tỉnh ngộ, vội vàng theo mấy bà đi về phía cửa, người mở cửa, người giúp khống chế Tôn Tiểu Cần.

Tôn Tiểu Cần đâu phải thành viên của nhóm người này, tính cách lại đáng ghét, giờ cô bé nói ném ra ngoài là được chia đồ, việc này ai chẳng muốn làm. 

"Hừ, đồ rác rưởi, đáng đời!" 

Ngô Lệ nhân lúc hỗn loạn giật tóc Tôn Tiểu Cần một phát, khạc nhổ một bãi. 

Trước đây con ả này còn định quyến rũ con trai bà, không biết mình già rồi hay sao, không biết đã qua tay mấy người rồi! 

"Sao, mấy người còn muốn bắt nạt mấy người già yếu chúng tôi sao?" 

Trịnh Thu Hoa nhìn mấy người đứng thẳng tắp cùng người phụ nữ tỏ ra bàng quan, ưỡn ngực đứng chắn trước Tô Ý. 

"Vân - người - già - yếu - Yến: ...  

Nhìn vở kịch vô lý đang diễn ra, Lôi Du đau đầu ấn ấn thái dương.  

"Giáo sư Trịnh, chúng tôi không có ác ý."  

Lôi Du đứng trước Trịnh Thu Hoa, nghiêm trang chào. 

"Giáo sư Trịnh, chúng tôi là Tiểu đội 17, nhận nhiệm vụ đưa giáo sư đến khu an toàn ở thành phố W." 

Thành thật mà nói, Lôi Du cũng không ngờ lại gặp được đối tượng nhiệm vụ ở đây. 

Tài liệu họ nhận được ban đầu ghi rõ địa điểm là Viện nghiên cứu Đại học A.  

Hơn nữa, nếu không phải đã xem qua ảnh của Giáo sư Trịnh, có lẽ họ đã không nhận ra người có phong thái phóng khoáng này chính là vị giáo sư sinh học cấp quốc giađược cấp trên cực kỳ coi trọng. 

"Ừ."

Trịnh Thu Hoa khẽ ho một tiếng, lại cố ý chỉnh lại kính một cách tao nhã.  

Ừm, phong thái trí thức của mình chắc vẫn còn nguyên chứ nhỉ?

Tô Ý lại tò mò liếc nhìn vài lần — bà lão này phong cách đa dạng thật, hóa ra giáo sư là như này à?

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Còn người phụ nữ phía trước này, hình như có chút quen mặt. Nhưng trong ký ức, người này không có tính cách như vậy, cũng không có ánh mắt xa lạ như vậy. "A Ý, kho hàng thực sự là của nhà cậu sao?" Triệu Nhiễm kinh ngạc áp sát Tô Ý, thì thầm hỏi. Cô hình như thật sự không biết nhà A Ý làm nghề gì. "Đương nhiên." Ngẩng cao cằm, Tô Ý nhìn nhóm người đang sợ hãi im lặng, giọng điệu thư thái. "Các người chỉ cần ném cô ta ra ngoài là có thể chia đồ ở đây." Ngón tay Tô Ý chỉ thẳng vào Tôn Tiểu Cần. "Nhớ là ném, ra, ngoài, nhé." Ném ra bất kỳ chỗ nào trong siêu thị đều không được. "Mấy người... đừng nghe con nhóc này... Ái da! Mấy người làm gì vậy, thả tôi xuống!" Mấy bà dì vốn đã không ưa Tôn Tiểu Cần lập tức xông lên khiêng bổng cô ta lên. Trước giờ chỉ thích ve vãn đàn ông, mắt để trên đỉnh đầu, giờ còn bắt nạt cháu gái ngoan của họ, đáng bị ném ra ngoài. Những người khác tỉnh ngộ, vội vàng theo mấy bà đi về phía cửa, người mở cửa, người giúp khống chế Tôn Tiểu Cần.Tôn Tiểu Cần đâu phải thành viên của nhóm người này, tính cách lại đáng ghét, giờ cô bé nói ném ra ngoài là được chia đồ, việc này ai chẳng muốn làm. "Hừ, đồ rác rưởi, đáng đời!" Ngô Lệ nhân lúc hỗn loạn giật tóc Tôn Tiểu Cần một phát, khạc nhổ một bãi. Trước đây con ả này còn định quyến rũ con trai bà, không biết mình già rồi hay sao, không biết đã qua tay mấy người rồi! "Sao, mấy người còn muốn bắt nạt mấy người già yếu chúng tôi sao?" Trịnh Thu Hoa nhìn mấy người đứng thẳng tắp cùng người phụ nữ tỏ ra bàng quan, ưỡn ngực đứng chắn trước Tô Ý. "Vân - người - già - yếu - Yến: ...  Nhìn vở kịch vô lý đang diễn ra, Lôi Du đau đầu ấn ấn thái dương.  "Giáo sư Trịnh, chúng tôi không có ác ý."  Lôi Du đứng trước Trịnh Thu Hoa, nghiêm trang chào. "Giáo sư Trịnh, chúng tôi là Tiểu đội 17, nhận nhiệm vụ đưa giáo sư đến khu an toàn ở thành phố W." Thành thật mà nói, Lôi Du cũng không ngờ lại gặp được đối tượng nhiệm vụ ở đây. Tài liệu họ nhận được ban đầu ghi rõ địa điểm là Viện nghiên cứu Đại học A.  Hơn nữa, nếu không phải đã xem qua ảnh của Giáo sư Trịnh, có lẽ họ đã không nhận ra người có phong thái phóng khoáng này chính là vị giáo sư sinh học cấp quốc giađược cấp trên cực kỳ coi trọng. "Ừ."Trịnh Thu Hoa khẽ ho một tiếng, lại cố ý chỉnh lại kính một cách tao nhã.  Ừm, phong thái trí thức của mình chắc vẫn còn nguyên chứ nhỉ?Tô Ý lại tò mò liếc nhìn vài lần — bà lão này phong cách đa dạng thật, hóa ra giáo sư là như này à?

Chương 108: Chương 32.2