Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 113: Chương 34.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vốn dĩ Vân Yến chỉ định dành chút thời gian một mình lên tầng 4 là xong.Anh không định đưa bất kì ai đi cùng, vì Những ai muốn đi theo, vì một mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.  Với Tô Ý, anh chỉ mong cô ngoan ngoãn ở lại siêu thị.  Nhưng thực tế, dù đã tránh tất cả mọi người để lên lầu, anh vẫn không thoát được cô.  "Tô Ý, ra đây."Ánh mắt liếc về phía góc tường, Vân Yến bất ngờ lên tiếng.  Giọng nói lạnh lùng pha chút bất đắc dĩ, tay anh còn nhanh như chớp hạ gục hai con zombie đang lảo đảo tiến tới, rồi đứng chờ cô gái tự đi theo.  [Kí chủ, bị phát hiện rồi nhé!]Tô Ý ngơ ngác không hiểu sao mình bị lộ.  [Tôi trốn không kỹ sao?]Cô đi theo mà ngay cả một góc váy cũng chẳng hở!  Đôi giày da sạch sẽ khéo léo né những vết bẩn loang lổ, tà váy dài vẫn tinh tươm.  Tô Ý chỉnh lại chiếc túi nhỏ, bình thản bước tới trước mặt Vân Yến, ngước mắt đầy tò mò:  "A Yến, sao anh biết em đi theo anh vậy?"Rõ ràng cô giữ khoảng cách những mười mét cơ mà.  Vân Yến liếc nhìn cô gái toàn thân sạch bóng, không có ý định giải thích.  Ngón tay thon nhẹ nhàng vung lên, sợi dây leo như roi quất tan xác zombie định tới gần.  Anh cúi mắt im lặng - đương nhiên là đã phát hiện "cái đuôi nhỏ" này từ đầu.  "Theo tôi."Anh nói ngắn gọn rồi quay lưng đi lên lầu.  Tô Ý mím môi do dự, rồi lại xách túi bước theo.  Đánh zombie ư? Không đời nào!  Cô chẳng muốn dính lại thứ dịch nhờn kinh tởm ấy nữa đâu!  Tránh sảnh chính, đi cầu thang bộ lên tầng 4 tuy lâu hơn nhưng an toàn hơn nhiều.  Vân Yến đá bay con zombie bồi bàn từ bên trên lăn xuống, ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở cửa tầng 4.  Lúc nãy ở tầng 2 vì cửa thoát hiểm mở nên zombie tràn ra nhiều, các tầng khác đỡ hơn một chút.  Nhưng càng gần tầng 4, sao anh có cảm giác như bọn chúng hung hăng một cách bất thường?Đứng trong cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.  Nếu anh đoán không nhầm, có lẽ là tiếng đập cửa sắt, còn có tiếng gầm gừ, dường như lũ zombie đang trở nên điên cuồng một cách kì lạ.[Kí chủ, ngoài kia có khoảng 40-50 con zombie đang vây kín cửa rạp chiếu phim…]Hệ thống bối rối vò đầu - nó cũng không ngờ zombie lại tập trung ngay cửa vào khu vực check-in.  Chắc chắn không liên quan gì đến nó...Nếu muốn trách thì phải trách nhiệm vụ check-in ngẫu nhiên ấy!Đồ hệ thống rác rưởi."Ầm!"Một tiếng nổ lớn vang lên.Cửa thoát hiểm tầng 4 đang khép hờ bị bật tung một cách đột ngột.Tô Ý chớp chớp mắt, thấy mình đang được ôm trong vòng tay lạnh lẽo. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, đôi môi khẽ mở dần nở một nụ cười.

Vốn dĩ Vân Yến chỉ định dành chút thời gian một mình lên tầng 4 là xong.

Anh không định đưa bất kì ai đi cùng, vì Những ai muốn đi theo, vì một mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.  

Với Tô Ý, anh chỉ mong cô ngoan ngoãn ở lại siêu thị.  

Nhưng thực tế, dù đã tránh tất cả mọi người để lên lầu, anh vẫn không thoát được cô.  

"Tô Ý, ra đây."

Ánh mắt liếc về phía góc tường, Vân Yến bất ngờ lên tiếng.  

Giọng nói lạnh lùng pha chút bất đắc dĩ, tay anh còn nhanh như chớp hạ gục hai con zombie đang lảo đảo tiến tới, rồi đứng chờ cô gái tự đi theo.  

[Kí chủ, bị phát hiện rồi nhé!]

Tô Ý ngơ ngác không hiểu sao mình bị lộ.  

[Tôi trốn không kỹ sao?]

Cô đi theo mà ngay cả một góc váy cũng chẳng hở!  

Đôi giày da sạch sẽ khéo léo né những vết bẩn loang lổ, tà váy dài vẫn tinh tươm.  

Tô Ý chỉnh lại chiếc túi nhỏ, bình thản bước tới trước mặt Vân Yến, ngước mắt đầy tò mò:  

"A Yến, sao anh biết em đi theo anh vậy?"

Rõ ràng cô giữ khoảng cách những mười mét cơ mà.  

Vân Yến liếc nhìn cô gái toàn thân sạch bóng, không có ý định giải thích.  

Ngón tay thon nhẹ nhàng vung lên, sợi dây leo như roi quất tan xác zombie định tới gần.  

Anh cúi mắt im lặng - đương nhiên là đã phát hiện "cái đuôi nhỏ" này từ đầu.  

"Theo tôi."

Anh nói ngắn gọn rồi quay lưng đi lên lầu.  

Tô Ý mím môi do dự, rồi lại xách túi bước theo.  

Đánh zombie ư? Không đời nào!  

Cô chẳng muốn dính lại thứ dịch nhờn kinh tởm ấy nữa đâu!  

Tránh sảnh chính, đi cầu thang bộ lên tầng 4 tuy lâu hơn nhưng an toàn hơn nhiều.  

Vân Yến đá bay con zombie bồi bàn từ bên trên lăn xuống, ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở cửa tầng 4.  

Lúc nãy ở tầng 2 vì cửa thoát hiểm mở nên zombie tràn ra nhiều, các tầng khác đỡ hơn một chút.  

Nhưng càng gần tầng 4, sao anh có cảm giác như bọn chúng hung hăng một cách bất thường?

Đứng trong cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.  

Nếu anh đoán không nhầm, có lẽ là tiếng đập cửa sắt, còn có tiếng gầm gừ, dường như lũ zombie đang trở nên điên cuồng một cách kì lạ.

[Kí chủ, ngoài kia có khoảng 40-50 con zombie đang vây kín cửa rạp chiếu phim…]

Hệ thống bối rối vò đầu - nó cũng không ngờ zombie lại tập trung ngay cửa vào khu vực check-in.  

Chắc chắn không liên quan gì đến nó...

Nếu muốn trách thì phải trách nhiệm vụ check-in ngẫu nhiên ấy!

Đồ hệ thống rác rưởi.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Cửa thoát hiểm tầng 4 đang khép hờ bị bật tung một cách đột ngột.

Tô Ý chớp chớp mắt, thấy mình đang được ôm trong vòng tay lạnh lẽo. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, đôi môi khẽ mở dần nở một nụ cười.

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vốn dĩ Vân Yến chỉ định dành chút thời gian một mình lên tầng 4 là xong.Anh không định đưa bất kì ai đi cùng, vì Những ai muốn đi theo, vì một mình sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.  Với Tô Ý, anh chỉ mong cô ngoan ngoãn ở lại siêu thị.  Nhưng thực tế, dù đã tránh tất cả mọi người để lên lầu, anh vẫn không thoát được cô.  "Tô Ý, ra đây."Ánh mắt liếc về phía góc tường, Vân Yến bất ngờ lên tiếng.  Giọng nói lạnh lùng pha chút bất đắc dĩ, tay anh còn nhanh như chớp hạ gục hai con zombie đang lảo đảo tiến tới, rồi đứng chờ cô gái tự đi theo.  [Kí chủ, bị phát hiện rồi nhé!]Tô Ý ngơ ngác không hiểu sao mình bị lộ.  [Tôi trốn không kỹ sao?]Cô đi theo mà ngay cả một góc váy cũng chẳng hở!  Đôi giày da sạch sẽ khéo léo né những vết bẩn loang lổ, tà váy dài vẫn tinh tươm.  Tô Ý chỉnh lại chiếc túi nhỏ, bình thản bước tới trước mặt Vân Yến, ngước mắt đầy tò mò:  "A Yến, sao anh biết em đi theo anh vậy?"Rõ ràng cô giữ khoảng cách những mười mét cơ mà.  Vân Yến liếc nhìn cô gái toàn thân sạch bóng, không có ý định giải thích.  Ngón tay thon nhẹ nhàng vung lên, sợi dây leo như roi quất tan xác zombie định tới gần.  Anh cúi mắt im lặng - đương nhiên là đã phát hiện "cái đuôi nhỏ" này từ đầu.  "Theo tôi."Anh nói ngắn gọn rồi quay lưng đi lên lầu.  Tô Ý mím môi do dự, rồi lại xách túi bước theo.  Đánh zombie ư? Không đời nào!  Cô chẳng muốn dính lại thứ dịch nhờn kinh tởm ấy nữa đâu!  Tránh sảnh chính, đi cầu thang bộ lên tầng 4 tuy lâu hơn nhưng an toàn hơn nhiều.  Vân Yến đá bay con zombie bồi bàn từ bên trên lăn xuống, ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở cửa tầng 4.  Lúc nãy ở tầng 2 vì cửa thoát hiểm mở nên zombie tràn ra nhiều, các tầng khác đỡ hơn một chút.  Nhưng càng gần tầng 4, sao anh có cảm giác như bọn chúng hung hăng một cách bất thường?Đứng trong cầu thang, anh đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.  Nếu anh đoán không nhầm, có lẽ là tiếng đập cửa sắt, còn có tiếng gầm gừ, dường như lũ zombie đang trở nên điên cuồng một cách kì lạ.[Kí chủ, ngoài kia có khoảng 40-50 con zombie đang vây kín cửa rạp chiếu phim…]Hệ thống bối rối vò đầu - nó cũng không ngờ zombie lại tập trung ngay cửa vào khu vực check-in.  Chắc chắn không liên quan gì đến nó...Nếu muốn trách thì phải trách nhiệm vụ check-in ngẫu nhiên ấy!Đồ hệ thống rác rưởi."Ầm!"Một tiếng nổ lớn vang lên.Cửa thoát hiểm tầng 4 đang khép hờ bị bật tung một cách đột ngột.Tô Ý chớp chớp mắt, thấy mình đang được ôm trong vòng tay lạnh lẽo. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên eo mình, đôi môi khẽ mở dần nở một nụ cười.

Chương 113: Chương 34.1