Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 140: Chương 46.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vân Yến khẽ thở dài không để lộ dấu vết, đặt Tô Ý xuống, giọng nói trong trẻo không chút dao động: “Không phải cản cô, chỉ là đừng đứng lên khi xích đu đang lắc.” Tô Ý ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ buộc tội nhìn vào đôi mắt nhàn nhạt của Vân Yến. Đừng tưởng bế cô xuống xích đu là có thể làm lu mờ khí thế ngời ngời của cô! [Ký chủ, giờ cô đúng là thấp hơn Khương Lê một tẹo] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở, thành thật lên tiếng. [...]Có thể đập c.h.ế.t hệ thống không? Loại đập bẹp mà không cần chịu trách nhiệm ấy. “Các người quen nhau?” Lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý trầm xuống. Vân Yến chẳng ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ thu dây leo về: “Không quen.” Sắc mặt Tô Ý dịu đi, cô quay mặt, chậm rãi hừ một tiếng, nghĩ ngợi rồi nhảy vào lòng Vân Yến, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy vai anh. “A Yến, vậy anh không được đồng ý lập nhóm với cô ta.” Theo phản xạ, Vân Yến ôm lấy eo Tô Ý, ánh mắt cúi xuống dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của cô. Dưới vẻ điềm tĩnh sâu thẳm, một tia thỏa mãn thoáng qua. Mãi đến khi Tô Ý mím môi, lộ vẻ mất kiên nhẫn, giọng trầm khàn đầy cuốn hút mới chậm rãi vang lên: “ Ừ,sẽ không.” Dù sao anh cũng chẳng định lập nhóm. Đôi mắt lạnh lùng của Khương Lê khẽ dao động, đầy vẻ khó tin. Đây vẫn là Vân Yến lạnh nhạt, xa cách mà cô biết sao? Lại chẳng hề từ chối sự gần gũi của cô gái kia? Hừ, mới vài ngày không gặp, chẳng lẽ anh ta có thêm một cô bạn gái yếu đuối từ đâu ra? Trước đây hình như chẳng thấy Vân Yến có cô gái nào bên cạnh. “Ý tôi rất rõ. Nếu không có việc gì, hai người đi ra ngoài đi.” Lời từ chối sắc lạnh chẳng mang chút tình cảm, Vân Yến liếc Khương Lê đứng gần đó, rồi quay người bế Tô Ý đi vào nhà. Tô Ý vòng tay qua cổ Vân Yến, khóe môi cong lên, hài lòng tựa đầu lên vai rộng của anh. Liếc Khương Lê, cô lại quay đầu hừ một tiếng. Cô chẳng thèm thích kẻ muốn cướp A Yến nhà cô. Dù cô ta trông cũng tạm được. Vẫn không thích. “Khoan đã.” Suy nghĩ một lúc, Khương Lê khẽ mở môi đỏ: “Nếu chúng ta có thể lập nhóm…” Nếu lập nhóm với Vân Yến, với năng lực đặc biệt của cả hai, mang thêm một cô gái cũng không phải không được. Cô cần một đồng đội đáng tin cậy. “Đừng để tôi phải nói lần hai.” Lời lạnh như băng mang theo sát khí đáng sợ, hơi lạnh lập tức lan khắp tứ chi, như thể đây mới là con người thật của anh. Lời chưa nói hết của Khương Lê bị chặn ngang, như bị bóp nghẹt cổ, chẳng thốt ra nổi chữ nào. Cứ như nếu cô nói thêm một câu, e là thật sự không bước ra khỏi cánh cửa này được.
Vân Yến khẽ thở dài không để lộ dấu vết, đặt Tô Ý xuống, giọng nói trong trẻo không chút dao động:
“Không phải cản cô, chỉ là đừng đứng lên khi xích đu đang lắc.”
Tô Ý ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ buộc tội nhìn vào đôi mắt nhàn nhạt của Vân Yến.
Đừng tưởng bế cô xuống xích đu là có thể làm lu mờ khí thế ngời ngời của cô!
[Ký chủ, giờ cô đúng là thấp hơn Khương Lê một tẹo]
Hệ thống tốt bụng nhắc nhở, thành thật lên tiếng.
[...]
Có thể đập c.h.ế.t hệ thống không? Loại đập bẹp mà không cần chịu trách nhiệm ấy.
“Các người quen nhau?”
Lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý trầm xuống.
Vân Yến chẳng ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ thu dây leo về:
“Không quen.”
Sắc mặt Tô Ý dịu đi, cô quay mặt, chậm rãi hừ một tiếng, nghĩ ngợi rồi nhảy vào lòng Vân Yến, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy vai anh.
“A Yến, vậy anh không được đồng ý lập nhóm với cô ta.”
Theo phản xạ, Vân Yến ôm lấy eo Tô Ý, ánh mắt cúi xuống dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của cô. Dưới vẻ điềm tĩnh sâu thẳm, một tia thỏa mãn thoáng qua.
Mãi đến khi Tô Ý mím môi, lộ vẻ mất kiên nhẫn, giọng trầm khàn đầy cuốn hút mới chậm rãi vang lên:
“ Ừ,sẽ không.”
Dù sao anh cũng chẳng định lập nhóm.
Đôi mắt lạnh lùng của Khương Lê khẽ dao động, đầy vẻ khó tin.
Đây vẫn là Vân Yến lạnh nhạt, xa cách mà cô biết sao? Lại chẳng hề từ chối sự gần gũi của cô gái kia?
Hừ, mới vài ngày không gặp, chẳng lẽ anh ta có thêm một cô bạn gái yếu đuối từ đâu ra?
Trước đây hình như chẳng thấy Vân Yến có cô gái nào bên cạnh.
“Ý tôi rất rõ. Nếu không có việc gì, hai người đi ra ngoài đi.”
Lời từ chối sắc lạnh chẳng mang chút tình cảm, Vân Yến liếc Khương Lê đứng gần đó, rồi quay người bế Tô Ý đi vào nhà.
Tô Ý vòng tay qua cổ Vân Yến, khóe môi cong lên, hài lòng tựa đầu lên vai rộng của anh.
Liếc Khương Lê, cô lại quay đầu hừ một tiếng.
Cô chẳng thèm thích kẻ muốn cướp A Yến nhà cô.
Dù cô ta trông cũng tạm được.
Vẫn không thích.
“Khoan đã.”
Suy nghĩ một lúc, Khương Lê khẽ mở môi đỏ: “Nếu chúng ta có thể lập nhóm…”
Nếu lập nhóm với Vân Yến, với năng lực đặc biệt của cả hai, mang thêm một cô gái cũng không phải không được.
Cô cần một đồng đội đáng tin cậy.
“Đừng để tôi phải nói lần hai.”
Lời lạnh như băng mang theo sát khí đáng sợ, hơi lạnh lập tức lan khắp tứ chi, như thể đây mới là con người thật của anh.
Lời chưa nói hết của Khương Lê bị chặn ngang, như bị bóp nghẹt cổ, chẳng thốt ra nổi chữ nào.
Cứ như nếu cô nói thêm một câu, e là thật sự không bước ra khỏi cánh cửa này được.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Vân Yến khẽ thở dài không để lộ dấu vết, đặt Tô Ý xuống, giọng nói trong trẻo không chút dao động: “Không phải cản cô, chỉ là đừng đứng lên khi xích đu đang lắc.” Tô Ý ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ buộc tội nhìn vào đôi mắt nhàn nhạt của Vân Yến. Đừng tưởng bế cô xuống xích đu là có thể làm lu mờ khí thế ngời ngời của cô! [Ký chủ, giờ cô đúng là thấp hơn Khương Lê một tẹo] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở, thành thật lên tiếng. [...]Có thể đập c.h.ế.t hệ thống không? Loại đập bẹp mà không cần chịu trách nhiệm ấy. “Các người quen nhau?” Lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ý trầm xuống. Vân Yến chẳng ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ thu dây leo về: “Không quen.” Sắc mặt Tô Ý dịu đi, cô quay mặt, chậm rãi hừ một tiếng, nghĩ ngợi rồi nhảy vào lòng Vân Yến, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy vai anh. “A Yến, vậy anh không được đồng ý lập nhóm với cô ta.” Theo phản xạ, Vân Yến ôm lấy eo Tô Ý, ánh mắt cúi xuống dừng trên khuôn mặt nghiêm túc của cô. Dưới vẻ điềm tĩnh sâu thẳm, một tia thỏa mãn thoáng qua. Mãi đến khi Tô Ý mím môi, lộ vẻ mất kiên nhẫn, giọng trầm khàn đầy cuốn hút mới chậm rãi vang lên: “ Ừ,sẽ không.” Dù sao anh cũng chẳng định lập nhóm. Đôi mắt lạnh lùng của Khương Lê khẽ dao động, đầy vẻ khó tin. Đây vẫn là Vân Yến lạnh nhạt, xa cách mà cô biết sao? Lại chẳng hề từ chối sự gần gũi của cô gái kia? Hừ, mới vài ngày không gặp, chẳng lẽ anh ta có thêm một cô bạn gái yếu đuối từ đâu ra? Trước đây hình như chẳng thấy Vân Yến có cô gái nào bên cạnh. “Ý tôi rất rõ. Nếu không có việc gì, hai người đi ra ngoài đi.” Lời từ chối sắc lạnh chẳng mang chút tình cảm, Vân Yến liếc Khương Lê đứng gần đó, rồi quay người bế Tô Ý đi vào nhà. Tô Ý vòng tay qua cổ Vân Yến, khóe môi cong lên, hài lòng tựa đầu lên vai rộng của anh. Liếc Khương Lê, cô lại quay đầu hừ một tiếng. Cô chẳng thèm thích kẻ muốn cướp A Yến nhà cô. Dù cô ta trông cũng tạm được. Vẫn không thích. “Khoan đã.” Suy nghĩ một lúc, Khương Lê khẽ mở môi đỏ: “Nếu chúng ta có thể lập nhóm…” Nếu lập nhóm với Vân Yến, với năng lực đặc biệt của cả hai, mang thêm một cô gái cũng không phải không được. Cô cần một đồng đội đáng tin cậy. “Đừng để tôi phải nói lần hai.” Lời lạnh như băng mang theo sát khí đáng sợ, hơi lạnh lập tức lan khắp tứ chi, như thể đây mới là con người thật của anh. Lời chưa nói hết của Khương Lê bị chặn ngang, như bị bóp nghẹt cổ, chẳng thốt ra nổi chữ nào. Cứ như nếu cô nói thêm một câu, e là thật sự không bước ra khỏi cánh cửa này được.