Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 141: Chương 46.2
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Chị… Chị Lê… chúng ta đi trước đi…” Tống Tư An run rẩy kéo góc áo Khương Lê. Trước đây anh đã sợ Vân Yến, người này mắt luôn phủ một tầng băng lạnh, khó gần. Giờ gặp lại, băng chẳng tan, còn thêm vẻ âm trầm rợn người. Ngực nghẹn một hơi, Khương Lê đành nghiến răng quay đi. Cô vẫn còn cơ hội, không cần vội vàng lúc này. Tô Ý đung đưa đôi chân quấn quanh eo Vân Yến, tâm trạng cực tốt. Nếu Vân Yến bế lâu thêm chút nữa thì càng tuyệt. Bị đặt xuống sofa trong phòng khách, Tô Ý hơi hụt hẫng. Thật ra được Vân Yến đẹp trai bế vẫn khá thoải mái. Triệu Nhiễm, Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng liếc chú Border Collie ngồi xổm một bên. Sao thấy con chó này thuận mắt hơn thế nhỉ… Triệu Nhiễm vỗ ngực trấn tĩnh. Vừa nãy cô cũng bị ánh mắt học trưởng dọa, như thể giây tiếp theo lưỡi dao sẽ kề cổ mình. “Tôi đi chuẩn bị rau để nấu ăn đây!” Bỏ qua màn vừa rồi, Triệu Nhiễm vẫn chưa quên Vân Yến định nấu cơm. Nơi này nhìn chẳng có vẻ gì là có nguyên liệu, thôi thì cô vào không gian hái ít rau đã chín đi. “Vậy tôi với Tiểu Ngộ Tử đi lấy ít gạo và mì ở xe!” Lâu Thượng vừa nói vừa bước ra chiếc xe đậu trong sân. Nguyên liệu như gạo, mì, họ mang theo ít, vì cốp xe có hạn, chủ yếu vẫn là nước và đồ ăn liền. Cuối cùng cũng được ăn cơm tươi, Tô Ý thong thả ngồi bên bàn ăn, nghĩ ngợi rồi vào bếp lấy ít sườn gà và đùi gà ra. Cô không dám lấy nhiều, nhưng bữa trưa không có thịt thì đúng là khó chịu! Vân Yến nhìn đống thịt gà chất đống, mặt không cảm xúc: “Lấy hai miếng là đủ, còn lại cất đi.” “Ơ, thế không đủ chia thì sao?” Tô Ý chạm cằm, cô còn thấy mười miếng sườn, mười cái đùi gà là hơi ít ấy chứ. “Cô đủ ăn là được.” Phần thịt cho người khác anh chẳng rảnh làm, xào thêm hai món rau đã là tốt lắm rồi. “Thôi được!” Tô Ý lặng lẽ cất đống thịt thừa đi. Đầu bếp đẹp trai nhà cô không muốn làm, cô cũng chẳng có cách nào. Đòi hỏi thêm, nhỡ mất luôn phần của mình thì đúng là lỗ to. “A Yến vất vả rồi!” Nhìn dòng nước chảy róc rách trong bồn, xác nhận không cần mình giúp, Tô Ý ung dung vào phòng ăn, ngồi chờ cơm. Tuyệt thật, chắc nơi này có bể chứa nước. Vậy cô không cần lãng phí dị năng để tắm nữa. Bữa trưa đơn giản với rau xào, cà tím cháy cạnh và đậu que. Dĩ nhiên, hai miếng sườn gà nổi bật trong bát Tô Ý không tính. Lâu Thượng không biết lôi đâu ra hai hộp thịt hộp, cũng coi như có món mặn đưa cơm. “Lâu Thượng, anh lấy thịt hộp đâu ra thế?” Triệu Nhiễm nếm thử, thấy khá thơm. Nhưng cô nhớ Lâu Thượng chủ yếu lấy bánh mì, mì gói, nồi tự sôi các kiểu mà. “Không phải tiểu gia tìm, là của thằng nhóc trắng trẻo trong đội Lôi đội trưởng cho.” Lâu Thượng xúc miếng cơm, ngẫm nghĩ: “Gọi gì nhỉ, ờ, Đàm Tử Húc. Hắn muốn đổi ít thuốc giảm đau. May mà Tiểu Ngộ Tử lấy được ít thuốc ở tiệm trên siêu thị, thế là tôi đổi.” “Thuốc giảm đau?” Triệu Nhiễm thắc mắc: “Họ lấy thuốc giảm đau làm gì?” “Nghe nói giáo sư Trịnh không khỏe. Lúc đầu chỉ say xe, sau nằm nghỉ trong phòng một lúc thì càng tệ, ý thức mơ hồ, cứ kêu đau chân gì đó.” Cụ thể thì Lâu Thượng cũng không rõ, nhưng nhìn sắc mặt Đàm Tử Húc, chắc là nghiêm trọng. “Chân sưng.” Thẩm Tinh Ngộ điềm tĩnh bổ sung, đối diện ánh mắt khó hiểu của mọi người, giọng khàn khàn tiếp tục: “Chân giáo sư Trịnh sưng, có lẽ không phải bong gân thì là bị thứ gì cắn.” Tô Ý vừa gặm miếng sườn gà giòn tan, vừa nhíu mày nghĩ ngợi. Thứ mà Cố Phàm Thâm và nữ chính gặp phải đã xuất hiện nhanh thế sao? Chẳng phải thứ đó ban ngày không ra à? Nếu ban ngày mà ra được… đào tinh hạch chẳng phải tiện hơn sao? “Đừng lo, có Tiêu Từ ở đó.” Thấy Tô Ý lơ đãng, Vân Yến hiếm hoi chen vào. Có Tiêu Từ, giáo sư Trịnh sẽ không gặp bất trắc. “Ồ, ồ.” Cô chẳng lo chút nào, chỉ hơi sốt ruột thôi. [Ting! Nhiệm vụ check-in cập nhật: Điểm danh tại đài ngắm cảnh. Phần thưởng hoàn thành: Một lần rút thưởng.][Muốn ngắm hồ nước lấp lánh không? Đài ngắm cảnh hồ Tranh Tâm rất đáng để ghé! Gợi ý thân thiện: Hoàng hôn sẽ có cảnh đẹp bất ngờ đấy!] Tô Ý: [...]
“Chị… Chị Lê… chúng ta đi trước đi…”
Tống Tư An run rẩy kéo góc áo Khương Lê.
Trước đây anh đã sợ Vân Yến, người này mắt luôn phủ một tầng băng lạnh, khó gần.
Giờ gặp lại, băng chẳng tan, còn thêm vẻ âm trầm rợn người.
Ngực nghẹn một hơi, Khương Lê đành nghiến răng quay đi.
Cô vẫn còn cơ hội, không cần vội vàng lúc này.
Tô Ý đung đưa đôi chân quấn quanh eo Vân Yến, tâm trạng cực tốt.
Nếu Vân Yến bế lâu thêm chút nữa thì càng tuyệt.
Bị đặt xuống sofa trong phòng khách, Tô Ý hơi hụt hẫng.
Thật ra được Vân Yến đẹp trai bế vẫn khá thoải mái.
Triệu Nhiễm, Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng liếc chú Border Collie ngồi xổm một bên.
Sao thấy con chó này thuận mắt hơn thế nhỉ…
Triệu Nhiễm vỗ ngực trấn tĩnh. Vừa nãy cô cũng bị ánh mắt học trưởng dọa, như thể giây tiếp theo lưỡi dao sẽ kề cổ mình.
“Tôi đi chuẩn bị rau để nấu ăn đây!”
Bỏ qua màn vừa rồi, Triệu Nhiễm vẫn chưa quên Vân Yến định nấu cơm.
Nơi này nhìn chẳng có vẻ gì là có nguyên liệu, thôi thì cô vào không gian hái ít rau đã chín đi.
“Vậy tôi với Tiểu Ngộ Tử đi lấy ít gạo và mì ở xe!”
Lâu Thượng vừa nói vừa bước ra chiếc xe đậu trong sân.
Nguyên liệu như gạo, mì, họ mang theo ít, vì cốp xe có hạn, chủ yếu vẫn là nước và đồ ăn liền.
Cuối cùng cũng được ăn cơm tươi, Tô Ý thong thả ngồi bên bàn ăn, nghĩ ngợi rồi vào bếp lấy ít sườn gà và đùi gà ra.
Cô không dám lấy nhiều, nhưng bữa trưa không có thịt thì đúng là khó chịu!
Vân Yến nhìn đống thịt gà chất đống, mặt không cảm xúc:
“Lấy hai miếng là đủ, còn lại cất đi.”
“Ơ, thế không đủ chia thì sao?”
Tô Ý chạm cằm, cô còn thấy mười miếng sườn, mười cái đùi gà là hơi ít ấy chứ.
“Cô đủ ăn là được.” Phần thịt cho người khác anh chẳng rảnh làm, xào thêm hai món rau đã là tốt lắm rồi.
“Thôi được!”
Tô Ý lặng lẽ cất đống thịt thừa đi. Đầu bếp đẹp trai nhà cô không muốn làm, cô cũng chẳng có cách nào.
Đòi hỏi thêm, nhỡ mất luôn phần của mình thì đúng là lỗ to.
“A Yến vất vả rồi!”
Nhìn dòng nước chảy róc rách trong bồn, xác nhận không cần mình giúp, Tô Ý ung dung vào phòng ăn, ngồi chờ cơm.
Tuyệt thật, chắc nơi này có bể chứa nước.
Vậy cô không cần lãng phí dị năng để tắm nữa.
Bữa trưa đơn giản với rau xào, cà tím cháy cạnh và đậu que. Dĩ nhiên, hai miếng sườn gà nổi bật trong bát Tô Ý không tính.
Lâu Thượng không biết lôi đâu ra hai hộp thịt hộp, cũng coi như có món mặn đưa cơm.
“Lâu Thượng, anh lấy thịt hộp đâu ra thế?”
Triệu Nhiễm nếm thử, thấy khá thơm.
Nhưng cô nhớ Lâu Thượng chủ yếu lấy bánh mì, mì gói, nồi tự sôi các kiểu mà.
“Không phải tiểu gia tìm, là của thằng nhóc trắng trẻo trong đội Lôi đội trưởng cho.”
Lâu Thượng xúc miếng cơm, ngẫm nghĩ:
“Gọi gì nhỉ, ờ, Đàm Tử Húc. Hắn muốn đổi ít thuốc giảm đau. May mà Tiểu Ngộ Tử lấy được ít thuốc ở tiệm trên siêu thị, thế là tôi đổi.”
“Thuốc giảm đau?”
Triệu Nhiễm thắc mắc: “Họ lấy thuốc giảm đau làm gì?”
“Nghe nói giáo sư Trịnh không khỏe. Lúc đầu chỉ say xe, sau nằm nghỉ trong phòng một lúc thì càng tệ, ý thức mơ hồ, cứ kêu đau chân gì đó.”
Cụ thể thì Lâu Thượng cũng không rõ, nhưng nhìn sắc mặt Đàm Tử Húc, chắc là nghiêm trọng.
“Chân sưng.”
Thẩm Tinh Ngộ điềm tĩnh bổ sung, đối diện ánh mắt khó hiểu của mọi người, giọng khàn khàn tiếp tục:
“Chân giáo sư Trịnh sưng, có lẽ không phải bong gân thì là bị thứ gì cắn.”
Tô Ý vừa gặm miếng sườn gà giòn tan, vừa nhíu mày nghĩ ngợi.
Thứ mà Cố Phàm Thâm và nữ chính gặp phải đã xuất hiện nhanh thế sao? Chẳng phải thứ đó ban ngày không ra à?
Nếu ban ngày mà ra được… đào tinh hạch chẳng phải tiện hơn sao?
“Đừng lo, có Tiêu Từ ở đó.”
Thấy Tô Ý lơ đãng, Vân Yến hiếm hoi chen vào.
Có Tiêu Từ, giáo sư Trịnh sẽ không gặp bất trắc.
“Ồ, ồ.”
Cô chẳng lo chút nào, chỉ hơi sốt ruột thôi.
[Ting! Nhiệm vụ check-in cập nhật: Điểm danh tại đài ngắm cảnh. Phần thưởng hoàn thành: Một lần rút thưởng.]
[Muốn ngắm hồ nước lấp lánh không? Đài ngắm cảnh hồ Tranh Tâm rất đáng để ghé! Gợi ý thân thiện: Hoàng hôn sẽ có cảnh đẹp bất ngờ đấy!]
Tô Ý: [...]
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Chị… Chị Lê… chúng ta đi trước đi…” Tống Tư An run rẩy kéo góc áo Khương Lê. Trước đây anh đã sợ Vân Yến, người này mắt luôn phủ một tầng băng lạnh, khó gần. Giờ gặp lại, băng chẳng tan, còn thêm vẻ âm trầm rợn người. Ngực nghẹn một hơi, Khương Lê đành nghiến răng quay đi. Cô vẫn còn cơ hội, không cần vội vàng lúc này. Tô Ý đung đưa đôi chân quấn quanh eo Vân Yến, tâm trạng cực tốt. Nếu Vân Yến bế lâu thêm chút nữa thì càng tuyệt. Bị đặt xuống sofa trong phòng khách, Tô Ý hơi hụt hẫng. Thật ra được Vân Yến đẹp trai bế vẫn khá thoải mái. Triệu Nhiễm, Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng liếc chú Border Collie ngồi xổm một bên. Sao thấy con chó này thuận mắt hơn thế nhỉ… Triệu Nhiễm vỗ ngực trấn tĩnh. Vừa nãy cô cũng bị ánh mắt học trưởng dọa, như thể giây tiếp theo lưỡi dao sẽ kề cổ mình. “Tôi đi chuẩn bị rau để nấu ăn đây!” Bỏ qua màn vừa rồi, Triệu Nhiễm vẫn chưa quên Vân Yến định nấu cơm. Nơi này nhìn chẳng có vẻ gì là có nguyên liệu, thôi thì cô vào không gian hái ít rau đã chín đi. “Vậy tôi với Tiểu Ngộ Tử đi lấy ít gạo và mì ở xe!” Lâu Thượng vừa nói vừa bước ra chiếc xe đậu trong sân. Nguyên liệu như gạo, mì, họ mang theo ít, vì cốp xe có hạn, chủ yếu vẫn là nước và đồ ăn liền. Cuối cùng cũng được ăn cơm tươi, Tô Ý thong thả ngồi bên bàn ăn, nghĩ ngợi rồi vào bếp lấy ít sườn gà và đùi gà ra. Cô không dám lấy nhiều, nhưng bữa trưa không có thịt thì đúng là khó chịu! Vân Yến nhìn đống thịt gà chất đống, mặt không cảm xúc: “Lấy hai miếng là đủ, còn lại cất đi.” “Ơ, thế không đủ chia thì sao?” Tô Ý chạm cằm, cô còn thấy mười miếng sườn, mười cái đùi gà là hơi ít ấy chứ. “Cô đủ ăn là được.” Phần thịt cho người khác anh chẳng rảnh làm, xào thêm hai món rau đã là tốt lắm rồi. “Thôi được!” Tô Ý lặng lẽ cất đống thịt thừa đi. Đầu bếp đẹp trai nhà cô không muốn làm, cô cũng chẳng có cách nào. Đòi hỏi thêm, nhỡ mất luôn phần của mình thì đúng là lỗ to. “A Yến vất vả rồi!” Nhìn dòng nước chảy róc rách trong bồn, xác nhận không cần mình giúp, Tô Ý ung dung vào phòng ăn, ngồi chờ cơm. Tuyệt thật, chắc nơi này có bể chứa nước. Vậy cô không cần lãng phí dị năng để tắm nữa. Bữa trưa đơn giản với rau xào, cà tím cháy cạnh và đậu que. Dĩ nhiên, hai miếng sườn gà nổi bật trong bát Tô Ý không tính. Lâu Thượng không biết lôi đâu ra hai hộp thịt hộp, cũng coi như có món mặn đưa cơm. “Lâu Thượng, anh lấy thịt hộp đâu ra thế?” Triệu Nhiễm nếm thử, thấy khá thơm. Nhưng cô nhớ Lâu Thượng chủ yếu lấy bánh mì, mì gói, nồi tự sôi các kiểu mà. “Không phải tiểu gia tìm, là của thằng nhóc trắng trẻo trong đội Lôi đội trưởng cho.” Lâu Thượng xúc miếng cơm, ngẫm nghĩ: “Gọi gì nhỉ, ờ, Đàm Tử Húc. Hắn muốn đổi ít thuốc giảm đau. May mà Tiểu Ngộ Tử lấy được ít thuốc ở tiệm trên siêu thị, thế là tôi đổi.” “Thuốc giảm đau?” Triệu Nhiễm thắc mắc: “Họ lấy thuốc giảm đau làm gì?” “Nghe nói giáo sư Trịnh không khỏe. Lúc đầu chỉ say xe, sau nằm nghỉ trong phòng một lúc thì càng tệ, ý thức mơ hồ, cứ kêu đau chân gì đó.” Cụ thể thì Lâu Thượng cũng không rõ, nhưng nhìn sắc mặt Đàm Tử Húc, chắc là nghiêm trọng. “Chân sưng.” Thẩm Tinh Ngộ điềm tĩnh bổ sung, đối diện ánh mắt khó hiểu của mọi người, giọng khàn khàn tiếp tục: “Chân giáo sư Trịnh sưng, có lẽ không phải bong gân thì là bị thứ gì cắn.” Tô Ý vừa gặm miếng sườn gà giòn tan, vừa nhíu mày nghĩ ngợi. Thứ mà Cố Phàm Thâm và nữ chính gặp phải đã xuất hiện nhanh thế sao? Chẳng phải thứ đó ban ngày không ra à? Nếu ban ngày mà ra được… đào tinh hạch chẳng phải tiện hơn sao? “Đừng lo, có Tiêu Từ ở đó.” Thấy Tô Ý lơ đãng, Vân Yến hiếm hoi chen vào. Có Tiêu Từ, giáo sư Trịnh sẽ không gặp bất trắc. “Ồ, ồ.” Cô chẳng lo chút nào, chỉ hơi sốt ruột thôi. [Ting! Nhiệm vụ check-in cập nhật: Điểm danh tại đài ngắm cảnh. Phần thưởng hoàn thành: Một lần rút thưởng.][Muốn ngắm hồ nước lấp lánh không? Đài ngắm cảnh hồ Tranh Tâm rất đáng để ghé! Gợi ý thân thiện: Hoàng hôn sẽ có cảnh đẹp bất ngờ đấy!] Tô Ý: [...]