Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 150: Chương 51.1
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Thứ này chẳng phải chỉ có trong đầu thây ma thôi sao?” Lôi Du nhìn hai viên tinh hạch màu xanh rơi ra, hơi ngạc nhiên. Anh nhớ trước khi xuất phát, tài liệu từ phòng thí nghiệm chỉ ghi tinh hạch xuất hiện duy nhất ở thây ma, đặc biệt là những con tiến hóa, xác suất có tinh hạch cao hơn. Sao trong thực vật cũng có? “Con người biến dị, động thực vật đương nhiên cũng biến dị.” Vân Yến điều khiển dây leo cuốn lấy hai viên tinh hạch trên đất, lấy khăn giấy từ túi ra, cúi đầu lau kỹ. Đáp lại thắc mắc của Lôi Du, giọng anh thờ ơ. Lau sạch đất bẩn trên tinh hạch, Vân Yến mới bỏ chúng vào ba lô nhỏ của Tô Ý. “A Yến không cần à?” Tô Ý nhìn động tác của anh, cảm thấy khó hiểu. Sao lại trả lại cho cô? “Tinh hạch cô tìm được thì tự giữ cẩn thận, sau này sẽ hữu dụng.” Dù anh cần nâng cấp dị năng, nhưng tinh hạch của cô, anh không lấy. Sau này ở các căn cứ, tinh hạch là vật phẩm giao dịch quý giá. Một viên tinh hạch biến dị cấp một có thể đổi được kha khá vật tư, đến lúc đó cô cũng sẽ sống tốt. Người vừa nãy còn thả lỏng, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tô Ý nhìn Vân Yến chẳng biết nghĩ gì, lại trở về vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu, nghi hoặc nhíu mày. Nhưng chưa kịp nghĩ ra manh mối, đã bị Nghiêm Nhất Thanh ngắt lời: “Động thực vật biến dị?” “Vậy lần trước tôi thấy con lợn nái mọc cánh bay lên cây không phải ảo giác! Hừ, Bạch Kiệt còn bảo tôi mắt kém, thần xạ thủ như tôi sao mà mắt kém được.” Nghiêm Nhất Thanh cảm thấy mình đã thông suốt, hậm hực chống nạnh. Lát về phải đòi lại danh dự! Lôi Du lặng lẽ quay đi: “…” “Thôi, về trước đã.” Gã vừa nãy trông kỳ lạ, anh không chắc liệu hắn có thức tỉnh dị năng quái dị gì hay không. Anh nhớ lúc ở cổng, khoảnh khắc đối diện gã, cảm giác kỳ quái như chạm thẳng vào linh hồn, khiến ý thức run rẩy, mơ hồ. Nếu không nhờ anh Vân ra tay kịp lúc, chắc giờ anh vẫn chưa tỉnh. Vân Yến gật đầu, định quay đi thì khựng lại khi thấy cô gái vẫn đang thất thần, môi mỏng khẽ mở: “Đi thôi.” “Ồ.” Tô Ý nhàn nhạt đáp, lặng lẽ cúi đầu theo sau anh. Nhưng trong đầu, cô đang điên cuồng giao lưu với hệ thống. [Hệ thống, mở thanh tìm kiếm Thiên Độ cho tôi!][Không được, ký chủ, cái này cần điểm tích lũy!]. Nó nghèo lắm rồi, còn phải tiết kiệm điểm để mua thể xác… [Cứ ứng trước cho tôi, về nhà tôi trả gấp trăm lần.] Haizz, đau lòng, bị “mẹ già” đá vào đây còn chưa kịp xin liên kết điểm! [… Ký chủ không được lừa thống…]. Gấp trăm lần, một điểm cũng không được thiếu!
“Thứ này chẳng phải chỉ có trong đầu thây ma thôi sao?”
Lôi Du nhìn hai viên tinh hạch màu xanh rơi ra, hơi ngạc nhiên.
Anh nhớ trước khi xuất phát, tài liệu từ phòng thí nghiệm chỉ ghi tinh hạch xuất hiện duy nhất ở thây ma, đặc biệt là những con tiến hóa, xác suất có tinh hạch cao hơn.
Sao trong thực vật cũng có?
“Con người biến dị, động thực vật đương nhiên cũng biến dị.”
Vân Yến điều khiển dây leo cuốn lấy hai viên tinh hạch trên đất, lấy khăn giấy từ túi ra, cúi đầu lau kỹ.
Đáp lại thắc mắc của Lôi Du, giọng anh thờ ơ.
Lau sạch đất bẩn trên tinh hạch, Vân Yến mới bỏ chúng vào ba lô nhỏ của Tô Ý.
“A Yến không cần à?”
Tô Ý nhìn động tác của anh, cảm thấy khó hiểu. Sao lại trả lại cho cô?
“Tinh hạch cô tìm được thì tự giữ cẩn thận, sau này sẽ hữu dụng.”
Dù anh cần nâng cấp dị năng, nhưng tinh hạch của cô, anh không lấy.
Sau này ở các căn cứ, tinh hạch là vật phẩm giao dịch quý giá. Một viên tinh hạch biến dị cấp một có thể đổi được kha khá vật tư, đến lúc đó cô cũng sẽ sống tốt.
Người vừa nãy còn thả lỏng, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tô Ý nhìn Vân Yến chẳng biết nghĩ gì, lại trở về vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu, nghi hoặc nhíu mày.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra manh mối, đã bị Nghiêm Nhất Thanh ngắt lời: “Động thực vật biến dị?”
“Vậy lần trước tôi thấy con lợn nái mọc cánh bay lên cây không phải ảo giác! Hừ, Bạch Kiệt còn bảo tôi mắt kém, thần xạ thủ như tôi sao mà mắt kém được.”
Nghiêm Nhất Thanh cảm thấy mình đã thông suốt, hậm hực chống nạnh. Lát về phải đòi lại danh dự!
Lôi Du lặng lẽ quay đi: “…”
“Thôi, về trước đã.”
Gã vừa nãy trông kỳ lạ, anh không chắc liệu hắn có thức tỉnh dị năng quái dị gì hay không.
Anh nhớ lúc ở cổng, khoảnh khắc đối diện gã, cảm giác kỳ quái như chạm thẳng vào linh hồn, khiến ý thức run rẩy, mơ hồ.
Nếu không nhờ anh Vân ra tay kịp lúc, chắc giờ anh vẫn chưa tỉnh.
Vân Yến gật đầu, định quay đi thì khựng lại khi thấy cô gái vẫn đang thất thần, môi mỏng khẽ mở: “Đi thôi.”
“Ồ.”
Tô Ý nhàn nhạt đáp, lặng lẽ cúi đầu theo sau anh.
Nhưng trong đầu, cô đang điên cuồng giao lưu với hệ thống.
[Hệ thống, mở thanh tìm kiếm Thiên Độ cho tôi!]
[Không được, ký chủ, cái này cần điểm tích lũy!]. Nó nghèo lắm rồi, còn phải tiết kiệm điểm để mua thể xác…
[Cứ ứng trước cho tôi, về nhà tôi trả gấp trăm lần.]
Haizz, đau lòng, bị “mẹ già” đá vào đây còn chưa kịp xin liên kết điểm!
[… Ký chủ không được lừa thống…]. Gấp trăm lần, một điểm cũng không được thiếu!
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Thứ này chẳng phải chỉ có trong đầu thây ma thôi sao?” Lôi Du nhìn hai viên tinh hạch màu xanh rơi ra, hơi ngạc nhiên. Anh nhớ trước khi xuất phát, tài liệu từ phòng thí nghiệm chỉ ghi tinh hạch xuất hiện duy nhất ở thây ma, đặc biệt là những con tiến hóa, xác suất có tinh hạch cao hơn. Sao trong thực vật cũng có? “Con người biến dị, động thực vật đương nhiên cũng biến dị.” Vân Yến điều khiển dây leo cuốn lấy hai viên tinh hạch trên đất, lấy khăn giấy từ túi ra, cúi đầu lau kỹ. Đáp lại thắc mắc của Lôi Du, giọng anh thờ ơ. Lau sạch đất bẩn trên tinh hạch, Vân Yến mới bỏ chúng vào ba lô nhỏ của Tô Ý. “A Yến không cần à?” Tô Ý nhìn động tác của anh, cảm thấy khó hiểu. Sao lại trả lại cho cô? “Tinh hạch cô tìm được thì tự giữ cẩn thận, sau này sẽ hữu dụng.” Dù anh cần nâng cấp dị năng, nhưng tinh hạch của cô, anh không lấy. Sau này ở các căn cứ, tinh hạch là vật phẩm giao dịch quý giá. Một viên tinh hạch biến dị cấp một có thể đổi được kha khá vật tư, đến lúc đó cô cũng sẽ sống tốt. Người vừa nãy còn thả lỏng, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tô Ý nhìn Vân Yến chẳng biết nghĩ gì, lại trở về vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu, nghi hoặc nhíu mày. Nhưng chưa kịp nghĩ ra manh mối, đã bị Nghiêm Nhất Thanh ngắt lời: “Động thực vật biến dị?” “Vậy lần trước tôi thấy con lợn nái mọc cánh bay lên cây không phải ảo giác! Hừ, Bạch Kiệt còn bảo tôi mắt kém, thần xạ thủ như tôi sao mà mắt kém được.” Nghiêm Nhất Thanh cảm thấy mình đã thông suốt, hậm hực chống nạnh. Lát về phải đòi lại danh dự! Lôi Du lặng lẽ quay đi: “…” “Thôi, về trước đã.” Gã vừa nãy trông kỳ lạ, anh không chắc liệu hắn có thức tỉnh dị năng quái dị gì hay không. Anh nhớ lúc ở cổng, khoảnh khắc đối diện gã, cảm giác kỳ quái như chạm thẳng vào linh hồn, khiến ý thức run rẩy, mơ hồ. Nếu không nhờ anh Vân ra tay kịp lúc, chắc giờ anh vẫn chưa tỉnh. Vân Yến gật đầu, định quay đi thì khựng lại khi thấy cô gái vẫn đang thất thần, môi mỏng khẽ mở: “Đi thôi.” “Ồ.” Tô Ý nhàn nhạt đáp, lặng lẽ cúi đầu theo sau anh. Nhưng trong đầu, cô đang điên cuồng giao lưu với hệ thống. [Hệ thống, mở thanh tìm kiếm Thiên Độ cho tôi!][Không được, ký chủ, cái này cần điểm tích lũy!]. Nó nghèo lắm rồi, còn phải tiết kiệm điểm để mua thể xác… [Cứ ứng trước cho tôi, về nhà tôi trả gấp trăm lần.] Haizz, đau lòng, bị “mẹ già” đá vào đây còn chưa kịp xin liên kết điểm! [… Ký chủ không được lừa thống…]. Gấp trăm lần, một điểm cũng không được thiếu!