Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 151: Chương 51.2
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Tô Ý vung tay xoa bóp hệ thống: [Yên tâm, ký chủ nhà ngươi chính trực thế này, sao lại lừa người được.]Cuối cùng cũng lấy được kênh tìm kiếm từ hệ thống rác rưởi, Tô Ý nghĩ ngợi, nhanh chóng tra: “Hỏi, bạn trai đột nhiên lạnh lùng là sao?” Bác sĩ nam khoa xuyên không: “Do cơ thể à? Chị em, dẫn bạn trai đến chỗ chúng tôi, tôi giảm giá cho.” Thử thách 99 lần xem mắt ở tiểu thế giới: “Không hợp thì bỏ! Người tiếp theo sẽ tốt hơn.” Luôn sám hối trong phòng tối của chồng bệnh kiều: “Chị em, chủ động hơn chút, từ từ điều chỉnh lại quan hệ. Nghe tôi, dính lấy anh ấy! Dính chặt! Thôi, không nói nữa, nhảy lầu lại bị bắt tại trận rồi.” Tô Ý càng đọc càng thấy lạ. Cơ thể A Yến chắc không có vấn đề chứ? Bỏ thì không thể, bạn trai vừa đẹp trai, đánh thây ma giỏi, lại nấu ăn ngon, bỏ đi sao tìm được người khác? Chẳng lẽ, cô chưa đủ thân thiết với A Yến? Hệ thống lén lút thò đầu nhìn, thấy ký chủ vừa thở dài vừa tắt thanh tìm kiếm, đầy nghi hoặc. Lạnh lùng là cái quái gì? Khoan, ký chủ nhà nó hình như mở kênh hỗ trợ thành viên VIP siêu cấp?! Trời ơi, điểm tích lũy của nó! … “Á.” “Sao tự nhiên lại dừng lại thế?” Tô Ý đâm sầm vào lưng của Vân Yến, mới giật mình tỉnh khỏi muộn phiền. Hic, dáng người A Yến đẹp thì đẹp, nhưng cứng quá. Vân Yến ngoảnh lại nhìn cô gái đang ôm trán, ánh mắt thoáng chút bất lực mà chẳng tự nhận ra. “Không sao, chỉ là kẻ cản đường.” Dưới bóng cây, một người đàn ông sưng đỏ không ra hình người nằm ngang lối đi. Lôi Du ngồi xổm, đưa tay dò hơi thở và nhịp tim. Vừa nãy họ có để ý, nhưng chẳng dư sức quan tâm. “Đội trưởng, thế này còn cứu được không?” Người méo mó thế, trông chẳng giống sống nổi. Lôi Du đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, im lặng một lúc rồi thở dài: “Đi thôi.” Người này gần như không còn nhịp tim. Trong tận thế, chuyện thế này thấy nhiều nhưng họ không phải là thần, cứu không được thì đành chịu, lúc này chẳng cần phí sức. Vân Yến chẳng nói gì, thờ ơ liếc người trên đất, rồi cúi nhìn Tô Ý. Xem ra người này là do cây thực vật biến dị gây ra. Tô Ý đúng là to gan. Nhưng, lĩnh ngộ được cách dùng dị năng hệ thủy thế này cũng coi như không tệ. “A Yến, bế em về!” Tô Ý vòng ra trước mặt Vân Yến, dang tay, chớp mắt nhìn anh. Bạn trai lạnh lùng thì phải dính chặt nhiều mới được! Khóe môi mím mang vẻ mềm mại không cho cự tuyệt, như làm nũng, lại như kiêu kỳ ra lệnh.Vân Yến cúi đầu im lặng, con dao găm trong tay xoay tít mù. Nhưng chưa kịp hành động, Tô Ý lại thêm câu ngang ngược: “Không được cõng, phải bế công chúa.” Loại ôm eo, nhấc chân ấy. Hầu kết khẽ động, tiếng “hừ” lạnh lùng bật ra từ môi. Vân Yến mặt không đổi sắc, vươn tay kéo ba lô sau lưng cô, giọng lạnh tanh: “Tự đi.” Tô Ý thấy Vân Yến giơ tay, đã phấn khởi chuẩn bị tinh thần bay lên. Nhưng khóe môi chưa kịp cong, anh đã cầm ba lô của cô, đi thẳng. Đi. Thẳng. Tô Ý: “…” Nhìn bóng lưng cao gầy của Vân Yến, Tô Ý tức tối giậm chân phải, phồng má như cá nóc nhỏ. “Khụ.” Lôi Du không nhịn nổi, nắm tay ho vài tiếng. Tuổi trẻ thật tốt, anh Vân gặp cô Tô mới có thêm chút sức sống đúng tuổi. [Ký chủ cứ đi bộ tiêu hao năng lượng đi!]Không thì tối mất ngủ đấy. [Hừ.]Thấy A Yến chẳng thèm quay lại bế, Tô Ý bĩu môi, quay đầu hừ một tiếng. Tự đi thì tự đi. Chỗ không ai thấy, nụ cười thoáng qua trên môi mỏng của Vân Yến biến mất ngay tức khắc.
Tô Ý vung tay xoa bóp hệ thống: [Yên tâm, ký chủ nhà ngươi chính trực thế này, sao lại lừa người được.]
Cuối cùng cũng lấy được kênh tìm kiếm từ hệ thống rác rưởi, Tô Ý nghĩ ngợi, nhanh chóng tra: “Hỏi, bạn trai đột nhiên lạnh lùng là sao?”
Bác sĩ nam khoa xuyên không: “Do cơ thể à? Chị em, dẫn bạn trai đến chỗ chúng tôi, tôi giảm giá cho.”
Thử thách 99 lần xem mắt ở tiểu thế giới: “Không hợp thì bỏ! Người tiếp theo sẽ tốt hơn.”
Luôn sám hối trong phòng tối của chồng bệnh kiều: “Chị em, chủ động hơn chút, từ từ điều chỉnh lại quan hệ. Nghe tôi, dính lấy anh ấy! Dính chặt! Thôi, không nói nữa, nhảy lầu lại bị bắt tại trận rồi.”
Tô Ý càng đọc càng thấy lạ. Cơ thể A Yến chắc không có vấn đề chứ?
Bỏ thì không thể, bạn trai vừa đẹp trai, đánh thây ma giỏi, lại nấu ăn ngon, bỏ đi sao tìm được người khác?
Chẳng lẽ, cô chưa đủ thân thiết với A Yến?
Hệ thống lén lút thò đầu nhìn, thấy ký chủ vừa thở dài vừa tắt thanh tìm kiếm, đầy nghi hoặc. Lạnh lùng là cái quái gì?
Khoan, ký chủ nhà nó hình như mở kênh hỗ trợ thành viên VIP siêu cấp?!
Trời ơi, điểm tích lũy của nó!
…
“Á.”
“Sao tự nhiên lại dừng lại thế?”
Tô Ý đâm sầm vào lưng của Vân Yến, mới giật mình tỉnh khỏi muộn phiền.
Hic, dáng người A Yến đẹp thì đẹp, nhưng cứng quá.
Vân Yến ngoảnh lại nhìn cô gái đang ôm trán, ánh mắt thoáng chút bất lực mà chẳng tự nhận ra.
“Không sao, chỉ là kẻ cản đường.”
Dưới bóng cây, một người đàn ông sưng đỏ không ra hình người nằm ngang lối đi.
Lôi Du ngồi xổm, đưa tay dò hơi thở và nhịp tim. Vừa nãy họ có để ý, nhưng chẳng dư sức quan tâm.
“Đội trưởng, thế này còn cứu được không?”
Người méo mó thế, trông chẳng giống sống nổi.
Lôi Du đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, im lặng một lúc rồi thở dài: “Đi thôi.”
Người này gần như không còn nhịp tim.
Trong tận thế, chuyện thế này thấy nhiều nhưng họ không phải là thần, cứu không được thì đành chịu, lúc này chẳng cần phí sức.
Vân Yến chẳng nói gì, thờ ơ liếc người trên đất, rồi cúi nhìn Tô Ý.
Xem ra người này là do cây thực vật biến dị gây ra.
Tô Ý đúng là to gan.
Nhưng, lĩnh ngộ được cách dùng dị năng hệ thủy thế này cũng coi như không tệ.
“A Yến, bế em về!”
Tô Ý vòng ra trước mặt Vân Yến, dang tay, chớp mắt nhìn anh.
Bạn trai lạnh lùng thì phải dính chặt nhiều mới được!
Khóe môi mím mang vẻ mềm mại không cho cự tuyệt, như làm nũng, lại như kiêu kỳ ra lệnh.
Vân Yến cúi đầu im lặng, con dao găm trong tay xoay tít mù.
Nhưng chưa kịp hành động, Tô Ý lại thêm câu ngang ngược: “Không được cõng, phải bế công chúa.”
Loại ôm eo, nhấc chân ấy.
Hầu kết khẽ động, tiếng “hừ” lạnh lùng bật ra từ môi. Vân Yến mặt không đổi sắc, vươn tay kéo ba lô sau lưng cô, giọng lạnh tanh:
“Tự đi.”
Tô Ý thấy Vân Yến giơ tay, đã phấn khởi chuẩn bị tinh thần bay lên.
Nhưng khóe môi chưa kịp cong, anh đã cầm ba lô của cô, đi thẳng.
Đi.
Thẳng.
Tô Ý: “…”
Nhìn bóng lưng cao gầy của Vân Yến, Tô Ý tức tối giậm chân phải, phồng má như cá nóc nhỏ.
“Khụ.” Lôi Du không nhịn nổi, nắm tay ho vài tiếng. Tuổi trẻ thật tốt, anh Vân gặp cô Tô mới có thêm chút sức sống đúng tuổi.
[Ký chủ cứ đi bộ tiêu hao năng lượng đi!]
Không thì tối mất ngủ đấy.
[Hừ.]
Thấy A Yến chẳng thèm quay lại bế, Tô Ý bĩu môi, quay đầu hừ một tiếng.
Tự đi thì tự đi.
Chỗ không ai thấy, nụ cười thoáng qua trên môi mỏng của Vân Yến biến mất ngay tức khắc.
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Tô Ý vung tay xoa bóp hệ thống: [Yên tâm, ký chủ nhà ngươi chính trực thế này, sao lại lừa người được.]Cuối cùng cũng lấy được kênh tìm kiếm từ hệ thống rác rưởi, Tô Ý nghĩ ngợi, nhanh chóng tra: “Hỏi, bạn trai đột nhiên lạnh lùng là sao?” Bác sĩ nam khoa xuyên không: “Do cơ thể à? Chị em, dẫn bạn trai đến chỗ chúng tôi, tôi giảm giá cho.” Thử thách 99 lần xem mắt ở tiểu thế giới: “Không hợp thì bỏ! Người tiếp theo sẽ tốt hơn.” Luôn sám hối trong phòng tối của chồng bệnh kiều: “Chị em, chủ động hơn chút, từ từ điều chỉnh lại quan hệ. Nghe tôi, dính lấy anh ấy! Dính chặt! Thôi, không nói nữa, nhảy lầu lại bị bắt tại trận rồi.” Tô Ý càng đọc càng thấy lạ. Cơ thể A Yến chắc không có vấn đề chứ? Bỏ thì không thể, bạn trai vừa đẹp trai, đánh thây ma giỏi, lại nấu ăn ngon, bỏ đi sao tìm được người khác? Chẳng lẽ, cô chưa đủ thân thiết với A Yến? Hệ thống lén lút thò đầu nhìn, thấy ký chủ vừa thở dài vừa tắt thanh tìm kiếm, đầy nghi hoặc. Lạnh lùng là cái quái gì? Khoan, ký chủ nhà nó hình như mở kênh hỗ trợ thành viên VIP siêu cấp?! Trời ơi, điểm tích lũy của nó! … “Á.” “Sao tự nhiên lại dừng lại thế?” Tô Ý đâm sầm vào lưng của Vân Yến, mới giật mình tỉnh khỏi muộn phiền. Hic, dáng người A Yến đẹp thì đẹp, nhưng cứng quá. Vân Yến ngoảnh lại nhìn cô gái đang ôm trán, ánh mắt thoáng chút bất lực mà chẳng tự nhận ra. “Không sao, chỉ là kẻ cản đường.” Dưới bóng cây, một người đàn ông sưng đỏ không ra hình người nằm ngang lối đi. Lôi Du ngồi xổm, đưa tay dò hơi thở và nhịp tim. Vừa nãy họ có để ý, nhưng chẳng dư sức quan tâm. “Đội trưởng, thế này còn cứu được không?” Người méo mó thế, trông chẳng giống sống nổi. Lôi Du đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, im lặng một lúc rồi thở dài: “Đi thôi.” Người này gần như không còn nhịp tim. Trong tận thế, chuyện thế này thấy nhiều nhưng họ không phải là thần, cứu không được thì đành chịu, lúc này chẳng cần phí sức. Vân Yến chẳng nói gì, thờ ơ liếc người trên đất, rồi cúi nhìn Tô Ý. Xem ra người này là do cây thực vật biến dị gây ra. Tô Ý đúng là to gan. Nhưng, lĩnh ngộ được cách dùng dị năng hệ thủy thế này cũng coi như không tệ. “A Yến, bế em về!” Tô Ý vòng ra trước mặt Vân Yến, dang tay, chớp mắt nhìn anh. Bạn trai lạnh lùng thì phải dính chặt nhiều mới được! Khóe môi mím mang vẻ mềm mại không cho cự tuyệt, như làm nũng, lại như kiêu kỳ ra lệnh.Vân Yến cúi đầu im lặng, con dao găm trong tay xoay tít mù. Nhưng chưa kịp hành động, Tô Ý lại thêm câu ngang ngược: “Không được cõng, phải bế công chúa.” Loại ôm eo, nhấc chân ấy. Hầu kết khẽ động, tiếng “hừ” lạnh lùng bật ra từ môi. Vân Yến mặt không đổi sắc, vươn tay kéo ba lô sau lưng cô, giọng lạnh tanh: “Tự đi.” Tô Ý thấy Vân Yến giơ tay, đã phấn khởi chuẩn bị tinh thần bay lên. Nhưng khóe môi chưa kịp cong, anh đã cầm ba lô của cô, đi thẳng. Đi. Thẳng. Tô Ý: “…” Nhìn bóng lưng cao gầy của Vân Yến, Tô Ý tức tối giậm chân phải, phồng má như cá nóc nhỏ. “Khụ.” Lôi Du không nhịn nổi, nắm tay ho vài tiếng. Tuổi trẻ thật tốt, anh Vân gặp cô Tô mới có thêm chút sức sống đúng tuổi. [Ký chủ cứ đi bộ tiêu hao năng lượng đi!]Không thì tối mất ngủ đấy. [Hừ.]Thấy A Yến chẳng thèm quay lại bế, Tô Ý bĩu môi, quay đầu hừ một tiếng. Tự đi thì tự đi. Chỗ không ai thấy, nụ cười thoáng qua trên môi mỏng của Vân Yến biến mất ngay tức khắc.