Tác giả:

Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…

Chương 152: Chương 52.1

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Thiếu gia.”  Cố Phàm Sâm từ cửa sau trốn về chỗ ở, người đầy máu, đặc biệt là vết máu rợn người trên vai, trông thật đáng sợ.  La Thành thủ ở cửa giật mình, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị quần áo sạch và thuốc băng bó.  Cố Phàm Sâm ngả người trên sofa, La Thành trước mặt thành thạo bôi thuốc lên vết thương cho thiếu gia nhà mình.  “Mạnh Khinh Hàm đâu?”  Giọng điệu lười biếng kéo dài, mang chút hung ác rợn người.  La Thành không ngừng tay, đối diện với câu hỏi của Cố Phàm Sâm, cúi đầu bình tĩnh đáp: “Cô Mạnh vẫn chưa về.”  Ngón tay trắng bệch còn dính máu gõ mạnh hai cái lên lưng sofa. Cố Phàm Sâm mở mắt, đôi mắt vốn bất cần nay nhuốm màu mực đậm.  “Cô Mạnh? Hừ, một ả tự cao tự đại, tưởng ta cho cô ta mặt mũi thật sao!”  Nếu không vì ả tự ý nổ súng, Cố Phàm Sâm hắn có bị mấy người đó đuổi không?  Cuối cùng tự mình tàng hình chạy, để hắn mang một thân tanh tưởi!  Hơn nữa, hai kẻ kia rất có thể là người của quân đội, hắn chẳng muốn đối đầu với họ.  Thấy vết thương đã băng bó gần xong, Cố Phàm Sâm mất kiên nhẫn vẫy tay:  “Cậu đi gọi ả ta đến đây. Nếu chưa về, lôi lão già đó tới.”  Dám tính kế hắn, thật nghĩ hắn không dám làm gì họ sao?  La Thành bình tĩnh đặt cuộn băng xuống, gật đầu, quay ra cửa lớn.  Nhưng chưa kịp bước ra, Mạnh Khinh Hàm đã xuất hiện ở cửa.  Áo blouse trắng cài kín mít, khuôn mặt trái xoan thanh tú, tóc dài qua vai được kẹp bằng trâm mảnh, toát lên chút khí chất cổ điển.  “Anh Cố, thầy tôi để ý người có dị năng hệ mộc hôm nay, hy vọng anh Cố ra tay mang người về.”  “Ồ?”  Cố Phàm Sâm chỉnh lại áo, đôi chân bắt chéo khẽ nhấc, “rầm” một tiếng, đá đổ bàn thấp trước mặt, mảnh vỡ văng khắp sàn.  Giọng trào phúng mang cơn giận âm u: “Khẩu khí lớn thật!”  “Mạnh Khinh Hàm, cô quên chuyện vừa nãy rồi sao? Cần ta giúp cô nhớ lại không?”  Dị năng hệ mộc?  Chọn ngay kẻ khó lường nhất, đám người này đúng là, nên nói họ mắt tốt hay tham lam muốn nuốt cả voi?  Một lũ ích kỷ tham lam, nếu không vì lão già kia có người chống lưng, sẽ có đội cứu viện đặc biệt, hắn chẳng giữ ai lại.  Giờ còn dám dùng hắn làm súng, thật khiến người ta nổi điên!  Mạnh Khinh Hàm nhìn Cố Phàm Sâm nổi giận, khẽ run, nhưng nhớ mình có thầy chống lưng, lập tức trấn tĩnh.  “Tôi chỉ muốn giúp anh diệt trừ một kẻ địch. Với sức của anh, đối đầu với ba dị năng giả, e là chẳng có cơ thắng!”  Cô định bí mật bắn chết Lôi Du, ai ngờ phản ứng của họ nhanh thế.  Một lần thất bại, tiếc là cô chẳng tìm được cơ hội thứ hai.  

“Thiếu gia.”  

Cố Phàm Sâm từ cửa sau trốn về chỗ ở, người đầy máu, đặc biệt là vết máu rợn người trên vai, trông thật đáng sợ.  

La Thành thủ ở cửa giật mình, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị quần áo sạch và thuốc băng bó.  

Cố Phàm Sâm ngả người trên sofa, La Thành trước mặt thành thạo bôi thuốc lên vết thương cho thiếu gia nhà mình.  

“Mạnh Khinh Hàm đâu?”  

Giọng điệu lười biếng kéo dài, mang chút hung ác rợn người.  

La Thành không ngừng tay, đối diện với câu hỏi của Cố Phàm Sâm, cúi đầu bình tĩnh đáp: “Cô Mạnh vẫn chưa về.”  

Ngón tay trắng bệch còn dính máu gõ mạnh hai cái lên lưng sofa. Cố Phàm Sâm mở mắt, đôi mắt vốn bất cần nay nhuốm màu mực đậm.  

“Cô Mạnh? Hừ, một ả tự cao tự đại, tưởng ta cho cô ta mặt mũi thật sao!”  

Nếu không vì ả tự ý nổ súng, Cố Phàm Sâm hắn có bị mấy người đó đuổi không?  

Cuối cùng tự mình tàng hình chạy, để hắn mang một thân tanh tưởi!  

Hơn nữa, hai kẻ kia rất có thể là người của quân đội, hắn chẳng muốn đối đầu với họ.  

Thấy vết thương đã băng bó gần xong, Cố Phàm Sâm mất kiên nhẫn vẫy tay:  

“Cậu đi gọi ả ta đến đây. Nếu chưa về, lôi lão già đó tới.”  

Dám tính kế hắn, thật nghĩ hắn không dám làm gì họ sao?  

La Thành bình tĩnh đặt cuộn băng xuống, gật đầu, quay ra cửa lớn.  

Nhưng chưa kịp bước ra, Mạnh Khinh Hàm đã xuất hiện ở cửa.  

Áo blouse trắng cài kín mít, khuôn mặt trái xoan thanh tú, tóc dài qua vai được kẹp bằng trâm mảnh, toát lên chút khí chất cổ điển.  

“Anh Cố, thầy tôi để ý người có dị năng hệ mộc hôm nay, hy vọng anh Cố ra tay mang người về.”  

“Ồ?”  

Cố Phàm Sâm chỉnh lại áo, đôi chân bắt chéo khẽ nhấc, “rầm” một tiếng, đá đổ bàn thấp trước mặt, mảnh vỡ văng khắp sàn.  

Giọng trào phúng mang cơn giận âm u: “Khẩu khí lớn thật!”  

“Mạnh Khinh Hàm, cô quên chuyện vừa nãy rồi sao? Cần ta giúp cô nhớ lại không?”  

Dị năng hệ mộc?  

Chọn ngay kẻ khó lường nhất, đám người này đúng là, nên nói họ mắt tốt hay tham lam muốn nuốt cả voi?  

Một lũ ích kỷ tham lam, nếu không vì lão già kia có người chống lưng, sẽ có đội cứu viện đặc biệt, hắn chẳng giữ ai lại.  

Giờ còn dám dùng hắn làm súng, thật khiến người ta nổi điên!  

Mạnh Khinh Hàm nhìn Cố Phàm Sâm nổi giận, khẽ run, nhưng nhớ mình có thầy chống lưng, lập tức trấn tĩnh.  

“Tôi chỉ muốn giúp anh diệt trừ một kẻ địch. Với sức của anh, đối đầu với ba dị năng giả, e là chẳng có cơ thắng!”  

Cô định bí mật bắn chết Lôi Du, ai ngờ phản ứng của họ nhanh thế.  

Một lần thất bại, tiếc là cô chẳng tìm được cơ hội thứ hai.  

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… “Thiếu gia.”  Cố Phàm Sâm từ cửa sau trốn về chỗ ở, người đầy máu, đặc biệt là vết máu rợn người trên vai, trông thật đáng sợ.  La Thành thủ ở cửa giật mình, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị quần áo sạch và thuốc băng bó.  Cố Phàm Sâm ngả người trên sofa, La Thành trước mặt thành thạo bôi thuốc lên vết thương cho thiếu gia nhà mình.  “Mạnh Khinh Hàm đâu?”  Giọng điệu lười biếng kéo dài, mang chút hung ác rợn người.  La Thành không ngừng tay, đối diện với câu hỏi của Cố Phàm Sâm, cúi đầu bình tĩnh đáp: “Cô Mạnh vẫn chưa về.”  Ngón tay trắng bệch còn dính máu gõ mạnh hai cái lên lưng sofa. Cố Phàm Sâm mở mắt, đôi mắt vốn bất cần nay nhuốm màu mực đậm.  “Cô Mạnh? Hừ, một ả tự cao tự đại, tưởng ta cho cô ta mặt mũi thật sao!”  Nếu không vì ả tự ý nổ súng, Cố Phàm Sâm hắn có bị mấy người đó đuổi không?  Cuối cùng tự mình tàng hình chạy, để hắn mang một thân tanh tưởi!  Hơn nữa, hai kẻ kia rất có thể là người của quân đội, hắn chẳng muốn đối đầu với họ.  Thấy vết thương đã băng bó gần xong, Cố Phàm Sâm mất kiên nhẫn vẫy tay:  “Cậu đi gọi ả ta đến đây. Nếu chưa về, lôi lão già đó tới.”  Dám tính kế hắn, thật nghĩ hắn không dám làm gì họ sao?  La Thành bình tĩnh đặt cuộn băng xuống, gật đầu, quay ra cửa lớn.  Nhưng chưa kịp bước ra, Mạnh Khinh Hàm đã xuất hiện ở cửa.  Áo blouse trắng cài kín mít, khuôn mặt trái xoan thanh tú, tóc dài qua vai được kẹp bằng trâm mảnh, toát lên chút khí chất cổ điển.  “Anh Cố, thầy tôi để ý người có dị năng hệ mộc hôm nay, hy vọng anh Cố ra tay mang người về.”  “Ồ?”  Cố Phàm Sâm chỉnh lại áo, đôi chân bắt chéo khẽ nhấc, “rầm” một tiếng, đá đổ bàn thấp trước mặt, mảnh vỡ văng khắp sàn.  Giọng trào phúng mang cơn giận âm u: “Khẩu khí lớn thật!”  “Mạnh Khinh Hàm, cô quên chuyện vừa nãy rồi sao? Cần ta giúp cô nhớ lại không?”  Dị năng hệ mộc?  Chọn ngay kẻ khó lường nhất, đám người này đúng là, nên nói họ mắt tốt hay tham lam muốn nuốt cả voi?  Một lũ ích kỷ tham lam, nếu không vì lão già kia có người chống lưng, sẽ có đội cứu viện đặc biệt, hắn chẳng giữ ai lại.  Giờ còn dám dùng hắn làm súng, thật khiến người ta nổi điên!  Mạnh Khinh Hàm nhìn Cố Phàm Sâm nổi giận, khẽ run, nhưng nhớ mình có thầy chống lưng, lập tức trấn tĩnh.  “Tôi chỉ muốn giúp anh diệt trừ một kẻ địch. Với sức của anh, đối đầu với ba dị năng giả, e là chẳng có cơ thắng!”  Cô định bí mật bắn chết Lôi Du, ai ngờ phản ứng của họ nhanh thế.  Một lần thất bại, tiếc là cô chẳng tìm được cơ hội thứ hai.  

Chương 152: Chương 52.1