Thành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những…
Chương 200: Chương 74.3
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Lôi Du đứng dậy, định sử dụng dị năng, nhưng đột nhiên cảm giác như có thứ gì đâm vào não. Cả người chỉ có thể ôm đầu đau đớn, nhíu chặt lông mày. “Cái quái gì vậy?” Lôi Du nghiến răng, thốt ra vài chữ. Cảm giác như hàng ngàn mũi kim bạc đâm vào não, dù đã qua nhiều huấn luyện, cơ thể rắn rỏi đến đâu, lúc này cũng không chịu nổi. “G.i.ế.t hắn.”Giọng nói trong đầu vang lên, rõ ràng đến mức anh hiểu được. “Giết… hộc hộc…” Thân hình cao hơn hai mét, cánh tay lực lưỡng, như thể nhất định phải xé nát người đàn ông trước mặt. Vân Yến nhìn Lôi Du rõ ràng đang bị tấn công tinh thần, sắc mặt vẫn lạnh lùng. Những dây leo xanh quấn lấy tay gã thây ma, nhưng chưa kịp hành động tiếp, vài tiếng súng liên tiếp vang lên. Tức thì, dưới nách bên hông gã thây ma xuất hiện vài lỗ đạn, cả cơ thể đổ sập xuống đất. Lôi Du ôm đầu, tay cầm súng, sau đó mơ hồ ném thêm hai quả cầu sấm. Bình thường, nếu không đến lúc sống còn, anh sẽ không nã súng. Đạn dược của họ đã cạn kiệt, chưa tìm được nguồn tiếp tế, mà đường về khu an toàn còn xa… “Anh Vân.” Lôi Du thở hổn hển, đau đến mức ý thức mơ hồ, muốn bảo Vân Yến nhân cơ hội tiêu diệt gã thây ma. Vân Yến không ngờ Lôi Du bị tấn công tinh thần mà vẫn tập trung bắn trúng thây ma. “Hộc hộc!” Sức mạnh từ đạn và dị năng hệ lôi tạo ra sát thương kinh hoàng. Một cánh tay thừa của gã thây ma trực tiếp tê liệt. Con thây ma loạng choạng đứng dậy, vừa giơ tay thì bị lưỡi đao Đường cuốn theo luồng khí đâm xuyên nách trái. Một viên tinh hạch trong suốt bị mũi đao găm lấy, lôi ra ngoài. “A a a, đồ phế vật! Phế vật!” Một bóng dáng gầy gò, cáu kỉnh xen lẫn trong đám thây ma ngoài tường rào, tức giận vung vẩy tay áo dài tới đầu gối giữa đám đông thây ma chen chúc. Khuôn mặt xanh lè méo mó vì hận thù. Bạch Hàn, tên phế vật này! Nghĩ mà xem, hắn còn giúp nó tìm một con quái vật có thể dung hợp! Chính gã đàn ông này khiến nó ra nông nỗi này, đáng chết, đáng chết! Tại sao dị năng của nó lại không tác dụng lên gã này! Chắc chắn là vì nó chưa ăn đủ người. Người, người đâu nữa, nó muốn ăn người! Bạch Hàn vung tay quét qua đám thây ma cấp thấp xung quanh, tức thì vài cái đầu lăn lóc, khuôn mặt xanh lè lộ vẻ khinh bỉ tột độ. Đám quái vật không kiểm soát được, trình độ cỏn con này mà cũng dám đứng chung với nó? Đột nhiên, một luồng khí lạnh ập tới từ trên đầu. Bạch An theo bản năng chống đỡ. Ngay khoảnh khắc vùng tinh hạch trong đầu cảm nhận được nguy hiểm, nó lập tức vung tay áo dài, lẩn vào đám thây ma và biến mất. Vân Yến ánh mắt khẽ lóe lên, thu hồi dị năng, lưỡi đao trong tay lại hung hăng chém xuống đầu gã thây ma. Đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên vẻ âm trầm. Rốt cuộc, là ai?
Lôi Du đứng dậy, định sử dụng dị năng, nhưng đột nhiên cảm giác như có thứ gì đâm vào não. Cả người chỉ có thể ôm đầu đau đớn, nhíu chặt lông mày.
“Cái quái gì vậy?”
Lôi Du nghiến răng, thốt ra vài chữ. Cảm giác như hàng ngàn mũi kim bạc đâm vào não, dù đã qua nhiều huấn luyện, cơ thể rắn rỏi đến đâu, lúc này cũng không chịu nổi.
“G.i.ế.t hắn.”
Giọng nói trong đầu vang lên, rõ ràng đến mức anh hiểu được.
“Giết… hộc hộc…”
Thân hình cao hơn hai mét, cánh tay lực lưỡng, như thể nhất định phải xé nát người đàn ông trước mặt.
Vân Yến nhìn Lôi Du rõ ràng đang bị tấn công tinh thần, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Những dây leo xanh quấn lấy tay gã thây ma, nhưng chưa kịp hành động tiếp, vài tiếng súng liên tiếp vang lên.
Tức thì, dưới nách bên hông gã thây ma xuất hiện vài lỗ đạn, cả cơ thể đổ sập xuống đất.
Lôi Du ôm đầu, tay cầm súng, sau đó mơ hồ ném thêm hai quả cầu sấm.
Bình thường, nếu không đến lúc sống còn, anh sẽ không nã súng. Đạn dược của họ đã cạn kiệt, chưa tìm được nguồn tiếp tế, mà đường về khu an toàn còn xa…
“Anh Vân.”
Lôi Du thở hổn hển, đau đến mức ý thức mơ hồ, muốn bảo Vân Yến nhân cơ hội tiêu diệt gã thây ma.
Vân Yến không ngờ Lôi Du bị tấn công tinh thần mà vẫn tập trung bắn trúng thây ma.
“Hộc hộc!”
Sức mạnh từ đạn và dị năng hệ lôi tạo ra sát thương kinh hoàng. Một cánh tay thừa của gã thây ma trực tiếp tê liệt.
Con thây ma loạng choạng đứng dậy, vừa giơ tay thì bị lưỡi đao Đường cuốn theo luồng khí đâm xuyên nách trái. Một viên tinh hạch trong suốt bị mũi đao găm lấy, lôi ra ngoài.
“A a a, đồ phế vật! Phế vật!”
Một bóng dáng gầy gò, cáu kỉnh xen lẫn trong đám thây ma ngoài tường rào, tức giận vung vẩy tay áo dài tới đầu gối giữa đám đông thây ma chen chúc.
Khuôn mặt xanh lè méo mó vì hận thù.
Bạch Hàn, tên phế vật này! Nghĩ mà xem, hắn còn giúp nó tìm một con quái vật có thể dung hợp!
Chính gã đàn ông này khiến nó ra nông nỗi này, đáng chết, đáng chết!
Tại sao dị năng của nó lại không tác dụng lên gã này!
Chắc chắn là vì nó chưa ăn đủ người. Người, người đâu nữa, nó muốn ăn người!
Bạch Hàn vung tay quét qua đám thây ma cấp thấp xung quanh, tức thì vài cái đầu lăn lóc, khuôn mặt xanh lè lộ vẻ khinh bỉ tột độ.
Đám quái vật không kiểm soát được, trình độ cỏn con này mà cũng dám đứng chung với nó?
Đột nhiên, một luồng khí lạnh ập tới từ trên đầu. Bạch An theo bản năng chống đỡ.
Ngay khoảnh khắc vùng tinh hạch trong đầu cảm nhận được nguy hiểm, nó lập tức vung tay áo dài, lẩn vào đám thây ma và biến mất.
Vân Yến ánh mắt khẽ lóe lên, thu hồi dị năng, lưỡi đao trong tay lại hung hăng chém xuống đầu gã thây ma.
Đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên vẻ âm trầm.
Rốt cuộc, là ai?
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến NghiệnTác giả: Hác Đại NgaTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThành phố A, trong con hẻm cụt của khu phố cũ. “Con mẹ nó, chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Vân rất giỏi đánh nhau à? Ai ngờ cũng có ngày hôm nay!” “Hạo ca, thằng nhãi này chảy nhiều m.á.u thế… lỡ tụi mình đánh c.h.ế.t nó rồi thì sao?” “Sợ cái gì! Có người lo liệu cả rồi! Hôm nay ông đây nhất định phải xả hết cục tức trước kia! Phải đánh nó bò dưới đất như chó, không ngóc đầu lên nổi!” Những tiếng đấm đá nặng nề xen lẫn tiếng chửi bới thô tục ầm ĩ đến mức làm Tô Ý thấy nhức hết cả đầu. Năm giác quan dần tỉnh táo, cô nhìn con hẻm nhỏ cũ kỹ, bẩn thỉu xung quanh mình, rồi cúi xuống nhìn bộ váy kiểu dáng sang trọng, tinh xảo mà mình đang mặc — cảm giác thật sự… rất phức tạp. Cô biết rõ, vừa rồi vì hóng hớt bố mẹ cãi nhau mà bị mẹ ruột đá một phát… rồi rơi thẳng vào cái thế giới quỷ quái nào đó. Là thiên kim tiểu thư nổi tiếng yếu ớt, nhõng nhẽo của Cục xuyên sách, điều mà Tô Ý ghét nhất chính là những nơi bẩn thỉu, lộn xộn và bốc mùi khó chịu cùng với những kẻ thô lỗ, mồm miệng đầy những… Lôi Du đứng dậy, định sử dụng dị năng, nhưng đột nhiên cảm giác như có thứ gì đâm vào não. Cả người chỉ có thể ôm đầu đau đớn, nhíu chặt lông mày. “Cái quái gì vậy?” Lôi Du nghiến răng, thốt ra vài chữ. Cảm giác như hàng ngàn mũi kim bạc đâm vào não, dù đã qua nhiều huấn luyện, cơ thể rắn rỏi đến đâu, lúc này cũng không chịu nổi. “G.i.ế.t hắn.”Giọng nói trong đầu vang lên, rõ ràng đến mức anh hiểu được. “Giết… hộc hộc…” Thân hình cao hơn hai mét, cánh tay lực lưỡng, như thể nhất định phải xé nát người đàn ông trước mặt. Vân Yến nhìn Lôi Du rõ ràng đang bị tấn công tinh thần, sắc mặt vẫn lạnh lùng. Những dây leo xanh quấn lấy tay gã thây ma, nhưng chưa kịp hành động tiếp, vài tiếng súng liên tiếp vang lên. Tức thì, dưới nách bên hông gã thây ma xuất hiện vài lỗ đạn, cả cơ thể đổ sập xuống đất. Lôi Du ôm đầu, tay cầm súng, sau đó mơ hồ ném thêm hai quả cầu sấm. Bình thường, nếu không đến lúc sống còn, anh sẽ không nã súng. Đạn dược của họ đã cạn kiệt, chưa tìm được nguồn tiếp tế, mà đường về khu an toàn còn xa… “Anh Vân.” Lôi Du thở hổn hển, đau đến mức ý thức mơ hồ, muốn bảo Vân Yến nhân cơ hội tiêu diệt gã thây ma. Vân Yến không ngờ Lôi Du bị tấn công tinh thần mà vẫn tập trung bắn trúng thây ma. “Hộc hộc!” Sức mạnh từ đạn và dị năng hệ lôi tạo ra sát thương kinh hoàng. Một cánh tay thừa của gã thây ma trực tiếp tê liệt. Con thây ma loạng choạng đứng dậy, vừa giơ tay thì bị lưỡi đao Đường cuốn theo luồng khí đâm xuyên nách trái. Một viên tinh hạch trong suốt bị mũi đao găm lấy, lôi ra ngoài. “A a a, đồ phế vật! Phế vật!” Một bóng dáng gầy gò, cáu kỉnh xen lẫn trong đám thây ma ngoài tường rào, tức giận vung vẩy tay áo dài tới đầu gối giữa đám đông thây ma chen chúc. Khuôn mặt xanh lè méo mó vì hận thù. Bạch Hàn, tên phế vật này! Nghĩ mà xem, hắn còn giúp nó tìm một con quái vật có thể dung hợp! Chính gã đàn ông này khiến nó ra nông nỗi này, đáng chết, đáng chết! Tại sao dị năng của nó lại không tác dụng lên gã này! Chắc chắn là vì nó chưa ăn đủ người. Người, người đâu nữa, nó muốn ăn người! Bạch Hàn vung tay quét qua đám thây ma cấp thấp xung quanh, tức thì vài cái đầu lăn lóc, khuôn mặt xanh lè lộ vẻ khinh bỉ tột độ. Đám quái vật không kiểm soát được, trình độ cỏn con này mà cũng dám đứng chung với nó? Đột nhiên, một luồng khí lạnh ập tới từ trên đầu. Bạch An theo bản năng chống đỡ. Ngay khoảnh khắc vùng tinh hạch trong đầu cảm nhận được nguy hiểm, nó lập tức vung tay áo dài, lẩn vào đám thây ma và biến mất. Vân Yến ánh mắt khẽ lóe lên, thu hồi dị năng, lưỡi đao trong tay lại hung hăng chém xuống đầu gã thây ma. Đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên vẻ âm trầm. Rốt cuộc, là ai?