Tác giả:

rong căn phòng không gian tưởng chừng như im lặng """chát """ tiếng bạt tai vang lên Hạ Tiểu Vi tay ôm một bên mặt, đôi mắt long lanh rực đỏ khoé mắt bắt đầu rơi những giọt lệ nóng hổi chứa đầy sự thất vọng,cô cắn nuốt nỗi buồn nghẹn ngào cất giọng nói "Lăng Vĩ Đình anh lại đi tin ả ta mà không tin tôi " Trong lòng Hạ Tiểu Vi ấm ức anh thà tin cô ta mà không tin cô để rồi anh ra tay ngay chính người mà anh yêu! lòng cô đau khổ chua xót cố nuốt hết nước mắt lại nhưng càng như thế nó lại càng trở nên nhiều hơn Lăng Vĩ Đình đứng đó mà nhìn xuống phía cô khuôn mặt anh không chút giao động, lạnh lẽo chẳng có một tia ấm áp nào dù là nhỏ nhất, anh đưa tay thon dài của mình ra nâng cằm của cô lên khiến cô vô giác mà run sợ "vậy em nói thử xem trong lúc tôi đi công tác chỉ có 2 ngày thôi em đã đi đâu " Hạ Tiểu Vi bị anh túm lấy cầm khiến cô có chút đau mà cô lại nghe anh nói vậy vạn phần không biết trả lời ra sao... thực ra trong hai ngày đó cô bàn bạc việc tổ chức một bữa tiệc cho anh nên mới…

Chương 20: Mang Thai

Cầm Tù Tình YêuTác giả: MoonTruyện Ngôn Tìnhrong căn phòng không gian tưởng chừng như im lặng """chát """ tiếng bạt tai vang lên Hạ Tiểu Vi tay ôm một bên mặt, đôi mắt long lanh rực đỏ khoé mắt bắt đầu rơi những giọt lệ nóng hổi chứa đầy sự thất vọng,cô cắn nuốt nỗi buồn nghẹn ngào cất giọng nói "Lăng Vĩ Đình anh lại đi tin ả ta mà không tin tôi " Trong lòng Hạ Tiểu Vi ấm ức anh thà tin cô ta mà không tin cô để rồi anh ra tay ngay chính người mà anh yêu! lòng cô đau khổ chua xót cố nuốt hết nước mắt lại nhưng càng như thế nó lại càng trở nên nhiều hơn Lăng Vĩ Đình đứng đó mà nhìn xuống phía cô khuôn mặt anh không chút giao động, lạnh lẽo chẳng có một tia ấm áp nào dù là nhỏ nhất, anh đưa tay thon dài của mình ra nâng cằm của cô lên khiến cô vô giác mà run sợ "vậy em nói thử xem trong lúc tôi đi công tác chỉ có 2 ngày thôi em đã đi đâu " Hạ Tiểu Vi bị anh túm lấy cầm khiến cô có chút đau mà cô lại nghe anh nói vậy vạn phần không biết trả lời ra sao... thực ra trong hai ngày đó cô bàn bạc việc tổ chức một bữa tiệc cho anh nên mới… Sau khoảng thời gian gần hai tiếng người trên máy bay thì cuối cùng cũng đến nước AnhHạ Tiểu Vi bước chân ra khỏi máy bay bước đi ra khỏi nơi đây chính thức cô đã mở ra một nơi ở mới dành cho côBùi Minh Trực bước theo sau cô đợi xe giọng nói của anh nhỏ nhẹ"chúng ta về thôi "Hạ Tiểu Vi quay lại cười nhẹ nhìn anh... nhưng hình như trong nụ cười đó không mấy vui vẻ"đi thôi "Hạ Tiểu Vi bước được chưa đầy một bước thì cô đột nhiên cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt... mắt nhìn thì cảm giác choáng váng nhẹ nhàng ngã về phía sauBùi Minh Trực nhanh tay đỡ lấy cô anh với khuôn mặt nghiêm trọng nhìn cô hối hả gọi"Tiểu Vi... Tiểu vi... em sao vậy "anh khẽ lắc người cô nhưng vẫn không thấy cô phản ứng gì... Bùi Minh Trực nhanh chóng bế bổng người cô lên xe.... đưa cô vào bệnh việnBùi Minh Trực đứng ngoài cửa phòng bệnh anh cứ đi đi,đi lại phát chóng mặt.... căn phòng dừng tiếng nói của bác sĩ lại một người đàn ông trung niên bước ra vẻ mặt có chút lo lắng"anh là người nhà bệnh nhân à "Bùi Minh Trực khẽ gật đầu nhìn người bắc sĩ"cô ấy sao rồi "Người đàn ông đặt tay lên vai Bùi Minh Trực giọng nói nghiêm túc"vợ đang mang thai cần chú ý hơn... cô ấy chắc là đi một đoạn đường dài nên mới suy giảm sức khỏe ngất lịm đi.... về sau cần chăm sóc tốt hơn....anh vào thăm bệnh nhân đi rồi tôi sẽ cho người mang giấy báo cáo cho "Bùi Minh Trực nghe bác sĩ nói xong anh cứng đờ người một lúc trong đầu không khỏi hoang mang suy nghĩ(Tiểu Vi có thai..... cái thai này là của anh ta ư)anh vẻ mặt ngượng ngùng cúi chào người bắc sĩ rồi đẩy cửa đi vào bên trong phòng bệnh... anh nhìn Tiểu Vi đang ngủ say anh không khỏi đau lòng... tại sao cô đã quyết định rời xa Lăng Vĩ Đình rồi mà tại sao cô lại có thai cơ chứ... anh tưởng rằng anh và cô qua Anh là có thể cùng nhau vun đắp tình yêu, xây cho bản thân một gia đình mới... nhưng chắc đó chỉ là suy nghĩ của mình anhtrong đầu không khỏi suy nghĩ thì Tiểu Vi mơ màng tỉnh dậy...cô khẽ ngồi dậy nhìn xung quanh"Minh Trực... đây là đâu "Bùi Minh Trực nhìn cô giọng nói vẫn nhẹ nhàng khẽ nhìn về phía cô cười nhẹ"em mới ra khỏi sân bay thì ngất... em đang trong viện "Bùi Minh Trực đưa tay ra đặt lên đầu của Tiểu Vi anh cười tươi"Tiểu Vi em có thai rồi phải biết giữ gìn sức khỏe chứ "Hạ Tiểu Vi giật thốt mình phản xạ quay lại nhìn Bùi Minh Trực"cái gì "Bùi Minh Trực rất bất ngờ khi cô không biết mình mang thai anh nói lại một lần nữa"em có thai "Hạ Tiểu Vi vô thức đặt một tay lên khẽ chạm vào bụng cô đôi mắt một màng sương trắng xuất hiện.... cô không ngờ mình rời đi còn mang cả giọt máu của anh theoTiếng cửa đột nhiên vang lên "cộc cộc " Bùi Minh Trực nhìn ra phía cửa"vào đi "một cô y tá nhìn nghiêm trang cười tươi"chúc mừng hai người nha... em bé đã được gần hai tuần tuổi "cô y tá hai tay đưa tờ giấy báo cáo cho Bùi Minh Trực rồi rời điBùi Minh Trực vẫn vui vẻ đưa tờ giấy cho Tiểu Vi"em mau xem Đi"Hạ Tiểu tay run nhẹ đưa ra cầm chặt từ giấy cô nhìn chằm chằm khung ảnh siêu âm tuy chỉ rất nhỏ nhưng đó là giọt máu của anh và cô...nó cũng đã gần hai tuầnHạ Tiểu Vi trong đầu bối rối suy nghĩ

Sau khoảng thời gian gần hai tiếng người trên máy bay thì cuối cùng cũng đến nước Anh

Hạ Tiểu Vi bước chân ra khỏi máy bay bước đi ra khỏi nơi đây chính thức cô đã mở ra một nơi ở mới dành cho cô

Bùi Minh Trực bước theo sau cô đợi xe giọng nói của anh nhỏ nhẹ

"chúng ta về thôi "

Hạ Tiểu Vi quay lại cười nhẹ nhìn anh... nhưng hình như trong nụ cười đó không mấy vui vẻ

"đi thôi "

Hạ Tiểu Vi bước được chưa đầy một bước thì cô đột nhiên cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt... mắt nhìn thì cảm giác choáng váng nhẹ nhàng ngã về phía sau

Bùi Minh Trực nhanh tay đỡ lấy cô anh với khuôn mặt nghiêm trọng nhìn cô hối hả gọi

"Tiểu Vi... Tiểu vi... em sao vậy "

anh khẽ lắc người cô nhưng vẫn không thấy cô phản ứng gì... Bùi Minh Trực nhanh chóng bế bổng người cô lên xe.... đưa cô vào bệnh viện

Bùi Minh Trực đứng ngoài cửa phòng bệnh anh cứ đi đi,đi lại phát chóng mặt.... căn phòng dừng tiếng nói của bác sĩ lại một người đàn ông trung niên bước ra vẻ mặt có chút lo lắng

"anh là người nhà bệnh nhân à "

Bùi Minh Trực khẽ gật đầu nhìn người bắc sĩ

"cô ấy sao rồi "

Người đàn ông đặt tay lên vai Bùi Minh Trực giọng nói nghiêm túc

"vợ đang mang thai cần chú ý hơn... cô ấy chắc là đi một đoạn đường dài nên mới suy giảm sức khỏe ngất lịm đi.... về sau cần chăm sóc tốt hơn....anh vào thăm bệnh nhân đi rồi tôi sẽ cho người mang giấy báo cáo cho "

Bùi Minh Trực nghe bác sĩ nói xong anh cứng đờ người một lúc trong đầu không khỏi hoang mang suy nghĩ

(Tiểu Vi có thai..... cái thai này là của anh ta ư)

anh vẻ mặt ngượng ngùng cúi chào người bắc sĩ rồi đẩy cửa đi vào bên trong phòng bệnh... anh nhìn Tiểu Vi đang ngủ say anh không khỏi đau lòng... tại sao cô đã quyết định rời xa Lăng Vĩ Đình rồi mà tại sao cô lại có thai cơ chứ... anh tưởng rằng anh và cô qua Anh là có thể cùng nhau vun đắp tình yêu, xây cho bản thân một gia đình mới... nhưng chắc đó chỉ là suy nghĩ của mình anh

trong đầu không khỏi suy nghĩ thì Tiểu Vi mơ màng tỉnh dậy...cô khẽ ngồi dậy nhìn xung quanh

"Minh Trực... đây là đâu "

Bùi Minh Trực nhìn cô giọng nói vẫn nhẹ nhàng khẽ nhìn về phía cô cười nhẹ

"em mới ra khỏi sân bay thì ngất... em đang trong viện "

Bùi Minh Trực đưa tay ra đặt lên đầu của Tiểu Vi anh cười tươi

"Tiểu Vi em có thai rồi phải biết giữ gìn sức khỏe chứ "

Hạ Tiểu Vi giật thốt mình phản xạ quay lại nhìn Bùi Minh Trực

"cái gì "

Bùi Minh Trực rất bất ngờ khi cô không biết mình mang thai anh nói lại một lần nữa

"em có thai "

Hạ Tiểu Vi vô thức đặt một tay lên khẽ chạm vào bụng cô đôi mắt một màng sương trắng xuất hiện.... cô không ngờ mình rời đi còn mang cả giọt máu của anh theo

Tiếng cửa đột nhiên vang lên "cộc cộc " Bùi Minh Trực nhìn ra phía cửa

"vào đi "

một cô y tá nhìn nghiêm trang cười tươi

"chúc mừng hai người nha... em bé đã được gần hai tuần tuổi "

cô y tá hai tay đưa tờ giấy báo cáo cho Bùi Minh Trực rồi rời đi

Bùi Minh Trực vẫn vui vẻ đưa tờ giấy cho Tiểu Vi

"em mau xem Đi"

Hạ Tiểu tay run nhẹ đưa ra cầm chặt từ giấy cô nhìn chằm chằm khung ảnh siêu âm tuy chỉ rất nhỏ nhưng đó là giọt máu của anh và cô...nó cũng đã gần hai tuần

Hạ Tiểu Vi trong đầu bối rối suy nghĩ

Cầm Tù Tình YêuTác giả: MoonTruyện Ngôn Tìnhrong căn phòng không gian tưởng chừng như im lặng """chát """ tiếng bạt tai vang lên Hạ Tiểu Vi tay ôm một bên mặt, đôi mắt long lanh rực đỏ khoé mắt bắt đầu rơi những giọt lệ nóng hổi chứa đầy sự thất vọng,cô cắn nuốt nỗi buồn nghẹn ngào cất giọng nói "Lăng Vĩ Đình anh lại đi tin ả ta mà không tin tôi " Trong lòng Hạ Tiểu Vi ấm ức anh thà tin cô ta mà không tin cô để rồi anh ra tay ngay chính người mà anh yêu! lòng cô đau khổ chua xót cố nuốt hết nước mắt lại nhưng càng như thế nó lại càng trở nên nhiều hơn Lăng Vĩ Đình đứng đó mà nhìn xuống phía cô khuôn mặt anh không chút giao động, lạnh lẽo chẳng có một tia ấm áp nào dù là nhỏ nhất, anh đưa tay thon dài của mình ra nâng cằm của cô lên khiến cô vô giác mà run sợ "vậy em nói thử xem trong lúc tôi đi công tác chỉ có 2 ngày thôi em đã đi đâu " Hạ Tiểu Vi bị anh túm lấy cầm khiến cô có chút đau mà cô lại nghe anh nói vậy vạn phần không biết trả lời ra sao... thực ra trong hai ngày đó cô bàn bạc việc tổ chức một bữa tiệc cho anh nên mới… Sau khoảng thời gian gần hai tiếng người trên máy bay thì cuối cùng cũng đến nước AnhHạ Tiểu Vi bước chân ra khỏi máy bay bước đi ra khỏi nơi đây chính thức cô đã mở ra một nơi ở mới dành cho côBùi Minh Trực bước theo sau cô đợi xe giọng nói của anh nhỏ nhẹ"chúng ta về thôi "Hạ Tiểu Vi quay lại cười nhẹ nhìn anh... nhưng hình như trong nụ cười đó không mấy vui vẻ"đi thôi "Hạ Tiểu Vi bước được chưa đầy một bước thì cô đột nhiên cảm giác hơi hoa mắt chóng mặt... mắt nhìn thì cảm giác choáng váng nhẹ nhàng ngã về phía sauBùi Minh Trực nhanh tay đỡ lấy cô anh với khuôn mặt nghiêm trọng nhìn cô hối hả gọi"Tiểu Vi... Tiểu vi... em sao vậy "anh khẽ lắc người cô nhưng vẫn không thấy cô phản ứng gì... Bùi Minh Trực nhanh chóng bế bổng người cô lên xe.... đưa cô vào bệnh việnBùi Minh Trực đứng ngoài cửa phòng bệnh anh cứ đi đi,đi lại phát chóng mặt.... căn phòng dừng tiếng nói của bác sĩ lại một người đàn ông trung niên bước ra vẻ mặt có chút lo lắng"anh là người nhà bệnh nhân à "Bùi Minh Trực khẽ gật đầu nhìn người bắc sĩ"cô ấy sao rồi "Người đàn ông đặt tay lên vai Bùi Minh Trực giọng nói nghiêm túc"vợ đang mang thai cần chú ý hơn... cô ấy chắc là đi một đoạn đường dài nên mới suy giảm sức khỏe ngất lịm đi.... về sau cần chăm sóc tốt hơn....anh vào thăm bệnh nhân đi rồi tôi sẽ cho người mang giấy báo cáo cho "Bùi Minh Trực nghe bác sĩ nói xong anh cứng đờ người một lúc trong đầu không khỏi hoang mang suy nghĩ(Tiểu Vi có thai..... cái thai này là của anh ta ư)anh vẻ mặt ngượng ngùng cúi chào người bắc sĩ rồi đẩy cửa đi vào bên trong phòng bệnh... anh nhìn Tiểu Vi đang ngủ say anh không khỏi đau lòng... tại sao cô đã quyết định rời xa Lăng Vĩ Đình rồi mà tại sao cô lại có thai cơ chứ... anh tưởng rằng anh và cô qua Anh là có thể cùng nhau vun đắp tình yêu, xây cho bản thân một gia đình mới... nhưng chắc đó chỉ là suy nghĩ của mình anhtrong đầu không khỏi suy nghĩ thì Tiểu Vi mơ màng tỉnh dậy...cô khẽ ngồi dậy nhìn xung quanh"Minh Trực... đây là đâu "Bùi Minh Trực nhìn cô giọng nói vẫn nhẹ nhàng khẽ nhìn về phía cô cười nhẹ"em mới ra khỏi sân bay thì ngất... em đang trong viện "Bùi Minh Trực đưa tay ra đặt lên đầu của Tiểu Vi anh cười tươi"Tiểu Vi em có thai rồi phải biết giữ gìn sức khỏe chứ "Hạ Tiểu Vi giật thốt mình phản xạ quay lại nhìn Bùi Minh Trực"cái gì "Bùi Minh Trực rất bất ngờ khi cô không biết mình mang thai anh nói lại một lần nữa"em có thai "Hạ Tiểu Vi vô thức đặt một tay lên khẽ chạm vào bụng cô đôi mắt một màng sương trắng xuất hiện.... cô không ngờ mình rời đi còn mang cả giọt máu của anh theoTiếng cửa đột nhiên vang lên "cộc cộc " Bùi Minh Trực nhìn ra phía cửa"vào đi "một cô y tá nhìn nghiêm trang cười tươi"chúc mừng hai người nha... em bé đã được gần hai tuần tuổi "cô y tá hai tay đưa tờ giấy báo cáo cho Bùi Minh Trực rồi rời điBùi Minh Trực vẫn vui vẻ đưa tờ giấy cho Tiểu Vi"em mau xem Đi"Hạ Tiểu tay run nhẹ đưa ra cầm chặt từ giấy cô nhìn chằm chằm khung ảnh siêu âm tuy chỉ rất nhỏ nhưng đó là giọt máu của anh và cô...nó cũng đã gần hai tuầnHạ Tiểu Vi trong đầu bối rối suy nghĩ

Chương 20: Mang Thai