Tác giả:

Tiếng chuông hết giờ vang lên. Nghê Phỉ Vọng lấy gương từ trong cặp sách ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh mặt trời để sửa soạn gương mặt của mình. Cô hơi nhíu mày, sau đó lấy son môi từ ngăn kéo ra son lại. Gương mặt của Nghê Phỉ Vọng nhỏ, nhưng lại đầy đặn, cả môi cũng thế, môi dưới no đủ. Son môi xong, cô thấy bản thân đang tỏa sáng. Cô thuần thục bặm môi, sửa soạn tóc mái, lại nhìn vào gương tập biểu cảm. Cảm thấy mọi thứ hoàn hảo rồi cô mới đứng dậy. Ngu Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại nhìn cô. Nghê Phỉ Vọng bị phát hiện, biểu cảm mất tự nhiên. Ngu Hân Nhiên hỏi cô đi đâu. Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ đi tìm Kỷ Thư Thấm.” Ngu Hân Nhiên nhướng mày hỏi lại: “Thật à?” Nghê Phỉ Vọng gật đầu, nhưng Ngu Hân Nhiên vẫn không rõ. Thấy thời gian đang trôi đi, Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện với cô ấy nữa, lật đật cất bước rời đi. Lúc rời đi, cô còn nghe thấy Ngu Hân Nhiên đang nhắc đến cái tên “Giang Ngạn Chu”, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại. Lớp của Nghê Phỉ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...