Tác giả:

Tiếng chuông hết giờ vang lên. Nghê Phỉ Vọng lấy gương từ trong cặp sách ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh mặt trời để sửa soạn gương mặt của mình. Cô hơi nhíu mày, sau đó lấy son môi từ ngăn kéo ra son lại. Gương mặt của Nghê Phỉ Vọng nhỏ, nhưng lại đầy đặn, cả môi cũng thế, môi dưới no đủ. Son môi xong, cô thấy bản thân đang tỏa sáng. Cô thuần thục bặm môi, sửa soạn tóc mái, lại nhìn vào gương tập biểu cảm. Cảm thấy mọi thứ hoàn hảo rồi cô mới đứng dậy. Ngu Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại nhìn cô. Nghê Phỉ Vọng bị phát hiện, biểu cảm mất tự nhiên. Ngu Hân Nhiên hỏi cô đi đâu. Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ đi tìm Kỷ Thư Thấm.” Ngu Hân Nhiên nhướng mày hỏi lại: “Thật à?” Nghê Phỉ Vọng gật đầu, nhưng Ngu Hân Nhiên vẫn không rõ. Thấy thời gian đang trôi đi, Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện với cô ấy nữa, lật đật cất bước rời đi. Lúc rời đi, cô còn nghe thấy Ngu Hân Nhiên đang nhắc đến cái tên “Giang Ngạn Chu”, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại. Lớp của Nghê Phỉ…

Chương 4: Yết Hầu

Phỉ VọngTác giả: Lãng Nam HoaTruyện Ngôn TìnhTiếng chuông hết giờ vang lên. Nghê Phỉ Vọng lấy gương từ trong cặp sách ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh mặt trời để sửa soạn gương mặt của mình. Cô hơi nhíu mày, sau đó lấy son môi từ ngăn kéo ra son lại. Gương mặt của Nghê Phỉ Vọng nhỏ, nhưng lại đầy đặn, cả môi cũng thế, môi dưới no đủ. Son môi xong, cô thấy bản thân đang tỏa sáng. Cô thuần thục bặm môi, sửa soạn tóc mái, lại nhìn vào gương tập biểu cảm. Cảm thấy mọi thứ hoàn hảo rồi cô mới đứng dậy. Ngu Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại nhìn cô. Nghê Phỉ Vọng bị phát hiện, biểu cảm mất tự nhiên. Ngu Hân Nhiên hỏi cô đi đâu. Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ đi tìm Kỷ Thư Thấm.” Ngu Hân Nhiên nhướng mày hỏi lại: “Thật à?” Nghê Phỉ Vọng gật đầu, nhưng Ngu Hân Nhiên vẫn không rõ. Thấy thời gian đang trôi đi, Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện với cô ấy nữa, lật đật cất bước rời đi. Lúc rời đi, cô còn nghe thấy Ngu Hân Nhiên đang nhắc đến cái tên “Giang Ngạn Chu”, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại. Lớp của Nghê Phỉ… Sắp về đến nhà.Không biết vì sao Nghê Phỉ Vọng cảm thấy hơi bực bội, trong lòng như bị kim châm.Trước cửa nhà, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, hỏi câu hỏi trong lòng mình: “Cậu không thích tớ đúng không?”Cô đứng yên, giương mắt nhìn anh.Hai người dưới tán dù, đứng thật sự gần.Cô lại hơi lùn với anh, ngay từ đầu cô chỉ có thể nhìn đến cằm anh, sau đó mới thấy đôi mắt đen láy.Nghê Phỉ Vọng cảm thấy sương mù dày đặc quá, dày đến mức cô không thể nhìn rõ ánh mắt của anh được, càn không thấy sự chán ghét của anh, mà chỉ có sự bình tĩnh.Chử Hàng không trả lời ngay, sau vài giây trầm mặc, anh hỏi lại: “Còn cậu?”Nghê Phỉ Vọng không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cô ngẩng đầu nhìn.Là không thích, nhưng bây giờ cô không muốn nói như vậy, chỉ thấy xấu hổ chính mình.Nhưng cô cũng không thể nói dối là “Thích”, lúc trước đúng thật là cô không thích.Hai người giằng co mãi.Nghê Phỉ Vọng thấy anh ngẩng đầu cười khẽ, khóe miệng nhanh chóng cong lên, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng.“Cậu về đi.” Chử Hàng nói với cô, dù không trả lời nhưng cả hai người đều biết rõ câu trả lời.…Từ sau hôm đó, Nghê Phỉ Vọng luôn nhớ đến nụ cười trào phúng kia của Chử Hàng.Càng nhớ tới những lúc cô xấu tính với anh.Càng nhớ, cô càng nhận ra, chưa bao giờ anh thể hiện cảm xúc không vui.Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy áy náy và hối hận.Dường như cô đã mở ra cái chốt mang tên Chử Hàng, tất thảy mọi việc liên quan đến anh đều cuồn cuộn ập vào đầu cô, không ngừng nhớ tới anh.Lúc Nghê Phỉ Vọng chắc chắn mình thích Chử Hàng là bởi vì một bộ phim xxx.Ngu Hân Nhiên chia sẻ cho cô, còn vô cùng đề cử, nói rằng bộ phim này không giống với những bộ khác, diễn viên nam hay nữ đều rất đẹp, động tác nhẹ nhàng.Cô xem bộ phim đó sau khi làm bài tập xong, đúng là không giống như những bộ phim khác, diễn viên rất đẹp chứ không phải là những gương mặt tẻ nhạt buồn chán.Nhưng cô không thấy hứng thú, cô vốn xem lướt nhanh, nhưng có một phân cảnh khiến cô không thể rời mắt, thậm chí là phải tua lại –Nam chính ngửa đầu nằm trên sô pha, còn nữ chính nằm trên người anh ấy, dùng môi răng nhẹ nhàng liếm lấy yết hầu của anh.Máy quay chuyển cảnh từ môi nữ chính sang biểu cảm của nam chính.Yết hầu bị dính nước đến mức óng ánh, nam chính híp mắt, giọng mũi hừ hừ tiếng rên rỉ khó nhịn.Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng cô xem đi xem lại nhiều lần.Xem đến mức mặt đỏ tai hồng.Cô tắt phim đi tắm, phát hiện dưới thân quá ướt, trên quần lót là chất lỏng trong suốt.Hơi hoảng loạn nên cô nhanh chóng tắm thật nhanh, sau đó trèo lên giường.Sáng hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm, lúc sau lại không có cách nào để đi vào giấc ngủ.Bởi vì cô nằm mơ.Mơ thấy cô ghé trên người Chử Hàng, liếm hầu kết của anh –Yết hầu hôm đó mà cô nhìn thấy, bây giờ lại đang dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy.Thích đến vô cùng, yêu thương lẫn trân quý mà mút lấy, rồi lại thì thầm dò hỏi bên tai anh: “Tớ thích cậu, Còn cậu thì sao?”

Sắp về đến nhà.

Không biết vì sao Nghê Phỉ Vọng cảm thấy hơi bực bội, trong lòng như bị kim châm.

Trước cửa nhà, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, hỏi câu hỏi trong lòng mình: “Cậu không thích tớ đúng không?”

Cô đứng yên, giương mắt nhìn anh.

Hai người dưới tán dù, đứng thật sự gần.

Cô lại hơi lùn với anh, ngay từ đầu cô chỉ có thể nhìn đến cằm anh, sau đó mới thấy đôi mắt đen láy.

Nghê Phỉ Vọng cảm thấy sương mù dày đặc quá, dày đến mức cô không thể nhìn rõ ánh mắt của anh được, càn không thấy sự chán ghét của anh, mà chỉ có sự bình tĩnh.

Chử Hàng không trả lời ngay, sau vài giây trầm mặc, anh hỏi lại: “Còn cậu?”

Nghê Phỉ Vọng không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cô ngẩng đầu nhìn.

Là không thích, nhưng bây giờ cô không muốn nói như vậy, chỉ thấy xấu hổ chính mình.

Nhưng cô cũng không thể nói dối là “Thích”, lúc trước đúng thật là cô không thích.

Hai người giằng co mãi.

Nghê Phỉ Vọng thấy anh ngẩng đầu cười khẽ, khóe miệng nhanh chóng cong lên, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng.

“Cậu về đi.

” Chử Hàng nói với cô, dù không trả lời nhưng cả hai người đều biết rõ câu trả lời.

Từ sau hôm đó, Nghê Phỉ Vọng luôn nhớ đến nụ cười trào phúng kia của Chử Hàng.

Càng nhớ tới những lúc cô xấu tính với anh.

Càng nhớ, cô càng nhận ra, chưa bao giờ anh thể hiện cảm xúc không vui.

Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy áy náy và hối hận.

Dường như cô đã mở ra cái chốt mang tên Chử Hàng, tất thảy mọi việc liên quan đến anh đều cuồn cuộn ập vào đầu cô, không ngừng nhớ tới anh.

Lúc Nghê Phỉ Vọng chắc chắn mình thích Chử Hàng là bởi vì một bộ phim xxx.

Ngu Hân Nhiên chia sẻ cho cô, còn vô cùng đề cử, nói rằng bộ phim này không giống với những bộ khác, diễn viên nam hay nữ đều rất đẹp, động tác nhẹ nhàng.

Cô xem bộ phim đó sau khi làm bài tập xong, đúng là không giống như những bộ phim khác, diễn viên rất đẹp chứ không phải là những gương mặt tẻ nhạt buồn chán.

Nhưng cô không thấy hứng thú, cô vốn xem lướt nhanh, nhưng có một phân cảnh khiến cô không thể rời mắt, thậm chí là phải tua lại –

Nam chính ngửa đầu nằm trên sô pha, còn nữ chính nằm trên người anh ấy, dùng môi răng nhẹ nhàng liếm lấy yết hầu của anh.

Máy quay chuyển cảnh từ môi nữ chính sang biểu cảm của nam chính.

Yết hầu bị dính nước đến mức óng ánh, nam chính híp mắt, giọng mũi hừ hừ tiếng rên rỉ khó nhịn.

Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng cô xem đi xem lại nhiều lần.

Xem đến mức mặt đỏ tai hồng.

Cô tắt phim đi tắm, phát hiện dưới thân quá ướt, trên quần lót là chất lỏng trong suốt.

Hơi hoảng loạn nên cô nhanh chóng tắm thật nhanh, sau đó trèo lên giường.

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm, lúc sau lại không có cách nào để đi vào giấc ngủ.

Bởi vì cô nằm mơ.

Mơ thấy cô ghé trên người Chử Hàng, liếm hầu kết của anh –

Yết hầu hôm đó mà cô nhìn thấy, bây giờ lại đang dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy.

Thích đến vô cùng, yêu thương lẫn trân quý mà mút lấy, rồi lại thì thầm dò hỏi bên tai anh: “Tớ thích cậu, Còn cậu thì sao?”

Phỉ VọngTác giả: Lãng Nam HoaTruyện Ngôn TìnhTiếng chuông hết giờ vang lên. Nghê Phỉ Vọng lấy gương từ trong cặp sách ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nương theo ánh mặt trời để sửa soạn gương mặt của mình. Cô hơi nhíu mày, sau đó lấy son môi từ ngăn kéo ra son lại. Gương mặt của Nghê Phỉ Vọng nhỏ, nhưng lại đầy đặn, cả môi cũng thế, môi dưới no đủ. Son môi xong, cô thấy bản thân đang tỏa sáng. Cô thuần thục bặm môi, sửa soạn tóc mái, lại nhìn vào gương tập biểu cảm. Cảm thấy mọi thứ hoàn hảo rồi cô mới đứng dậy. Ngu Hân Nhiên nghe thấy động tĩnh nên xoay người lại nhìn cô. Nghê Phỉ Vọng bị phát hiện, biểu cảm mất tự nhiên. Ngu Hân Nhiên hỏi cô đi đâu. Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ đi tìm Kỷ Thư Thấm.” Ngu Hân Nhiên nhướng mày hỏi lại: “Thật à?” Nghê Phỉ Vọng gật đầu, nhưng Ngu Hân Nhiên vẫn không rõ. Thấy thời gian đang trôi đi, Nghê Phỉ Vọng không nói chuyện với cô ấy nữa, lật đật cất bước rời đi. Lúc rời đi, cô còn nghe thấy Ngu Hân Nhiên đang nhắc đến cái tên “Giang Ngạn Chu”, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại. Lớp của Nghê Phỉ… Sắp về đến nhà.Không biết vì sao Nghê Phỉ Vọng cảm thấy hơi bực bội, trong lòng như bị kim châm.Trước cửa nhà, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, hỏi câu hỏi trong lòng mình: “Cậu không thích tớ đúng không?”Cô đứng yên, giương mắt nhìn anh.Hai người dưới tán dù, đứng thật sự gần.Cô lại hơi lùn với anh, ngay từ đầu cô chỉ có thể nhìn đến cằm anh, sau đó mới thấy đôi mắt đen láy.Nghê Phỉ Vọng cảm thấy sương mù dày đặc quá, dày đến mức cô không thể nhìn rõ ánh mắt của anh được, càn không thấy sự chán ghét của anh, mà chỉ có sự bình tĩnh.Chử Hàng không trả lời ngay, sau vài giây trầm mặc, anh hỏi lại: “Còn cậu?”Nghê Phỉ Vọng không ngờ anh sẽ hỏi vậy, cô ngẩng đầu nhìn.Là không thích, nhưng bây giờ cô không muốn nói như vậy, chỉ thấy xấu hổ chính mình.Nhưng cô cũng không thể nói dối là “Thích”, lúc trước đúng thật là cô không thích.Hai người giằng co mãi.Nghê Phỉ Vọng thấy anh ngẩng đầu cười khẽ, khóe miệng nhanh chóng cong lên, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng.“Cậu về đi.” Chử Hàng nói với cô, dù không trả lời nhưng cả hai người đều biết rõ câu trả lời.…Từ sau hôm đó, Nghê Phỉ Vọng luôn nhớ đến nụ cười trào phúng kia của Chử Hàng.Càng nhớ tới những lúc cô xấu tính với anh.Càng nhớ, cô càng nhận ra, chưa bao giờ anh thể hiện cảm xúc không vui.Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy áy náy và hối hận.Dường như cô đã mở ra cái chốt mang tên Chử Hàng, tất thảy mọi việc liên quan đến anh đều cuồn cuộn ập vào đầu cô, không ngừng nhớ tới anh.Lúc Nghê Phỉ Vọng chắc chắn mình thích Chử Hàng là bởi vì một bộ phim xxx.Ngu Hân Nhiên chia sẻ cho cô, còn vô cùng đề cử, nói rằng bộ phim này không giống với những bộ khác, diễn viên nam hay nữ đều rất đẹp, động tác nhẹ nhàng.Cô xem bộ phim đó sau khi làm bài tập xong, đúng là không giống như những bộ phim khác, diễn viên rất đẹp chứ không phải là những gương mặt tẻ nhạt buồn chán.Nhưng cô không thấy hứng thú, cô vốn xem lướt nhanh, nhưng có một phân cảnh khiến cô không thể rời mắt, thậm chí là phải tua lại –Nam chính ngửa đầu nằm trên sô pha, còn nữ chính nằm trên người anh ấy, dùng môi răng nhẹ nhàng liếm lấy yết hầu của anh.Máy quay chuyển cảnh từ môi nữ chính sang biểu cảm của nam chính.Yết hầu bị dính nước đến mức óng ánh, nam chính híp mắt, giọng mũi hừ hừ tiếng rên rỉ khó nhịn.Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng cô xem đi xem lại nhiều lần.Xem đến mức mặt đỏ tai hồng.Cô tắt phim đi tắm, phát hiện dưới thân quá ướt, trên quần lót là chất lỏng trong suốt.Hơi hoảng loạn nên cô nhanh chóng tắm thật nhanh, sau đó trèo lên giường.Sáng hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm, lúc sau lại không có cách nào để đi vào giấc ngủ.Bởi vì cô nằm mơ.Mơ thấy cô ghé trên người Chử Hàng, liếm hầu kết của anh –Yết hầu hôm đó mà cô nhìn thấy, bây giờ lại đang dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy.Thích đến vô cùng, yêu thương lẫn trân quý mà mút lấy, rồi lại thì thầm dò hỏi bên tai anh: “Tớ thích cậu, Còn cậu thì sao?”

Chương 4: Yết Hầu