"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ…
Chương 76
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… [Người qua đường ghé ăn dưa, ngon, thích ăn, hóng lần sau.]"Quản Chính Ngôn, tôi nghĩ sau này chúng ta không cần thiết phải gặp mặt nữa."An Sùng, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng điệu không có chút dao động nào. Nếu không phải lo lắng việc đuổi thẳng hai kẻ này đi sẽ lãng phí kế hoạch của An Linh, anh đã chẳng có kiên nhẫn nghe hai kẻ này chó cắn chó."Là các người tự đi ra ngoài, hay là để tôi gọi người mời các người ra ngoài."Quản Chính Ngôn còn định tiến lên níu kéo An Sùng: "An Sùng, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa bao nhiêu năm, cậu thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao? Tôi đảm bảo sau này sẽ không có suy nghĩ thừa thãi nữa, chúng ta vẫn như trước đây được không? Dù sao đêm nay cậu cũng đâu có tổn thất gì, phải không?""Này này này, đừng có chạm vào anh trai tôi." An Linh đưa tay ra chặn Quản Chính Ngôn, sau đó như vừa mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng "A"."Trời ơi, tôi quên mất còn đang livestream!" An Linh tức khắc luống cuống tay chân xoay camera lại: "Xin lỗi, xin lỗi mọi người, hôm nay bên này có chút chuyện, lần sau có thời gian tôi sẽ livestream trò chuyện với các bạn sau nhé. Xin lỗi vì hôm nay đã làm cay mắt mọi người."[Đừng mà! Tôi thích xem cái này!][Đừng tắt livestream! Cho tôi xem thử xem kẻ này còn có thể vô liêm sỉ đến mức nào!][Đúng đó, cái gì gọi là không có tổn thất gì? Có tổn thất rồi thì sao?][Tổn thất tinh thần không phải là tổn thất à? Tổn thất vì làm cay mắt bao nhiêu người chúng tôi đây không tính là tổn thất à?][Có ai quay màn hình không? Đăng lên cho nhiều người chia sẻ tổn thất này với. Dựa theo định luật bảo toàn năng lượng, càng có nhiều người xem thì tổn thất chia đều cho mỗi người sẽ càng nhỏ.][Định luật bảo toàn năng lượng mà dùng như vậy hả??][Tôi quay rồi, lát nữa sẽ đăng ngay. Chỉ là đoạn vừa vào phòng lúc nãy có lẽ cần phải che đi một chút.]Quản Chính Ngôn nghe An Linh nói, lúc đầu còn chưa phản ứng lại. Đến khi cuối cùng cũng hiểu rõ ý của An Linh, sắc mặt anh ta nháy mắt thay đổi, quả thực có thể dùng từ sắc mặt như đất để hình dung.Anh ta không thể tin nổi, khó khăn nặn ra từng chữ từ kẽ răng: "Cô, đang, live, stream?""Ôi, thật là ngại quá đi."Dù sao thì cái nên phát và không nên phát đều đã phát ra cả rồi, đầu đuôi câu chuyện cũng đã được Quản Chính Ngôn và La Thần nói ra. Mục đích của buổi livestream này đã đạt được một cách hoàn hảo. An Linh mãn nguyện tắt livestream, cất điện thoại đi."Vốn dĩ tôi chỉ đang mở livestream trò chuyện với người hâm mộ thôi, ai mà ngờ được trong nhà anh trai tôi lại có chuyện thế này chứ." An Linh trông có vẻ rất vô tội, nhưng lời nói ra lại vô cùng chọc tức người khác: "Cũng không biết có ai quay màn hình lại không nữa, chuyện hôm nay mà bị truyền ra ngoài thì không hay lắm nhỉ?"
[Người qua đường ghé ăn dưa, ngon, thích ăn, hóng lần sau.]
"Quản Chính Ngôn, tôi nghĩ sau này chúng ta không cần thiết phải gặp mặt nữa."
An Sùng, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng điệu không có chút dao động nào. Nếu không phải lo lắng việc đuổi thẳng hai kẻ này đi sẽ lãng phí kế hoạch của An Linh, anh đã chẳng có kiên nhẫn nghe hai kẻ này chó cắn chó.
"Là các người tự đi ra ngoài, hay là để tôi gọi người mời các người ra ngoài."
Quản Chính Ngôn còn định tiến lên níu kéo An Sùng: "An Sùng, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa bao nhiêu năm, cậu thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao? Tôi đảm bảo sau này sẽ không có suy nghĩ thừa thãi nữa, chúng ta vẫn như trước đây được không? Dù sao đêm nay cậu cũng đâu có tổn thất gì, phải không?"
"Này này này, đừng có chạm vào anh trai tôi." An Linh đưa tay ra chặn Quản Chính Ngôn, sau đó như vừa mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng "A".
"Trời ơi, tôi quên mất còn đang livestream!" An Linh tức khắc luống cuống tay chân xoay camera lại: "Xin lỗi, xin lỗi mọi người, hôm nay bên này có chút chuyện, lần sau có thời gian tôi sẽ livestream trò chuyện với các bạn sau nhé. Xin lỗi vì hôm nay đã làm cay mắt mọi người."
[Đừng mà! Tôi thích xem cái này!]
[Đừng tắt livestream! Cho tôi xem thử xem kẻ này còn có thể vô liêm sỉ đến mức nào!]
[Đúng đó, cái gì gọi là không có tổn thất gì? Có tổn thất rồi thì sao?]
[Tổn thất tinh thần không phải là tổn thất à? Tổn thất vì làm cay mắt bao nhiêu người chúng tôi đây không tính là tổn thất à?]
[Có ai quay màn hình không? Đăng lên cho nhiều người chia sẻ tổn thất này với. Dựa theo định luật bảo toàn năng lượng, càng có nhiều người xem thì tổn thất chia đều cho mỗi người sẽ càng nhỏ.]
[Định luật bảo toàn năng lượng mà dùng như vậy hả??]
[Tôi quay rồi, lát nữa sẽ đăng ngay. Chỉ là đoạn vừa vào phòng lúc nãy có lẽ cần phải che đi một chút.]
Quản Chính Ngôn nghe An Linh nói, lúc đầu còn chưa phản ứng lại. Đến khi cuối cùng cũng hiểu rõ ý của An Linh, sắc mặt anh ta nháy mắt thay đổi, quả thực có thể dùng từ sắc mặt như đất để hình dung.
Anh ta không thể tin nổi, khó khăn nặn ra từng chữ từ kẽ răng: "Cô, đang, live, stream?"
"Ôi, thật là ngại quá đi."
Dù sao thì cái nên phát và không nên phát đều đã phát ra cả rồi, đầu đuôi câu chuyện cũng đã được Quản Chính Ngôn và La Thần nói ra. Mục đích của buổi livestream này đã đạt được một cách hoàn hảo. An Linh mãn nguyện tắt livestream, cất điện thoại đi.
"Vốn dĩ tôi chỉ đang mở livestream trò chuyện với người hâm mộ thôi, ai mà ngờ được trong nhà anh trai tôi lại có chuyện thế này chứ." An Linh trông có vẻ rất vô tội, nhưng lời nói ra lại vô cùng chọc tức người khác: "Cũng không biết có ai quay màn hình lại không nữa, chuyện hôm nay mà bị truyền ra ngoài thì không hay lắm nhỉ?"
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận MệnhTác giả: Miêu Miêu Tam Thứ PhươngTruyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh"Phải làm sao bây giờ! Phải làm sao bây giờ!" Trong cơn mơ màng, An Linh nghe thấy một giọng nói lạ lẫm vang lên. Giọng nói kia vừa nhanh vừa chói tai, rõ ràng đang vô cùng sốt ruột. Chuyện gì thế này? Mình... không phải đã chết rồi sao? Máu đã văng tung tóe mấy mét như thế, vậy mà vẫn cứu được à? Đợi khi xuất viện, nhất định phải tặng cờ thưởng cho bệnh viện này, tặng hẳn mười mặt tám mặt cờ, để cảm ơn họ đã cứu cái mạng chó này của cô. Đêm nay, cô vừa mới đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân. 22 tuổi đã trở thành Ảnh hậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là ngôi sao chói lóa nhất trong thế hệ mới. Rồi sau đó: "bùm" một tiếng, rất nhanh, cô đã biến thành sao băng. Cô nhân viên lễ tân không biết lấy từ trong khay ra một con dao từ lúc nào, lao thẳng tới và đâm vào cổ An Linh. Cô chỉ nhớ mình đã ngã gục trong vũng máu rồi hoàn toàn mất đi ý thức. … Giọng nói kia lại tiếp tục lẩm bẩm. "Nữ phụ độc ác An Linh chết sớm quá! Giờ cô ta đã chết, An gia sẽ… [Người qua đường ghé ăn dưa, ngon, thích ăn, hóng lần sau.]"Quản Chính Ngôn, tôi nghĩ sau này chúng ta không cần thiết phải gặp mặt nữa."An Sùng, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng điệu không có chút dao động nào. Nếu không phải lo lắng việc đuổi thẳng hai kẻ này đi sẽ lãng phí kế hoạch của An Linh, anh đã chẳng có kiên nhẫn nghe hai kẻ này chó cắn chó."Là các người tự đi ra ngoài, hay là để tôi gọi người mời các người ra ngoài."Quản Chính Ngôn còn định tiến lên níu kéo An Sùng: "An Sùng, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa bao nhiêu năm, cậu thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao? Tôi đảm bảo sau này sẽ không có suy nghĩ thừa thãi nữa, chúng ta vẫn như trước đây được không? Dù sao đêm nay cậu cũng đâu có tổn thất gì, phải không?""Này này này, đừng có chạm vào anh trai tôi." An Linh đưa tay ra chặn Quản Chính Ngôn, sau đó như vừa mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng "A"."Trời ơi, tôi quên mất còn đang livestream!" An Linh tức khắc luống cuống tay chân xoay camera lại: "Xin lỗi, xin lỗi mọi người, hôm nay bên này có chút chuyện, lần sau có thời gian tôi sẽ livestream trò chuyện với các bạn sau nhé. Xin lỗi vì hôm nay đã làm cay mắt mọi người."[Đừng mà! Tôi thích xem cái này!][Đừng tắt livestream! Cho tôi xem thử xem kẻ này còn có thể vô liêm sỉ đến mức nào!][Đúng đó, cái gì gọi là không có tổn thất gì? Có tổn thất rồi thì sao?][Tổn thất tinh thần không phải là tổn thất à? Tổn thất vì làm cay mắt bao nhiêu người chúng tôi đây không tính là tổn thất à?][Có ai quay màn hình không? Đăng lên cho nhiều người chia sẻ tổn thất này với. Dựa theo định luật bảo toàn năng lượng, càng có nhiều người xem thì tổn thất chia đều cho mỗi người sẽ càng nhỏ.][Định luật bảo toàn năng lượng mà dùng như vậy hả??][Tôi quay rồi, lát nữa sẽ đăng ngay. Chỉ là đoạn vừa vào phòng lúc nãy có lẽ cần phải che đi một chút.]Quản Chính Ngôn nghe An Linh nói, lúc đầu còn chưa phản ứng lại. Đến khi cuối cùng cũng hiểu rõ ý của An Linh, sắc mặt anh ta nháy mắt thay đổi, quả thực có thể dùng từ sắc mặt như đất để hình dung.Anh ta không thể tin nổi, khó khăn nặn ra từng chữ từ kẽ răng: "Cô, đang, live, stream?""Ôi, thật là ngại quá đi."Dù sao thì cái nên phát và không nên phát đều đã phát ra cả rồi, đầu đuôi câu chuyện cũng đã được Quản Chính Ngôn và La Thần nói ra. Mục đích của buổi livestream này đã đạt được một cách hoàn hảo. An Linh mãn nguyện tắt livestream, cất điện thoại đi."Vốn dĩ tôi chỉ đang mở livestream trò chuyện với người hâm mộ thôi, ai mà ngờ được trong nhà anh trai tôi lại có chuyện thế này chứ." An Linh trông có vẻ rất vô tội, nhưng lời nói ra lại vô cùng chọc tức người khác: "Cũng không biết có ai quay màn hình lại không nữa, chuyện hôm nay mà bị truyền ra ngoài thì không hay lắm nhỉ?"