1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.…
Chương 14
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Khi ta cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ ma ma, Nhị hoàng tử do nương nương sinh ra được lập làm Thái tử.Chớ nói ta ngạc nhiên, ngay cả nương nương còn không tin nổi. Người nắm chặt tay Nhị hoàng tử, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi:"Con à, nói cho mẫu phi biết, con làm thế nào mà giành được vị trí Thái tử vậy? Năm đó, phụ hoàng con cũng chẳng rõ làm thế nào mà lên làm Hoàng đế."Nhị hoàng tử vẻ mặt mờ mịt: "Hai chọn một có gì khó đâu?"Trưởng công chúa đứng cạnh cũng hóng hớt chen vào: "Phụ hoàng chỉ thích người có dung mạo xinh đẹp, có lẽ vì gương mặt thôi!"Câu nói này khiến nương nương câm nín một hồi, nhưng sau cùng cũng gật đầu tán thành. Dù gì thì Hoàng thượng quả thực rất xem trọng dung mạo. Nhìn nương nương thôi cũng đủ ăn thêm hai bát cơm.Nhưng mà, trong hậu cung này hoàng tự quả thật ít đến đáng thương, có mỗi ba vị hoàng tử, mà cả ba đều do một mình quý phi sinh ra. Năm nào cũng tuyển tú nữ, mà năm nào Hoàng thượng cũng chê xấu, đến mức chẳng có ai mới nhập cung. Các phi tần trong hậu cung dần mất đi ý chí tranh đấu, bởi vì... cả hậu cung chỉ có bốn người. Nếu hại ch/ế//t một người, đến cả đánh mạt chược cũng không đủ quân số.Nhưng chuyện lập Thái tử, nương nương không nghĩ nhiều. Người nói: "Nhìn bộ dạng Hoàng thượng ăn gì cũng ngon, ai biết được cuối cùng là ai tiễn ai."Bởi vậy, những câu chuyện nơi phố chợ không đáng tin, đấu đá chốn hậu cung nào có phải đấu tâm cơ, mà là đấu xem ai sống dai hơn.Hoàng hậu một đời không có con nối dõi. Nương nương vẫn thường cảm thán, cả cuộc đời bà ấy bị hao mòn trong hậu cung, thật đáng tiếc. Cuộc sống trong cung vừa dài vừa tĩnh mịch.Trong cung của Hoàng hậu trồng đầy hoa thược dược. Ta vẫn nghĩ rằng bà ấy yêu thích loài hoa này, nhưng nương nương lại nói, Hoàng hậu hình như bị dị ứng với phấn hoa, có lẽ là vì muốn tưởng nhớ ai đó mà trồng đầy hoa trong viện.Cuối cùng, Triệu Hoàng hậu vì u sầu mà sinh bệnh, qua đời vào mùa xuân năm bà bốn mươi bốn tuổi. Mùa xuân năm đó, ngoài sân viện rực rỡ thược dược của Hoàng hậu, toàn bộ hoàng cung đều được phủ vải trắng tang tóc.Nương nương nhận được tin Hoàng hậu mất, đứng trầm mặc trong sân rất lâu, rồi nói với ta:"Năm ta mới nhập vương phủ, Hoàng hậu rất bao dung ta. Nếu ta nhớ mà đi thỉnh an, bà ấy sẽ tiếp, còn nếu ta ngủ quên, bà ấy cũng không trách. Bà ấy từng khen ta là một người tỉnh táo, hợp với mắt nhìn của bà ấy."Ta đỡ nương nương vào phòng, nhẹ giọng đáp:"Những điều đó, nô tỳ đều nhớ. Hoàng hậu luôn khoan dung độ lượng, dù là chuyện lớn hay nhỏ, bà ấy đều xử lý công bằng chính trực."Nương nương lắc đầu:"Vì bà ấy chẳng còn để tâm, nên mới có thể công bằng."Một năm sau, nương nương từ Quý phi thăng lên Hoàng hậu.
Khi ta cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ ma ma, Nhị hoàng tử do nương nương sinh ra được lập làm Thái tử.
Chớ nói ta ngạc nhiên, ngay cả nương nương còn không tin nổi.
Người nắm chặt tay Nhị hoàng tử, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi:
"Con à, nói cho mẫu phi biết, con làm thế nào mà giành được vị trí Thái tử vậy? Năm đó, phụ hoàng con cũng chẳng rõ làm thế nào mà lên làm Hoàng đế."
Nhị hoàng tử vẻ mặt mờ mịt: "Hai chọn một có gì khó đâu?"
Trưởng công chúa đứng cạnh cũng hóng hớt chen vào:
"Phụ hoàng chỉ thích người có dung mạo xinh đẹp, có lẽ vì gương mặt thôi!"
Câu nói này khiến nương nương câm nín một hồi, nhưng sau cùng cũng gật đầu tán thành.
Dù gì thì Hoàng thượng quả thực rất xem trọng dung mạo.
Nhìn nương nương thôi cũng đủ ăn thêm hai bát cơm.
Nhưng mà, trong hậu cung này hoàng tự quả thật ít đến đáng thương, có mỗi ba vị hoàng tử, mà cả ba đều do một mình quý phi sinh ra.
Năm nào cũng tuyển tú nữ, mà năm nào Hoàng thượng cũng chê xấu, đến mức chẳng có ai mới nhập cung.
Các phi tần trong hậu cung dần mất đi ý chí tranh đấu, bởi vì... cả hậu cung chỉ có bốn người.
Nếu hại ch/ế//t một người, đến cả đánh mạt chược cũng không đủ quân số.
Nhưng chuyện lập Thái tử, nương nương không nghĩ nhiều.
Người nói: "Nhìn bộ dạng Hoàng thượng ăn gì cũng ngon, ai biết được cuối cùng là ai tiễn ai."
Bởi vậy, những câu chuyện nơi phố chợ không đáng tin, đấu đá chốn hậu cung nào có phải đấu tâm cơ, mà là đấu xem ai sống dai hơn.
Hoàng hậu một đời không có con nối dõi.
Nương nương vẫn thường cảm thán, cả cuộc đời bà ấy bị hao mòn trong hậu cung, thật đáng tiếc.
Cuộc sống trong cung vừa dài vừa tĩnh mịch.
Trong cung của Hoàng hậu trồng đầy hoa thược dược.
Ta vẫn nghĩ rằng bà ấy yêu thích loài hoa này, nhưng nương nương lại nói, Hoàng hậu hình như bị dị ứng với phấn hoa, có lẽ là vì muốn tưởng nhớ ai đó mà trồng đầy hoa trong viện.
Cuối cùng, Triệu Hoàng hậu vì u sầu mà sinh bệnh, qua đời vào mùa xuân năm bà bốn mươi bốn tuổi.
Mùa xuân năm đó, ngoài sân viện rực rỡ thược dược của Hoàng hậu, toàn bộ hoàng cung đều được phủ vải trắng tang tóc.
Nương nương nhận được tin Hoàng hậu mất, đứng trầm mặc trong sân rất lâu, rồi nói với ta:
"Năm ta mới nhập vương phủ, Hoàng hậu rất bao dung ta. Nếu ta nhớ mà đi thỉnh an, bà ấy sẽ tiếp, còn nếu ta ngủ quên, bà ấy cũng không trách. Bà ấy từng khen ta là một người tỉnh táo, hợp với mắt nhìn của bà ấy."
Ta đỡ nương nương vào phòng, nhẹ giọng đáp:
"Những điều đó, nô tỳ đều nhớ. Hoàng hậu luôn khoan dung độ lượng, dù là chuyện lớn hay nhỏ, bà ấy đều xử lý công bằng chính trực."
Nương nương lắc đầu:
"Vì bà ấy chẳng còn để tâm, nên mới có thể công bằng."
Một năm sau, nương nương từ Quý phi thăng lên Hoàng hậu.
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Khi ta cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ ma ma, Nhị hoàng tử do nương nương sinh ra được lập làm Thái tử.Chớ nói ta ngạc nhiên, ngay cả nương nương còn không tin nổi. Người nắm chặt tay Nhị hoàng tử, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi:"Con à, nói cho mẫu phi biết, con làm thế nào mà giành được vị trí Thái tử vậy? Năm đó, phụ hoàng con cũng chẳng rõ làm thế nào mà lên làm Hoàng đế."Nhị hoàng tử vẻ mặt mờ mịt: "Hai chọn một có gì khó đâu?"Trưởng công chúa đứng cạnh cũng hóng hớt chen vào: "Phụ hoàng chỉ thích người có dung mạo xinh đẹp, có lẽ vì gương mặt thôi!"Câu nói này khiến nương nương câm nín một hồi, nhưng sau cùng cũng gật đầu tán thành. Dù gì thì Hoàng thượng quả thực rất xem trọng dung mạo. Nhìn nương nương thôi cũng đủ ăn thêm hai bát cơm.Nhưng mà, trong hậu cung này hoàng tự quả thật ít đến đáng thương, có mỗi ba vị hoàng tử, mà cả ba đều do một mình quý phi sinh ra. Năm nào cũng tuyển tú nữ, mà năm nào Hoàng thượng cũng chê xấu, đến mức chẳng có ai mới nhập cung. Các phi tần trong hậu cung dần mất đi ý chí tranh đấu, bởi vì... cả hậu cung chỉ có bốn người. Nếu hại ch/ế//t một người, đến cả đánh mạt chược cũng không đủ quân số.Nhưng chuyện lập Thái tử, nương nương không nghĩ nhiều. Người nói: "Nhìn bộ dạng Hoàng thượng ăn gì cũng ngon, ai biết được cuối cùng là ai tiễn ai."Bởi vậy, những câu chuyện nơi phố chợ không đáng tin, đấu đá chốn hậu cung nào có phải đấu tâm cơ, mà là đấu xem ai sống dai hơn.Hoàng hậu một đời không có con nối dõi. Nương nương vẫn thường cảm thán, cả cuộc đời bà ấy bị hao mòn trong hậu cung, thật đáng tiếc. Cuộc sống trong cung vừa dài vừa tĩnh mịch.Trong cung của Hoàng hậu trồng đầy hoa thược dược. Ta vẫn nghĩ rằng bà ấy yêu thích loài hoa này, nhưng nương nương lại nói, Hoàng hậu hình như bị dị ứng với phấn hoa, có lẽ là vì muốn tưởng nhớ ai đó mà trồng đầy hoa trong viện.Cuối cùng, Triệu Hoàng hậu vì u sầu mà sinh bệnh, qua đời vào mùa xuân năm bà bốn mươi bốn tuổi. Mùa xuân năm đó, ngoài sân viện rực rỡ thược dược của Hoàng hậu, toàn bộ hoàng cung đều được phủ vải trắng tang tóc.Nương nương nhận được tin Hoàng hậu mất, đứng trầm mặc trong sân rất lâu, rồi nói với ta:"Năm ta mới nhập vương phủ, Hoàng hậu rất bao dung ta. Nếu ta nhớ mà đi thỉnh an, bà ấy sẽ tiếp, còn nếu ta ngủ quên, bà ấy cũng không trách. Bà ấy từng khen ta là một người tỉnh táo, hợp với mắt nhìn của bà ấy."Ta đỡ nương nương vào phòng, nhẹ giọng đáp:"Những điều đó, nô tỳ đều nhớ. Hoàng hậu luôn khoan dung độ lượng, dù là chuyện lớn hay nhỏ, bà ấy đều xử lý công bằng chính trực."Nương nương lắc đầu:"Vì bà ấy chẳng còn để tâm, nên mới có thể công bằng."Một năm sau, nương nương từ Quý phi thăng lên Hoàng hậu.