1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.…
Chương 15
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Mùa đông năm Bình Khánh thứ 34, nương nương nhiễm ôn dịch, không qua khỏi mùa đông này.Ta quỳ bên cạnh người, chậm rãi chải tóc cho người. Tay nghề chải tóc của ta đã thành thạo từ lâu, nhưng dù có mạnh tay hay nhẹ tay, nương nương cũng chẳng còn cảm giác nữa rồi.Hoàng thượng nắm chặt tay nương nương rất lâu, rồi nói với ta:"Cuối cùng, nàng ấy cũng không còn xinh đẹp nữa."Ta đáp:"Nhan sắc phai tàn, má hồng bạc màu, vốn dĩ là lẽ thường tình."Hoàng thượng lắc đầu, không nói gì thêm. Một lúc sau, người đứng dậy rời đi.Thái giám truyền chỉ ban thụy hiệu cho nương nương, phong người làm "Hi Hoàng Hậu" (Hi - Ánh dương).Ta nhận lấy thánh chỉ, đặt cạnh người. Sau đó, ta nói với công công truyền chỉ:"Công công, phiền ngài chuyển lời đến Hoàng thượng, lão nô nguyện được tuẫn táng theo Hoàng hậu, mong Hoàng thượng thành toàn."Công công sững người một lát, sau đó đẩy tay ta ra khi ta định đưa bạc:"Ma ma, xin hãy yên tâm, lão nô nhất định chuyển lời."Nhưng ngoài dự đoán của ta, Hoàng thượng từ chối thỉnh cầu. Người nói với ta:"Nếu để ngươi tuẫn táng, Chi Lan sẽ hận trẫm."Nửa đêm, ta một mình đứng giữa sân viện trống trải.Có người nói với ta:"Thí chủ đã không còn vướng bận hồng trần, chi bằng theo bần tăng xuất gia đi!"Hôm ta rời khỏi hoàng cung, tuyết trắng phủ trời.Cánh cổng cung điện cao lớn dần khép lại trước mắt ta.Nhìn lại cả một đời, ta đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình, bật cười.Phiên ngoại 1: Đại Tiểu ThưMẫu thân vốn định để ta chọn một nha hoàn xấp xỉ tuổi mình, lớn hơn vài tuổi cũng được, dung mạo đoan trang càng tốt, để sau này làm của hồi môn, theo ta về nhà chồng. Như vậy ít nhất cũng là người quen biết rõ ràng, làm thiếp cũng không đến nỗi xa lạ.Nhưng cuối cùng, ta lại chọn một tiểu nha đầu nhỏ hơn ta bốn tuổi, chỉ vì cảm thấy nàng thú vị.Quả nhiên nàng rất hợp ý ta, ta bày trò gì, nàng cũng có thể hiểu ngay.Không biết làm những việc của một nha hoàn thông thường thì có sao đâu?Những nha hoàn khác còn không biết leo tường hay bắn ná nữa kìa!Ta vẫn luôn xem Hi Nhi như một món đồ chơi, nghĩ rằng đến một ngày nào đó, sự mới mẻ này cũng sẽ phai nhạt.Nhưng ta đã quên mất, chỉ cần là con người thì đều có trái tim, còn ta, lại vô tình động lòng với tiểu nha đầu này.Có lẽ nàng cũng nhận ra thái độ của ta đối với nàng dần thay đổi, thế nên mỗi ngày nàng lại nghĩ ra đủ trò để chọc ta vui.Ca ca thường nói Hi Nhi là cái đuôi nhỏ của ta, nếu ta không vui, cái đuôi ấy cũng ỉu xìu theo.
Mùa đông năm Bình Khánh thứ 34, nương nương nhiễm ôn dịch, không qua khỏi mùa đông này.
Ta quỳ bên cạnh người, chậm rãi chải tóc cho người.
Tay nghề chải tóc của ta đã thành thạo từ lâu, nhưng dù có mạnh tay hay nhẹ tay, nương nương cũng chẳng còn cảm giác nữa rồi.
Hoàng thượng nắm chặt tay nương nương rất lâu, rồi nói với ta:
"Cuối cùng, nàng ấy cũng không còn xinh đẹp nữa."
Ta đáp:
"Nhan sắc phai tàn, má hồng bạc màu, vốn dĩ là lẽ thường tình."
Hoàng thượng lắc đầu, không nói gì thêm. Một lúc sau, người đứng dậy rời đi.
Thái giám truyền chỉ ban thụy hiệu cho nương nương, phong người làm "Hi Hoàng Hậu" (Hi - Ánh dương).
Ta nhận lấy thánh chỉ, đặt cạnh người. Sau đó, ta nói với công công truyền chỉ:
"Công công, phiền ngài chuyển lời đến Hoàng thượng, lão nô nguyện được tuẫn táng theo Hoàng hậu, mong Hoàng thượng thành toàn."
Công công sững người một lát, sau đó đẩy tay ta ra khi ta định đưa bạc:
"Ma ma, xin hãy yên tâm, lão nô nhất định chuyển lời."
Nhưng ngoài dự đoán của ta, Hoàng thượng từ chối thỉnh cầu. Người nói với ta:
"Nếu để ngươi tuẫn táng, Chi Lan sẽ hận trẫm."
Nửa đêm, ta một mình đứng giữa sân viện trống trải.
Có người nói với ta:
"Thí chủ đã không còn vướng bận hồng trần, chi bằng theo bần tăng xuất gia đi!"
Hôm ta rời khỏi hoàng cung, tuyết trắng phủ trời.
Cánh cổng cung điện cao lớn dần khép lại trước mắt ta.
Nhìn lại cả một đời, ta đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình, bật cười.
Phiên ngoại 1: Đại Tiểu Thư
Mẫu thân vốn định để ta chọn một nha hoàn xấp xỉ tuổi mình, lớn hơn vài tuổi cũng được, dung mạo đoan trang càng tốt, để sau này làm của hồi môn, theo ta về nhà chồng.
Như vậy ít nhất cũng là người quen biết rõ ràng, làm thiếp cũng không đến nỗi xa lạ.
Nhưng cuối cùng, ta lại chọn một tiểu nha đầu nhỏ hơn ta bốn tuổi, chỉ vì cảm thấy nàng thú vị.
Quả nhiên nàng rất hợp ý ta, ta bày trò gì, nàng cũng có thể hiểu ngay.
Không biết làm những việc của một nha hoàn thông thường thì có sao đâu?
Những nha hoàn khác còn không biết leo tường hay bắn ná nữa kìa!
Ta vẫn luôn xem Hi Nhi như một món đồ chơi, nghĩ rằng đến một ngày nào đó, sự mới mẻ này cũng sẽ phai nhạt.
Nhưng ta đã quên mất, chỉ cần là con người thì đều có trái tim, còn ta, lại vô tình động lòng với tiểu nha đầu này.
Có lẽ nàng cũng nhận ra thái độ của ta đối với nàng dần thay đổi, thế nên mỗi ngày nàng lại nghĩ ra đủ trò để chọc ta vui.
Ca ca thường nói Hi Nhi là cái đuôi nhỏ của ta, nếu ta không vui, cái đuôi ấy cũng ỉu xìu theo.
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương BaTác giả: Thảo Bản Hương BaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn. Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu. Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao? Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi. Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ. Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp. Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!" Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ. Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy." Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được." Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm." Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.… Mùa đông năm Bình Khánh thứ 34, nương nương nhiễm ôn dịch, không qua khỏi mùa đông này.Ta quỳ bên cạnh người, chậm rãi chải tóc cho người. Tay nghề chải tóc của ta đã thành thạo từ lâu, nhưng dù có mạnh tay hay nhẹ tay, nương nương cũng chẳng còn cảm giác nữa rồi.Hoàng thượng nắm chặt tay nương nương rất lâu, rồi nói với ta:"Cuối cùng, nàng ấy cũng không còn xinh đẹp nữa."Ta đáp:"Nhan sắc phai tàn, má hồng bạc màu, vốn dĩ là lẽ thường tình."Hoàng thượng lắc đầu, không nói gì thêm. Một lúc sau, người đứng dậy rời đi.Thái giám truyền chỉ ban thụy hiệu cho nương nương, phong người làm "Hi Hoàng Hậu" (Hi - Ánh dương).Ta nhận lấy thánh chỉ, đặt cạnh người. Sau đó, ta nói với công công truyền chỉ:"Công công, phiền ngài chuyển lời đến Hoàng thượng, lão nô nguyện được tuẫn táng theo Hoàng hậu, mong Hoàng thượng thành toàn."Công công sững người một lát, sau đó đẩy tay ta ra khi ta định đưa bạc:"Ma ma, xin hãy yên tâm, lão nô nhất định chuyển lời."Nhưng ngoài dự đoán của ta, Hoàng thượng từ chối thỉnh cầu. Người nói với ta:"Nếu để ngươi tuẫn táng, Chi Lan sẽ hận trẫm."Nửa đêm, ta một mình đứng giữa sân viện trống trải.Có người nói với ta:"Thí chủ đã không còn vướng bận hồng trần, chi bằng theo bần tăng xuất gia đi!"Hôm ta rời khỏi hoàng cung, tuyết trắng phủ trời.Cánh cổng cung điện cao lớn dần khép lại trước mắt ta.Nhìn lại cả một đời, ta đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình, bật cười.Phiên ngoại 1: Đại Tiểu ThưMẫu thân vốn định để ta chọn một nha hoàn xấp xỉ tuổi mình, lớn hơn vài tuổi cũng được, dung mạo đoan trang càng tốt, để sau này làm của hồi môn, theo ta về nhà chồng. Như vậy ít nhất cũng là người quen biết rõ ràng, làm thiếp cũng không đến nỗi xa lạ.Nhưng cuối cùng, ta lại chọn một tiểu nha đầu nhỏ hơn ta bốn tuổi, chỉ vì cảm thấy nàng thú vị.Quả nhiên nàng rất hợp ý ta, ta bày trò gì, nàng cũng có thể hiểu ngay.Không biết làm những việc của một nha hoàn thông thường thì có sao đâu?Những nha hoàn khác còn không biết leo tường hay bắn ná nữa kìa!Ta vẫn luôn xem Hi Nhi như một món đồ chơi, nghĩ rằng đến một ngày nào đó, sự mới mẻ này cũng sẽ phai nhạt.Nhưng ta đã quên mất, chỉ cần là con người thì đều có trái tim, còn ta, lại vô tình động lòng với tiểu nha đầu này.Có lẽ nàng cũng nhận ra thái độ của ta đối với nàng dần thay đổi, thế nên mỗi ngày nàng lại nghĩ ra đủ trò để chọc ta vui.Ca ca thường nói Hi Nhi là cái đuôi nhỏ của ta, nếu ta không vui, cái đuôi ấy cũng ỉu xìu theo.