Nhà ta vốn nghèo khó, vậy mà thợ săn Thạch Định lại ngỏ ý muốn kết thân. Hắn bảo: "Sau này ta nhất định để nàng cơm no áo ấm, bạc tiền kiếm được đều giao cho nàng." Ta ngắm nghía con lợn rừng hắn vác đến, đổi ra thô lương đủ cho cả nhà dùng trong cả năm. Vậy là gật đầu ưng thuận mối lương duyên này. Bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau trồng ngũ cốc, săn b.ắ.n , cùng nhau thưởng thức mỹ vị nhân gian nơi quê nhà. 1. Nhà họ Thạch, vốn là một thợ săn trên núi, nhờ bà mối đến ngỏ ý cầu thân. Phụ mẫu ta còn đôi chút lưỡng lự chưa quyết. Nhị ca và tẩu tử vừa mong ta sớm ngày xuất giá cho khuất mắt, lại vừa không muốn ta rời đi. Gả đi bớt một miệng ăn, lại có thêm một khoản sính lễ. Ta vốn chưa từng gặp mặt Thạch Định, người đến bàn chuyện hôn sự với ta. Bà mối hết lời ca ngợi, chàng là người cao lớn vạm vỡ, lại có sức lực hơn người, tài săn b.ắ.n cũng không ai sánh bằng, gả cho chàng ta ắt hẳn cơm no áo ấm. Quan trọng hơn cả, nhà họ Thạch nguyện ý bỏ ra một con lợn rừng làm sính lễ, lại cắt…
Chương 11
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn QuêTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhNhà ta vốn nghèo khó, vậy mà thợ săn Thạch Định lại ngỏ ý muốn kết thân. Hắn bảo: "Sau này ta nhất định để nàng cơm no áo ấm, bạc tiền kiếm được đều giao cho nàng." Ta ngắm nghía con lợn rừng hắn vác đến, đổi ra thô lương đủ cho cả nhà dùng trong cả năm. Vậy là gật đầu ưng thuận mối lương duyên này. Bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau trồng ngũ cốc, săn b.ắ.n , cùng nhau thưởng thức mỹ vị nhân gian nơi quê nhà. 1. Nhà họ Thạch, vốn là một thợ săn trên núi, nhờ bà mối đến ngỏ ý cầu thân. Phụ mẫu ta còn đôi chút lưỡng lự chưa quyết. Nhị ca và tẩu tử vừa mong ta sớm ngày xuất giá cho khuất mắt, lại vừa không muốn ta rời đi. Gả đi bớt một miệng ăn, lại có thêm một khoản sính lễ. Ta vốn chưa từng gặp mặt Thạch Định, người đến bàn chuyện hôn sự với ta. Bà mối hết lời ca ngợi, chàng là người cao lớn vạm vỡ, lại có sức lực hơn người, tài săn b.ắ.n cũng không ai sánh bằng, gả cho chàng ta ắt hẳn cơm no áo ấm. Quan trọng hơn cả, nhà họ Thạch nguyện ý bỏ ra một con lợn rừng làm sính lễ, lại cắt… Tẩu tẩu nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay.Ở thôn quê, kiếm được đồng tiền thật không dễ dàng gì.Ta đưa bạc cho nương, rồi kể lại chuyện muốn cho ba đứa em mỗi đứa một ít tiền."Cho chúng nó làm gì chứ, chúng đến nhà con là để làm việc, chẳng phải cũng được ăn no mặc ấm rồi sao?""Cũng phải cho chúng nó chút đỉnh chứ nương, con nhờ nấu cao lê mà kiếm được chút bạc."Nương không hỏi ta kiếm được bao nhiêu, ta cũng chẳng dại gì mà kể hết ra.Rồi ta lại nhắc đến chuyện hạt dẻ."Nếu huynh trưởng và tẩu tẩu thực sự muốn lên núi nhặt hạt dẻ, thì bảo họ cứ lên, con nhờ Thạch Định dẫn đường cho.""Còn con thì sao?"Ta lắc đầu: "Con phải may mấy đôi giày, còn phải may áo bông nữa, chăn đệm của A Gia và A Nãi cũng cũ cả rồi, cần phải thay mới, những việc này đều cần con quán xuyến."Hơn trăm lượng bạc nghe thì nhiều thật, nhưng những thứ sắp tới cần mua, món nào mà chẳng đắt đỏ?Bông và vải vóc đều là những thứ xa xỉ, Thạch Định đi săn bán thú, mười ngày nửa tháng sợ rằng chẳng mang về được đồng nào, tất cả đều đổi thành đồ dùng cả rồi.Ta cần phải chuẩn bị đầy đủ cho mùa đông sắp tới.Củi khô trong nhà cũng phải tích trữ, không thì mùa đông lấy gì mà nấu nướng, lấy gì mà sưởi ấm.Còn phải khai khẩn một khoảnh đất nhỏ để trồng hành, tỏi, rau xanh, chỉ ăn thịt không cũng chẳng xong.Nương hỏi ta có muốn nuôi gà không?"Nuôi gà thì phải tốn thóc gạo, con không muốn nuôi lắm, con chỉ muốn mua trứng gà, trứng vịt thôi."Trứng vịt đem ngâm nước muối, không cần ngâm quá mặn, chỉ cần ngấm vị rồi vớt ra luộc, ăn ngon hết sảy."Thôi con về đi, kẻo trời tối đường sá khó đi."Trên đường về nhà, ta chợt nhớ ra một chuyện.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Ta nghiêm túc hỏi Thạch Định: "Rốt cuộc thì vì sao chàng lại nhờ bà mối đến nhà cầu thân?""Hì hì, vì ta đã trúng tiếng sét ái tình với nương tử rồi chứ sao.""...?"Vậy là trước khi thành thân chàng đã từng gặp ta rồi.Là khi nào nhỉ?"Hôm ấy ta đi ngang qua thôn, thấy nàng vác bó cỏ trên lưng, đôi má ửng hồng, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà cười tươi như hoa..."Không có ấn tượng gì cả, ta hoàn toàn không nhớ gì hết."Vậy lỡ như, chàng đến cầu thân mà cha mẹ ta không đồng ý thì sao?"Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!Thạch Định ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Một con lợn rừng không đủ thì hai con, hai con không đủ thì ba con. Dù sao thì ta đã quyết tâm cưới nàng về làm vợ rồi."Hứ, giọng điệu lớn lối thật đấy.Không ngờ ta lại có giá đến vậy."Ôi chao, vậy là cha mẹ ta lỗ to rồi còn gì."Tối đến, sau khi tắm rửa xong, Thạch Định ôm ta cười híp mắt: "Dù sao thì ta đã lời to rồi đây này.""Nương tử, chúng ta cùng nhau cố gắng sinh một đứa con nhé."Ta khẽ "dạ" một tiếng.Đêm còn rất dài.Tương lai tràn đầy hy vọng.Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách bình dị, giản đơn, hướng đến những điều tốt đẹp. Hết
Tẩu tẩu nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay.
Ở thôn quê, kiếm được đồng tiền thật không dễ dàng gì.
Ta đưa bạc cho nương, rồi kể lại chuyện muốn cho ba đứa em mỗi đứa một ít tiền.
"Cho chúng nó làm gì chứ, chúng đến nhà con là để làm việc, chẳng phải cũng được ăn no mặc ấm rồi sao?"
"Cũng phải cho chúng nó chút đỉnh chứ nương, con nhờ nấu cao lê mà kiếm được chút bạc."
Nương không hỏi ta kiếm được bao nhiêu, ta cũng chẳng dại gì mà kể hết ra.
Rồi ta lại nhắc đến chuyện hạt dẻ.
"Nếu huynh trưởng và tẩu tẩu thực sự muốn lên núi nhặt hạt dẻ, thì bảo họ cứ lên, con nhờ Thạch Định dẫn đường cho."
"Còn con thì sao?"
Ta lắc đầu: "Con phải may mấy đôi giày, còn phải may áo bông nữa, chăn đệm của A Gia và A Nãi cũng cũ cả rồi, cần phải thay mới, những việc này đều cần con quán xuyến."
Hơn trăm lượng bạc nghe thì nhiều thật, nhưng những thứ sắp tới cần mua, món nào mà chẳng đắt đỏ?
Bông và vải vóc đều là những thứ xa xỉ, Thạch Định đi săn bán thú, mười ngày nửa tháng sợ rằng chẳng mang về được đồng nào, tất cả đều đổi thành đồ dùng cả rồi.
Ta cần phải chuẩn bị đầy đủ cho mùa đông sắp tới.
Củi khô trong nhà cũng phải tích trữ, không thì mùa đông lấy gì mà nấu nướng, lấy gì mà sưởi ấm.
Còn phải khai khẩn một khoảnh đất nhỏ để trồng hành, tỏi, rau xanh, chỉ ăn thịt không cũng chẳng xong.
Nương hỏi ta có muốn nuôi gà không?
"Nuôi gà thì phải tốn thóc gạo, con không muốn nuôi lắm, con chỉ muốn mua trứng gà, trứng vịt thôi."
Trứng vịt đem ngâm nước muối, không cần ngâm quá mặn, chỉ cần ngấm vị rồi vớt ra luộc, ăn ngon hết sảy.
"Thôi con về đi, kẻo trời tối đường sá khó đi."
Trên đường về nhà, ta chợt nhớ ra một chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghiêm túc hỏi Thạch Định: "Rốt cuộc thì vì sao chàng lại nhờ bà mối đến nhà cầu thân?"
"Hì hì, vì ta đã trúng tiếng sét ái tình với nương tử rồi chứ sao."
"...?"
Vậy là trước khi thành thân chàng đã từng gặp ta rồi.
Là khi nào nhỉ?
"Hôm ấy ta đi ngang qua thôn, thấy nàng vác bó cỏ trên lưng, đôi má ửng hồng, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà cười tươi như hoa..."
Không có ấn tượng gì cả, ta hoàn toàn không nhớ gì hết.
"Vậy lỡ như, chàng đến cầu thân mà cha mẹ ta không đồng ý thì sao?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thạch Định ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Một con lợn rừng không đủ thì hai con, hai con không đủ thì ba con. Dù sao thì ta đã quyết tâm cưới nàng về làm vợ rồi."
Hứ, giọng điệu lớn lối thật đấy.
Không ngờ ta lại có giá đến vậy.
"Ôi chao, vậy là cha mẹ ta lỗ to rồi còn gì."
Tối đến, sau khi tắm rửa xong, Thạch Định ôm ta cười híp mắt: "Dù sao thì ta đã lời to rồi đây này."
"Nương tử, chúng ta cùng nhau cố gắng sinh một đứa con nhé."
Ta khẽ "dạ" một tiếng.
Đêm còn rất dài.
Tương lai tràn đầy hy vọng.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách bình dị, giản đơn, hướng đến những điều tốt đẹp.
Hết
Một Cuộc Hôn Nhân Nơi Thôn QuêTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhNhà ta vốn nghèo khó, vậy mà thợ săn Thạch Định lại ngỏ ý muốn kết thân. Hắn bảo: "Sau này ta nhất định để nàng cơm no áo ấm, bạc tiền kiếm được đều giao cho nàng." Ta ngắm nghía con lợn rừng hắn vác đến, đổi ra thô lương đủ cho cả nhà dùng trong cả năm. Vậy là gật đầu ưng thuận mối lương duyên này. Bốn mùa xuân hạ thu đông cùng nhau trồng ngũ cốc, săn b.ắ.n , cùng nhau thưởng thức mỹ vị nhân gian nơi quê nhà. 1. Nhà họ Thạch, vốn là một thợ săn trên núi, nhờ bà mối đến ngỏ ý cầu thân. Phụ mẫu ta còn đôi chút lưỡng lự chưa quyết. Nhị ca và tẩu tử vừa mong ta sớm ngày xuất giá cho khuất mắt, lại vừa không muốn ta rời đi. Gả đi bớt một miệng ăn, lại có thêm một khoản sính lễ. Ta vốn chưa từng gặp mặt Thạch Định, người đến bàn chuyện hôn sự với ta. Bà mối hết lời ca ngợi, chàng là người cao lớn vạm vỡ, lại có sức lực hơn người, tài săn b.ắ.n cũng không ai sánh bằng, gả cho chàng ta ắt hẳn cơm no áo ấm. Quan trọng hơn cả, nhà họ Thạch nguyện ý bỏ ra một con lợn rừng làm sính lễ, lại cắt… Tẩu tẩu nghe vậy liền gật đầu đồng ý ngay.Ở thôn quê, kiếm được đồng tiền thật không dễ dàng gì.Ta đưa bạc cho nương, rồi kể lại chuyện muốn cho ba đứa em mỗi đứa một ít tiền."Cho chúng nó làm gì chứ, chúng đến nhà con là để làm việc, chẳng phải cũng được ăn no mặc ấm rồi sao?""Cũng phải cho chúng nó chút đỉnh chứ nương, con nhờ nấu cao lê mà kiếm được chút bạc."Nương không hỏi ta kiếm được bao nhiêu, ta cũng chẳng dại gì mà kể hết ra.Rồi ta lại nhắc đến chuyện hạt dẻ."Nếu huynh trưởng và tẩu tẩu thực sự muốn lên núi nhặt hạt dẻ, thì bảo họ cứ lên, con nhờ Thạch Định dẫn đường cho.""Còn con thì sao?"Ta lắc đầu: "Con phải may mấy đôi giày, còn phải may áo bông nữa, chăn đệm của A Gia và A Nãi cũng cũ cả rồi, cần phải thay mới, những việc này đều cần con quán xuyến."Hơn trăm lượng bạc nghe thì nhiều thật, nhưng những thứ sắp tới cần mua, món nào mà chẳng đắt đỏ?Bông và vải vóc đều là những thứ xa xỉ, Thạch Định đi săn bán thú, mười ngày nửa tháng sợ rằng chẳng mang về được đồng nào, tất cả đều đổi thành đồ dùng cả rồi.Ta cần phải chuẩn bị đầy đủ cho mùa đông sắp tới.Củi khô trong nhà cũng phải tích trữ, không thì mùa đông lấy gì mà nấu nướng, lấy gì mà sưởi ấm.Còn phải khai khẩn một khoảnh đất nhỏ để trồng hành, tỏi, rau xanh, chỉ ăn thịt không cũng chẳng xong.Nương hỏi ta có muốn nuôi gà không?"Nuôi gà thì phải tốn thóc gạo, con không muốn nuôi lắm, con chỉ muốn mua trứng gà, trứng vịt thôi."Trứng vịt đem ngâm nước muối, không cần ngâm quá mặn, chỉ cần ngấm vị rồi vớt ra luộc, ăn ngon hết sảy."Thôi con về đi, kẻo trời tối đường sá khó đi."Trên đường về nhà, ta chợt nhớ ra một chuyện.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Ta nghiêm túc hỏi Thạch Định: "Rốt cuộc thì vì sao chàng lại nhờ bà mối đến nhà cầu thân?""Hì hì, vì ta đã trúng tiếng sét ái tình với nương tử rồi chứ sao.""...?"Vậy là trước khi thành thân chàng đã từng gặp ta rồi.Là khi nào nhỉ?"Hôm ấy ta đi ngang qua thôn, thấy nàng vác bó cỏ trên lưng, đôi má ửng hồng, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà cười tươi như hoa..."Không có ấn tượng gì cả, ta hoàn toàn không nhớ gì hết."Vậy lỡ như, chàng đến cầu thân mà cha mẹ ta không đồng ý thì sao?"Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!Thạch Định ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Một con lợn rừng không đủ thì hai con, hai con không đủ thì ba con. Dù sao thì ta đã quyết tâm cưới nàng về làm vợ rồi."Hứ, giọng điệu lớn lối thật đấy.Không ngờ ta lại có giá đến vậy."Ôi chao, vậy là cha mẹ ta lỗ to rồi còn gì."Tối đến, sau khi tắm rửa xong, Thạch Định ôm ta cười híp mắt: "Dù sao thì ta đã lời to rồi đây này.""Nương tử, chúng ta cùng nhau cố gắng sinh một đứa con nhé."Ta khẽ "dạ" một tiếng.Đêm còn rất dài.Tương lai tràn đầy hy vọng.Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách bình dị, giản đơn, hướng đến những điều tốt đẹp. Hết