"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…
Chương 4
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Kiếp trước khi làm sát thủ, có lúc nàng còn thích đi trộm mộ để tìm cảm giác kích thích, không ngờ hôm nay lại đi trộm mộ chính mình. Không đúng, đây là mộ của chính mình, sao có thể gọi là trộm được? Đáng ra nó vốn là của nàng mà! Sau khi thu hết đồ bồi táng của mình vào không gian, nàng mới định rời đi. Toàn bộ hành trình đều do 138 chỉ đường, gặp phải cửa không mở được, dù sao cũng là trách nhiệm của 138 do nó giải quyết, gặp phải người giữ Hoàng lăng, cũng do nó nghĩ cách giấu giếm. Ra khỏi Hoàng lăng, nhìn quanh mọi thứ quen thuộc mà lạ lẫm, nàng chìm vào suy nghĩ. Nàng nên đi đâu về đâu? Hiện tại nàng có vài con đường để chọn, thứ nhất, trở về hoàng cung, nói mình chưa chết, nhưng không thể giải thích tại sao lại có thể sinh con trong Hoàng lăng, sau đó rời Hoàng lăng, rất có thể sẽ bị coi là quái vật mà bắt giữ. Thứ hai là giấu kín thân phận, sống cuộc đời bình thường. Với số đồ bồi táng nàng mang theo, cũng không lo không tìm được chỗ an cư. Mạnh Lâm Thanh đã trải qua mười kiếp, hiểu rõ tiền bạc chính là sự đảm bảo lớn nhất. Giờ đây trong tay nắm giữ nhiều bảo vật bồi táng, nàng còn sợ gì nữa? Hoàng lăng nằm ngay gần cửa thành kinh đô, Mạnh Lâm Thanh quay trở lại kinh thành, tìm một khách điếm, thuê một phòng, cho ba đứa bé b.ú sữa xong rồi mới ngủ một giấc. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, nàng gọi tiểu nhị mang bữa sáng lên, ăn xong rồi cho bọn trẻ bú, sau đó vào không gian kiểm kê tài sản. Phế hậu bị hạ táng đương nhiên là tay trắng, tài sản duy nhất là những món đồ bồi táng nàng mang từ Hoàng lăng ra. Ngoài vài món bảo vật nhìn rõ là vô cùng quý giá, còn có không ít ngân lượng. Mạnh Lâm Thanh liền bước tới, kiểm tra cẩn thận số bạc. "May quá, tất cả đều không có dấu quan ấn." Mạnh Lâm Thanh mừng rỡ. Những bảo vật này đương nhiên không thể tùy tiện bán, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện, nên nếu không đến lúc bất đắc dĩ, nàng sẽ không đụng đến. Hiện tại tình hình đặc biệt, nàng vẫn phải ở cữ trước đã. Đợi cơ thể hoàn toàn hồi phục, nàng có thể đi mua nhà, mở cửa tiệm, tóm lại muốn nuôi sống bản thân và ba đứa nhóc, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Những nhiệm vụ hiểm nguy gấp vạn lần nàng đều đã trải qua. Khoan đã, khuôn mặt này của nàng… Mạnh Lâm Thanh chợt nhớ ra, kiếp này khuôn mặt nàng rất xấu. Thật ra cũng không thể trách nàng đến giờ mới nhớ ra, vì dù sao nàng cũng đã đi qua mười thế giới làm nhiệm vụ, ở cả mười thế giới đó nàng cũng dùng diện mạo này, chỉ là không có vết bớt.
Kiếp trước khi làm sát thủ, có lúc nàng còn thích đi trộm mộ để tìm cảm giác kích thích, không ngờ hôm nay lại đi trộm mộ chính mình.
Không đúng, đây là mộ của chính mình, sao có thể gọi là trộm được? Đáng ra nó vốn là của nàng mà!
Sau khi thu hết đồ bồi táng của mình vào không gian, nàng mới định rời đi.
Toàn bộ hành trình đều do 138 chỉ đường, gặp phải cửa không mở được, dù sao cũng là trách nhiệm của 138 do nó giải quyết, gặp phải người giữ Hoàng lăng, cũng do nó nghĩ cách giấu giếm.
Ra khỏi Hoàng lăng, nhìn quanh mọi thứ quen thuộc mà lạ lẫm, nàng chìm vào suy nghĩ.
Nàng nên đi đâu về đâu?
Hiện tại nàng có vài con đường để chọn, thứ nhất, trở về hoàng cung, nói mình chưa chết, nhưng không thể giải thích tại sao lại có thể sinh con trong Hoàng lăng, sau đó rời Hoàng lăng, rất có thể sẽ bị coi là quái vật mà bắt giữ.
Thứ hai là giấu kín thân phận, sống cuộc đời bình thường.
Với số đồ bồi táng nàng mang theo, cũng không lo không tìm được chỗ an cư.
Mạnh Lâm Thanh đã trải qua mười kiếp, hiểu rõ tiền bạc chính là sự đảm bảo lớn nhất.
Giờ đây trong tay nắm giữ nhiều bảo vật bồi táng, nàng còn sợ gì nữa?
Hoàng lăng nằm ngay gần cửa thành kinh đô, Mạnh Lâm Thanh quay trở lại kinh thành, tìm một khách điếm, thuê một phòng, cho ba đứa bé b.ú sữa xong rồi mới ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, nàng gọi tiểu nhị mang bữa sáng lên, ăn xong rồi cho bọn trẻ bú, sau đó vào không gian kiểm kê tài sản.
Phế hậu bị hạ táng đương nhiên là tay trắng, tài sản duy nhất là những món đồ bồi táng nàng mang từ Hoàng lăng ra.
Ngoài vài món bảo vật nhìn rõ là vô cùng quý giá, còn có không ít ngân lượng.
Mạnh Lâm Thanh liền bước tới, kiểm tra cẩn thận số bạc.
"May quá, tất cả đều không có dấu quan ấn." Mạnh Lâm Thanh mừng rỡ.
Những bảo vật này đương nhiên không thể tùy tiện bán, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện, nên nếu không đến lúc bất đắc dĩ, nàng sẽ không đụng đến.
Hiện tại tình hình đặc biệt, nàng vẫn phải ở cữ trước đã.
Đợi cơ thể hoàn toàn hồi phục, nàng có thể đi mua nhà, mở cửa tiệm, tóm lại muốn nuôi sống bản thân và ba đứa nhóc, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Những nhiệm vụ hiểm nguy gấp vạn lần nàng đều đã trải qua.
Khoan đã, khuôn mặt này của nàng…
Mạnh Lâm Thanh chợt nhớ ra, kiếp này khuôn mặt nàng rất xấu.
Thật ra cũng không thể trách nàng đến giờ mới nhớ ra, vì dù sao nàng cũng đã đi qua mười thế giới làm nhiệm vụ, ở cả mười thế giới đó nàng cũng dùng diện mạo này, chỉ là không có vết bớt.
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương. Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương. Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ. Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung. Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… Kiếp trước khi làm sát thủ, có lúc nàng còn thích đi trộm mộ để tìm cảm giác kích thích, không ngờ hôm nay lại đi trộm mộ chính mình. Không đúng, đây là mộ của chính mình, sao có thể gọi là trộm được? Đáng ra nó vốn là của nàng mà! Sau khi thu hết đồ bồi táng của mình vào không gian, nàng mới định rời đi. Toàn bộ hành trình đều do 138 chỉ đường, gặp phải cửa không mở được, dù sao cũng là trách nhiệm của 138 do nó giải quyết, gặp phải người giữ Hoàng lăng, cũng do nó nghĩ cách giấu giếm. Ra khỏi Hoàng lăng, nhìn quanh mọi thứ quen thuộc mà lạ lẫm, nàng chìm vào suy nghĩ. Nàng nên đi đâu về đâu? Hiện tại nàng có vài con đường để chọn, thứ nhất, trở về hoàng cung, nói mình chưa chết, nhưng không thể giải thích tại sao lại có thể sinh con trong Hoàng lăng, sau đó rời Hoàng lăng, rất có thể sẽ bị coi là quái vật mà bắt giữ. Thứ hai là giấu kín thân phận, sống cuộc đời bình thường. Với số đồ bồi táng nàng mang theo, cũng không lo không tìm được chỗ an cư. Mạnh Lâm Thanh đã trải qua mười kiếp, hiểu rõ tiền bạc chính là sự đảm bảo lớn nhất. Giờ đây trong tay nắm giữ nhiều bảo vật bồi táng, nàng còn sợ gì nữa? Hoàng lăng nằm ngay gần cửa thành kinh đô, Mạnh Lâm Thanh quay trở lại kinh thành, tìm một khách điếm, thuê một phòng, cho ba đứa bé b.ú sữa xong rồi mới ngủ một giấc. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, nàng gọi tiểu nhị mang bữa sáng lên, ăn xong rồi cho bọn trẻ bú, sau đó vào không gian kiểm kê tài sản. Phế hậu bị hạ táng đương nhiên là tay trắng, tài sản duy nhất là những món đồ bồi táng nàng mang từ Hoàng lăng ra. Ngoài vài món bảo vật nhìn rõ là vô cùng quý giá, còn có không ít ngân lượng. Mạnh Lâm Thanh liền bước tới, kiểm tra cẩn thận số bạc. "May quá, tất cả đều không có dấu quan ấn." Mạnh Lâm Thanh mừng rỡ. Những bảo vật này đương nhiên không thể tùy tiện bán, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện, nên nếu không đến lúc bất đắc dĩ, nàng sẽ không đụng đến. Hiện tại tình hình đặc biệt, nàng vẫn phải ở cữ trước đã. Đợi cơ thể hoàn toàn hồi phục, nàng có thể đi mua nhà, mở cửa tiệm, tóm lại muốn nuôi sống bản thân và ba đứa nhóc, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Những nhiệm vụ hiểm nguy gấp vạn lần nàng đều đã trải qua. Khoan đã, khuôn mặt này của nàng… Mạnh Lâm Thanh chợt nhớ ra, kiếp này khuôn mặt nàng rất xấu. Thật ra cũng không thể trách nàng đến giờ mới nhớ ra, vì dù sao nàng cũng đã đi qua mười thế giới làm nhiệm vụ, ở cả mười thế giới đó nàng cũng dùng diện mạo này, chỉ là không có vết bớt.