Tạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy. Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.” Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】 Phúc Sinh? Hầm than đen? Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp. Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người. Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào. Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến. Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...