Tạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy.   Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.”   Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】   Phúc Sinh?   Hầm than đen?   Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp.   Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người.   Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào.   Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến.   Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương…

Chương 88: Chương 88

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại ĐếnTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy.   Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.”   Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】   Phúc Sinh?   Hầm than đen?   Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp.   Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người.   Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào.   Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến.   Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương… Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy, toàn thân rã rời đến mức không muốn dậy nổi. Nghĩ đến chuyện đêm qua quậy gần như cả đêm, cô lại trùm chăn kín mít. Dù cô là người hiện đại, nhưng cũng cảm thấy hai má nóng ran. Không ăn sáng, mẹ chồng cũng không tới làm phiền cô. Đến gần trưa, Phúc Sinh mang theo một củ khoai lang nướng thơm lừng, lôi Tạ Tiểu Ngọc ra khỏi chăn: “Tiểu Ngọc, không phải em bảo là thèm khoai nướng à?” Hai người nhìn nhau một cái, đều mím môi cười. Tạ Tiểu Ngọc ngồi dậy rửa mặt chải tóc, rồi ngồi xổm dưới mái hiên cùng Phúc Sinh, hai người kề đầu ăn khoai lang nướng. Phúc Sinh còn lén véo nhẹ má trắng nõn của cô. Cao Phân đứng bên nhìn, cười đầy mãn nguyện, quay người vào bếp nấu cơm trưa. Trước kia hai đứa cũng tốt với nhau, nhưng bà vẫn cảm thấy giữa họ còn cách một lớp gì đó. Giờ thì tốt rồi, động phòng rồi, tình cảm càng thêm gắn bó. Bữa trưa phải nấu mấy món ngon bồi bổ cho tụi nó, Cao Phân nghĩ thầm trong lòng. Vào tháng Giêng, Tạ Tiểu Ngọc về tỉnh thành một chuyến thăm anh cả và chị dâu, hỏi chị dâu có muốn mở một tiệm Cao Ký ở tỉnh thành không. Chị dâu thấy mẹ chồng Tiểu Ngọc mở quán mấy năm, đến cả ở Lạc Thành cũng đã mua được nhà, nên cũng rất động lòng. Anh cả nói hãy đợi thêm một chút, công việc của anh có thể sẽ được điều chuyển, đợi đến khi xác định xong rồi mới quyết định mở tiệm ăn ở đâu. Tránh tình trạng quán mới mở xong, mà anh lại bị điều đến nơi khác, vợ chồng phải sống xa nhau, không cần gấp trong lúc này. Sau khi trở lại Lạc Thành hơn một tháng, đội trưởng đội khảo cổ – đội trưởng Lương – hớn hở báo cho họ một phát hiện bất ngờ. Họ đã phát hiện ra một cái tên trên một mảnh lụa tàn: Diệp Ôn, tự Hoài Cảnh. Dựa vào mấy chục chữ còn có thể phân biệt được trên mảnh lụa tàn, có thể suy đoán người tên Diệp Hoài Cảnh này là đại mưu sĩ bên cạnh Thập Nhất hoàng tử, tức là Văn Đế sau này. Đội trưởng Lương nói: “Nhưng rất kỳ lạ, chúng tôi tra cứu sử sách thì không có bất kỳ ghi chép gì về xuất thân của Diệp Hoài Cảnh, nghi ngờ ông ta là người của phe Đại hoàng tử sống sót may mắn, rồi cải danh đổi họ đi phò trợ Thập Nhất hoàng tử.” Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vội vàng đi theo đội trưởng Lương đến xem mảnh lụa. Phúc Sinh cố nén kích động, chắc hẳn cha đã cố tình đặt cái tên này, để hậu nhân biết ông đã đến một thế giới khác. Phát hiện mới này Lương Thiên Đông cũng biết. Anh trai cô ta từng nói, chỉ cần có phát hiện mới nào trong mộ Đại hoàng tử thì phải lập tức báo cho anh ta. Bây giờ mưu sĩ lớn của Văn Đế đã đi theo Thập Nhất hoàng tử từ khi ông ta chưa đăng cơ, lại còn trùng tên với cha của Phúc Sinh – đúng là trùng hợp thật. Chuyện này... chắc cũng được tính là phát hiện mới rồi nhỉ? Lương Thiên Đông nghĩ vậy, liền chạy lên trấn gọi điện thoại cho Lương Phù, kể với anh mình phát hiện mới này. “Anh à, tin tức mới nhất nè, bên cạnh Thập Nhất hoàng tử có một mưu sĩ tên là Diệp Hoài Cảnh, trùng tên với cha ruột của Diệp Phúc Sinh đó.” Lương Phù ở đầu dây bên kia im lặng, anh đang suy nghĩ. Trước đó anh từng nghi ngờ có người từ hiện đại xuyên không về cổ đại, thay đổi lịch sử mà anh từng trải qua. Người đó có thể nào chính là cha của Diệp Phúc Sinh – Diệp Hoài Cảnh? Nếu không thì sao có chuyện trùng hợp đến vậy, mộ Đại hoàng tử lại đúng là nơi Diệp Hoài Cảnh từng bị hãm hại. Lương Phù không tin vào sự trùng hợp. Anh dặn Lương Thiên Đông: “Cô quay lại tiếp tục theo dõi. Đợi khi khai quật ngôi mộ này xong, cô muốn về quê hay về Kinh thị làm việc, tôi đều lo liệu giúp cô.” Lương Thiên Đông trong lòng vui mừng, cuối cùng anh trai cũng chịu mềm giọng. Tính tình Lương Phù thất thường, nhưng lời nói thì giữ lời. Dù chưa biết bao giờ ngôi mộ này mới khai quật xong, nhưng ít ra cũng có hy vọng rồi. Lương Thiên Đông vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Tiểu Ngọc đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ. Cô cũng không muốn làm vậy đâu, chỉ là bị anh trai ép buộc mà thôi. … Tạ Tiểu Ngọc vốn đến thành phố để thăm Cao Phân, đi ngang qua hợp tác xã thì đúng lúc nhìn thấy Lương Thiên Đông đang gọi điện thoại. Trong mấy câu nói thoáng qua, cô đã nghe được vài từ then chốt: cô ta đã kể chuyện mảnh lụa cho Lương Phù. Mà Lương Phù cũng là người từ cổ đại tới, nếu dựa vào những tin tức này, không chừng anh ta có thể suy ra rằng cha của Phúc Sinh đã xuyên về cổ đại. Tạ Tiểu Ngọc lòng rối như tơ vò, bước vào Cao Ký. Cao Phân thấy cô nhíu mày, cô bé này bình thường luôn vui vẻ, bèn lo lắng hỏi: “Sao vậy con, có phải lại nằm mơ thấy chuyện không tốt không?” Tạ Tiểu Ngọc không muốn để Cao Phân lo lắng. Cho dù Lương Phù có biết thì cũng chẳng làm được gì, anh ta cũng không thể quay lại quá khứ được. Cô không kể chuyện Lương Thiên Đông gọi điện thoại cho anh trai mình. Lần này cô đến thành phố là có chuyện khác, nhưng cứ ấp úng mãi không biết phải mở lời thế nào. Cao Phân trong lòng vừa lo vừa gấp: “Trời ơi, con bé này bình thường nhanh nhẹn gọn gàng, hôm nay sao lại ấp a ấp úng vậy, nói nhanh đi, con không định làm mẹ lo đến c.h.ế.t đấy chứ?” “Mẹ, con bị trễ kinh hai mươi ngày rồi.” Cao Phân đã sinh ba đứa con, quá rõ chuyện này có nghĩa là gì. Bà tính lại thời gian, vậy là mấy ngày sau khi Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mới động phòng, đã mang thai rồi. Cao Phân vui mừng khôn xiết, lập tức đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, trên đường còn trách yêu: “Sao không gọi Phúc Sinh đi cùng con?” Tạ Tiểu Ngọc mân mê ngón tay, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ: “Con cũng chưa chắc mà, sợ mừng hụt nên chưa dám nói với anh ấy.” Cao Phân nghĩ bụng, con bé này bình thường chuyện gì cũng có chủ kiến, vậy mà chuyện lớn như thế lại rụt rè như vậy. Bà vui vẻ nói: “Đến bệnh viện kiểm tra là biết liền mà.” Đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đã mang thai. Bác sĩ vui vẻ chúc mừng: “Khoảng năm mươi ngày rồi đấy.” Ông nhìn thấy bà mẹ chồng này chiều con dâu không để đâu cho hết, liền dặn dò: “Cơ thể thai phụ nhỏ nhắn, về sau không nên ăn quá nhiều, nếu thai nhi quá to thì sinh thường sẽ khó.” Tạ Tiểu Ngọc xoa xoa bụng phẳng lì, trong lòng cũng rất vui. Cô và Phúc Sinh... sắp có con rồi.

Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy, toàn thân rã rời đến mức không muốn dậy nổi. Nghĩ đến chuyện đêm qua quậy gần như cả đêm, cô lại trùm chăn kín mít. Dù cô là người hiện đại, nhưng cũng cảm thấy hai má nóng ran.

 

Không ăn sáng, mẹ chồng cũng không tới làm phiền cô. Đến gần trưa, Phúc Sinh mang theo một củ khoai lang nướng thơm lừng, lôi Tạ Tiểu Ngọc ra khỏi chăn: “Tiểu Ngọc, không phải em bảo là thèm khoai nướng à?”

 

Hai người nhìn nhau một cái, đều mím môi cười.

 

Tạ Tiểu Ngọc ngồi dậy rửa mặt chải tóc, rồi ngồi xổm dưới mái hiên cùng Phúc Sinh, hai người kề đầu ăn khoai lang nướng. Phúc Sinh còn lén véo nhẹ má trắng nõn của cô.

 

Cao Phân đứng bên nhìn, cười đầy mãn nguyện, quay người vào bếp nấu cơm trưa.

 

Trước kia hai đứa cũng tốt với nhau, nhưng bà vẫn cảm thấy giữa họ còn cách một lớp gì đó.

 

Giờ thì tốt rồi, động phòng rồi, tình cảm càng thêm gắn bó. Bữa trưa phải nấu mấy món ngon bồi bổ cho tụi nó, Cao Phân nghĩ thầm trong lòng.

 

Vào tháng Giêng, Tạ Tiểu Ngọc về tỉnh thành một chuyến thăm anh cả và chị dâu, hỏi chị dâu có muốn mở một tiệm Cao Ký ở tỉnh thành không.

 

Chị dâu thấy mẹ chồng Tiểu Ngọc mở quán mấy năm, đến cả ở Lạc Thành cũng đã mua được nhà, nên cũng rất động lòng. Anh cả nói hãy đợi thêm một chút, công việc của anh có thể sẽ được điều chuyển, đợi đến khi xác định xong rồi mới quyết định mở tiệm ăn ở đâu.

 

Tránh tình trạng quán mới mở xong, mà anh lại bị điều đến nơi khác, vợ chồng phải sống xa nhau, không cần gấp trong lúc này.

 

Sau khi trở lại Lạc Thành hơn một tháng, đội trưởng đội khảo cổ – đội trưởng Lương – hớn hở báo cho họ một phát hiện bất ngờ.

 

Họ đã phát hiện ra một cái tên trên một mảnh lụa tàn: Diệp Ôn, tự Hoài Cảnh.

 

Dựa vào mấy chục chữ còn có thể phân biệt được trên mảnh lụa tàn, có thể suy đoán người tên Diệp Hoài Cảnh này là đại mưu sĩ bên cạnh Thập Nhất hoàng tử, tức là Văn Đế sau này.

 

Đội trưởng Lương nói: “Nhưng rất kỳ lạ, chúng tôi tra cứu sử sách thì không có bất kỳ ghi chép gì về xuất thân của Diệp Hoài Cảnh, nghi ngờ ông ta là người của phe Đại hoàng tử sống sót may mắn, rồi cải danh đổi họ đi phò trợ Thập Nhất hoàng tử.”

 

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vội vàng đi theo đội trưởng Lương đến xem mảnh lụa.

 

Phúc Sinh cố nén kích động, chắc hẳn cha đã cố tình đặt cái tên này, để hậu nhân biết ông đã đến một thế giới khác.

 

Phát hiện mới này Lương Thiên Đông cũng biết.

 

Anh trai cô ta từng nói, chỉ cần có phát hiện mới nào trong mộ Đại hoàng tử thì phải lập tức báo cho anh ta. Bây giờ mưu sĩ lớn của Văn Đế đã đi theo Thập Nhất hoàng tử từ khi ông ta chưa đăng cơ, lại còn trùng tên với cha của Phúc Sinh – đúng là trùng hợp thật.

 

Chuyện này... chắc cũng được tính là phát hiện mới rồi nhỉ?

 

Lương Thiên Đông nghĩ vậy, liền chạy lên trấn gọi điện thoại cho Lương Phù, kể với anh mình phát hiện mới này.

 

“Anh à, tin tức mới nhất nè, bên cạnh Thập Nhất hoàng tử có một mưu sĩ tên là Diệp Hoài Cảnh, trùng tên với cha ruột của Diệp Phúc Sinh đó.”

 

Lương Phù ở đầu dây bên kia im lặng, anh đang suy nghĩ.

 

Trước đó anh từng nghi ngờ có người từ hiện đại xuyên không về cổ đại, thay đổi lịch sử mà anh từng trải qua. Người đó có thể nào chính là cha của Diệp Phúc Sinh – Diệp Hoài Cảnh?

 

Nếu không thì sao có chuyện trùng hợp đến vậy, mộ Đại hoàng tử lại đúng là nơi Diệp Hoài Cảnh từng bị hãm hại. Lương Phù không tin vào sự trùng hợp.

 

Anh dặn Lương Thiên Đông:

 

“Cô quay lại tiếp tục theo dõi. Đợi khi khai quật ngôi mộ này xong, cô muốn về quê hay về Kinh thị làm việc, tôi đều lo liệu giúp cô.”

 

Lương Thiên Đông trong lòng vui mừng, cuối cùng anh trai cũng chịu mềm giọng.

 

Tính tình Lương Phù thất thường, nhưng lời nói thì giữ lời. Dù chưa biết bao giờ ngôi mộ này mới khai quật xong, nhưng ít ra cũng có hy vọng rồi.

 

Lương Thiên Đông vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Tiểu Ngọc đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ.

 

Cô cũng không muốn làm vậy đâu, chỉ là bị anh trai ép buộc mà thôi.

 

 

Tạ Tiểu Ngọc vốn đến thành phố để thăm Cao Phân, đi ngang qua hợp tác xã thì đúng lúc nhìn thấy Lương Thiên Đông đang gọi điện thoại.

 

Trong mấy câu nói thoáng qua, cô đã nghe được vài từ then chốt: cô ta đã kể chuyện mảnh lụa cho Lương Phù.

 

Mà Lương Phù cũng là người từ cổ đại tới, nếu dựa vào những tin tức này, không chừng anh ta có thể suy ra rằng cha của Phúc Sinh đã xuyên về cổ đại.

 

Tạ Tiểu Ngọc lòng rối như tơ vò, bước vào Cao Ký.

 

Cao Phân thấy cô nhíu mày, cô bé này bình thường luôn vui vẻ, bèn lo lắng hỏi:

 

“Sao vậy con, có phải lại nằm mơ thấy chuyện không tốt không?”

 

Tạ Tiểu Ngọc không muốn để Cao Phân lo lắng.

 

Cho dù Lương Phù có biết thì cũng chẳng làm được gì, anh ta cũng không thể quay lại quá khứ được.

 

Cô không kể chuyện Lương Thiên Đông gọi điện thoại cho anh trai mình.

 

Lần này cô đến thành phố là có chuyện khác, nhưng cứ ấp úng mãi không biết phải mở lời thế nào.

 

Cao Phân trong lòng vừa lo vừa gấp: “Trời ơi, con bé này bình thường nhanh nhẹn gọn gàng, hôm nay sao lại ấp a ấp úng vậy, nói nhanh đi, con không định làm mẹ lo đến c.h.ế.t đấy chứ?”

 

“Mẹ, con bị trễ kinh hai mươi ngày rồi.”

 

Cao Phân đã sinh ba đứa con, quá rõ chuyện này có nghĩa là gì. Bà tính lại thời gian, vậy là mấy ngày sau khi Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mới động phòng, đã mang thai rồi.

 

Cao Phân vui mừng khôn xiết, lập tức đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, trên đường còn trách yêu: “Sao không gọi Phúc Sinh đi cùng con?”

 

Tạ Tiểu Ngọc mân mê ngón tay, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ: “Con cũng chưa chắc mà, sợ mừng hụt nên chưa dám nói với anh ấy.”

 

Cao Phân nghĩ bụng, con bé này bình thường chuyện gì cũng có chủ kiến, vậy mà chuyện lớn như thế lại rụt rè như vậy. Bà vui vẻ nói: “Đến bệnh viện kiểm tra là biết liền mà.”

 

Đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đã mang thai.

 

Bác sĩ vui vẻ chúc mừng: “Khoảng năm mươi ngày rồi đấy.”

 

Ông nhìn thấy bà mẹ chồng này chiều con dâu không để đâu cho hết, liền dặn dò: “Cơ thể thai phụ nhỏ nhắn, về sau không nên ăn quá nhiều, nếu thai nhi quá to thì sinh thường sẽ khó.”

 

Tạ Tiểu Ngọc xoa xoa bụng phẳng lì, trong lòng cũng rất vui.

 

Cô và Phúc Sinh... sắp có con rồi.

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại ĐếnTác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTạ Tiểu Ngọc tối qua khi đi ngủ đã đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng chuông báo không kêu, cô bị người ta lay dậy.   Người phụ nữ trung niên đối diện, gò má cao, tự xưng là Vương Hỉ Nương, đang mặc cả với cô: “Người đàn ông cô mang đến là một thằng ngốc, bán vào hầm than đen cũng không được mấy đồng, cùng lắm cho cô hai mươi tệ.”   Tạ Tiểu Ngọc suýt nữa buột miệng nói:【Không được, Phúc Sinh khỏe lắm, một người làm bằng ba người, thêm mười tệ nữa.】   Phúc Sinh?   Hầm than đen?   Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy, giống hệt giấc mơ mà cô thường xuyên gặp.   Tạ Tiểu Ngọc lớn lên dưới lá cờ đỏ, được hun đúc bởi giá trị quan đúng đắn của thế kỷ hai mốt, sao có thể làm chuyện buôn bán người.   Cô lập tức bịt miệng lại, nuốt câu nói kia vào.   Nhìn kỹ lại cặp nam nữ trước mặt, trang phục là của những năm bảy mươi, tám mươi, tượng đất trong ngôi miếu đổ nát đã hư hỏng, chắc là bị đập phá trong thời kỳ bài trừ mê tín phong kiến.   Người đàn ông hói đầu đứng sau lưng Vương Hỉ Nương… Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy, toàn thân rã rời đến mức không muốn dậy nổi. Nghĩ đến chuyện đêm qua quậy gần như cả đêm, cô lại trùm chăn kín mít. Dù cô là người hiện đại, nhưng cũng cảm thấy hai má nóng ran. Không ăn sáng, mẹ chồng cũng không tới làm phiền cô. Đến gần trưa, Phúc Sinh mang theo một củ khoai lang nướng thơm lừng, lôi Tạ Tiểu Ngọc ra khỏi chăn: “Tiểu Ngọc, không phải em bảo là thèm khoai nướng à?” Hai người nhìn nhau một cái, đều mím môi cười. Tạ Tiểu Ngọc ngồi dậy rửa mặt chải tóc, rồi ngồi xổm dưới mái hiên cùng Phúc Sinh, hai người kề đầu ăn khoai lang nướng. Phúc Sinh còn lén véo nhẹ má trắng nõn của cô. Cao Phân đứng bên nhìn, cười đầy mãn nguyện, quay người vào bếp nấu cơm trưa. Trước kia hai đứa cũng tốt với nhau, nhưng bà vẫn cảm thấy giữa họ còn cách một lớp gì đó. Giờ thì tốt rồi, động phòng rồi, tình cảm càng thêm gắn bó. Bữa trưa phải nấu mấy món ngon bồi bổ cho tụi nó, Cao Phân nghĩ thầm trong lòng. Vào tháng Giêng, Tạ Tiểu Ngọc về tỉnh thành một chuyến thăm anh cả và chị dâu, hỏi chị dâu có muốn mở một tiệm Cao Ký ở tỉnh thành không. Chị dâu thấy mẹ chồng Tiểu Ngọc mở quán mấy năm, đến cả ở Lạc Thành cũng đã mua được nhà, nên cũng rất động lòng. Anh cả nói hãy đợi thêm một chút, công việc của anh có thể sẽ được điều chuyển, đợi đến khi xác định xong rồi mới quyết định mở tiệm ăn ở đâu. Tránh tình trạng quán mới mở xong, mà anh lại bị điều đến nơi khác, vợ chồng phải sống xa nhau, không cần gấp trong lúc này. Sau khi trở lại Lạc Thành hơn một tháng, đội trưởng đội khảo cổ – đội trưởng Lương – hớn hở báo cho họ một phát hiện bất ngờ. Họ đã phát hiện ra một cái tên trên một mảnh lụa tàn: Diệp Ôn, tự Hoài Cảnh. Dựa vào mấy chục chữ còn có thể phân biệt được trên mảnh lụa tàn, có thể suy đoán người tên Diệp Hoài Cảnh này là đại mưu sĩ bên cạnh Thập Nhất hoàng tử, tức là Văn Đế sau này. Đội trưởng Lương nói: “Nhưng rất kỳ lạ, chúng tôi tra cứu sử sách thì không có bất kỳ ghi chép gì về xuất thân của Diệp Hoài Cảnh, nghi ngờ ông ta là người của phe Đại hoàng tử sống sót may mắn, rồi cải danh đổi họ đi phò trợ Thập Nhất hoàng tử.” Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vội vàng đi theo đội trưởng Lương đến xem mảnh lụa. Phúc Sinh cố nén kích động, chắc hẳn cha đã cố tình đặt cái tên này, để hậu nhân biết ông đã đến một thế giới khác. Phát hiện mới này Lương Thiên Đông cũng biết. Anh trai cô ta từng nói, chỉ cần có phát hiện mới nào trong mộ Đại hoàng tử thì phải lập tức báo cho anh ta. Bây giờ mưu sĩ lớn của Văn Đế đã đi theo Thập Nhất hoàng tử từ khi ông ta chưa đăng cơ, lại còn trùng tên với cha của Phúc Sinh – đúng là trùng hợp thật. Chuyện này... chắc cũng được tính là phát hiện mới rồi nhỉ? Lương Thiên Đông nghĩ vậy, liền chạy lên trấn gọi điện thoại cho Lương Phù, kể với anh mình phát hiện mới này. “Anh à, tin tức mới nhất nè, bên cạnh Thập Nhất hoàng tử có một mưu sĩ tên là Diệp Hoài Cảnh, trùng tên với cha ruột của Diệp Phúc Sinh đó.” Lương Phù ở đầu dây bên kia im lặng, anh đang suy nghĩ. Trước đó anh từng nghi ngờ có người từ hiện đại xuyên không về cổ đại, thay đổi lịch sử mà anh từng trải qua. Người đó có thể nào chính là cha của Diệp Phúc Sinh – Diệp Hoài Cảnh? Nếu không thì sao có chuyện trùng hợp đến vậy, mộ Đại hoàng tử lại đúng là nơi Diệp Hoài Cảnh từng bị hãm hại. Lương Phù không tin vào sự trùng hợp. Anh dặn Lương Thiên Đông: “Cô quay lại tiếp tục theo dõi. Đợi khi khai quật ngôi mộ này xong, cô muốn về quê hay về Kinh thị làm việc, tôi đều lo liệu giúp cô.” Lương Thiên Đông trong lòng vui mừng, cuối cùng anh trai cũng chịu mềm giọng. Tính tình Lương Phù thất thường, nhưng lời nói thì giữ lời. Dù chưa biết bao giờ ngôi mộ này mới khai quật xong, nhưng ít ra cũng có hy vọng rồi. Lương Thiên Đông vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Tiểu Ngọc đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ. Cô cũng không muốn làm vậy đâu, chỉ là bị anh trai ép buộc mà thôi. … Tạ Tiểu Ngọc vốn đến thành phố để thăm Cao Phân, đi ngang qua hợp tác xã thì đúng lúc nhìn thấy Lương Thiên Đông đang gọi điện thoại. Trong mấy câu nói thoáng qua, cô đã nghe được vài từ then chốt: cô ta đã kể chuyện mảnh lụa cho Lương Phù. Mà Lương Phù cũng là người từ cổ đại tới, nếu dựa vào những tin tức này, không chừng anh ta có thể suy ra rằng cha của Phúc Sinh đã xuyên về cổ đại. Tạ Tiểu Ngọc lòng rối như tơ vò, bước vào Cao Ký. Cao Phân thấy cô nhíu mày, cô bé này bình thường luôn vui vẻ, bèn lo lắng hỏi: “Sao vậy con, có phải lại nằm mơ thấy chuyện không tốt không?” Tạ Tiểu Ngọc không muốn để Cao Phân lo lắng. Cho dù Lương Phù có biết thì cũng chẳng làm được gì, anh ta cũng không thể quay lại quá khứ được. Cô không kể chuyện Lương Thiên Đông gọi điện thoại cho anh trai mình. Lần này cô đến thành phố là có chuyện khác, nhưng cứ ấp úng mãi không biết phải mở lời thế nào. Cao Phân trong lòng vừa lo vừa gấp: “Trời ơi, con bé này bình thường nhanh nhẹn gọn gàng, hôm nay sao lại ấp a ấp úng vậy, nói nhanh đi, con không định làm mẹ lo đến c.h.ế.t đấy chứ?” “Mẹ, con bị trễ kinh hai mươi ngày rồi.” Cao Phân đã sinh ba đứa con, quá rõ chuyện này có nghĩa là gì. Bà tính lại thời gian, vậy là mấy ngày sau khi Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mới động phòng, đã mang thai rồi. Cao Phân vui mừng khôn xiết, lập tức đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, trên đường còn trách yêu: “Sao không gọi Phúc Sinh đi cùng con?” Tạ Tiểu Ngọc mân mê ngón tay, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ: “Con cũng chưa chắc mà, sợ mừng hụt nên chưa dám nói với anh ấy.” Cao Phân nghĩ bụng, con bé này bình thường chuyện gì cũng có chủ kiến, vậy mà chuyện lớn như thế lại rụt rè như vậy. Bà vui vẻ nói: “Đến bệnh viện kiểm tra là biết liền mà.” Đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đã mang thai. Bác sĩ vui vẻ chúc mừng: “Khoảng năm mươi ngày rồi đấy.” Ông nhìn thấy bà mẹ chồng này chiều con dâu không để đâu cho hết, liền dặn dò: “Cơ thể thai phụ nhỏ nhắn, về sau không nên ăn quá nhiều, nếu thai nhi quá to thì sinh thường sẽ khó.” Tạ Tiểu Ngọc xoa xoa bụng phẳng lì, trong lòng cũng rất vui. Cô và Phúc Sinh... sắp có con rồi.

Chương 88: Chương 88