Tác giả:

“Cậu mau dậy cho tôi”. Lâm Dật bừng tỉnh bởi âm thanh hỗn tạp. Cậu từ từ mở mắt ra rồi nhìn lên trần nhà màu trắng bốp. Lúc này cậu đang nằm trên giường bệnh, hơn nữa trên người còn đang quấn băng gạc. “Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi”. Người con gái ở bên cạnh nói với giọng vang rền, trong giọng nói có mang theo sự oán trách. Lâm Dật ngẩng đầu lên thì chỉ thấy trước mặt là một cô y tá với thân hình hoàn hảo, vừa bôi thuốc vừa nhìn lướt qua cậu một cái. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng dưới lớp khẩu trang kia chắc hẳn là khuôn mặt rất xinh đẹp. “Cậu đã ngủ ở đây mấy ngày rồi đấy. Hôm nay bác sĩ thấy cậu tỉnh chút rồi nên bảo tôi đến xem cậu thế nào, nhân tiện hỏi cậu về chuyện viện phí”. Viện phí? Lâm Dật nghe đến đây thì có chút khó xử. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình. Toàn thân cậu đều là vết thương, chỗ nào cũng đều bị băng bó chặt. Mấy câu nói của y tá khiến cậu định thần lại những ký ức trước đây. Cậu là sinh viên của trường đại học Nam Lâm, khổ nỗi là nhà nghèo quá nên phải vừa…

Truyện chữ