"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng…

Chương 76

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Hương liệu đốt?” Tống pháp y ngạc nhiên.Hắn vốn là người làm nghề pháp y, tuy tỉ mỉ hơn người bình thường, nhưng về những chi tiết liên quan đến nữ nhân thì vẫn còn hơi thiếu sót.Cộng thêm mùi m.á.u tanh quá nồng nên mùi hương nhẹ nhàng từ quần áo đã bị lấn át, việc hắn bỏ qua cũng là điều dễ hiểu.Nhưng không ngờ một người nam nhân như Bạch Tử Ngọc lại tinh tế đến mức này.Hóa ra mời hắn đến giúp quả thực là quyết định đúng đắn!“Đúng vậy.” Mạnh Lâm Thanh giải thích tiếp: "Dù mùi rất nhẹ, nhưng ta chắc chắn rằng cả hai nạn nhân đều đã dùng chung một loại hương liệu đốt.”“Từ mùi hương này, ta có thể đoán được các thành phần trong hương liệu, và khi kết hợp với các dược liệu trong túi hương, chúng sẽ tạo ra một tác dụng.”“Tác dụng gì?” Tống pháp y hỏi.“Giúp thụ thai.” Mạnh Lâm Thanh đáp.Xét đến việc cả hai nạn nhân đều đang mang thai, thời gian mang thai rất ngắn, và đều sử dụng túi hương kết hợp với hương liệu này, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó.Các quan sai vừa nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Tử Ngọc và Tống pháp y, vừa ghi chép cẩn thận.Với manh mối về việc giúp thụ thai này, kết hợp với các thông tin khác, họ đã có một hướng điều tra mới.“Không ngờ lại có chuyện như vậy!” Tống pháp y cảm thán, nếu không mời Bạch Tử Ngọc đến, có lẽ họ sẽ khó phát hiện ra điều này.“Cảm ơn Bạch đại phu, việc giúp thụ thai là một manh mối rất quan trọng đối với vụ án.” Tống pháp y bày tỏ lòng biết ơn.“Không cần khách sáo, ta chỉ nói những gì mình biết thôi, có giúp được thì tốt, nếu không cũng chỉ là một nguồn tham khảo thêm.” Mạnh Lâm Thanh điềm tĩnh nói.Thấy sự khiêm nhường và thái độ điềm đạm của hắn, Tống pháp y càng thêm khâm phục.“Tối nay thật làm phiền Bạch đại phu, để người đưa ngài về nghỉ ngơi.” Quan sai lúc này cũng đã thay đổi thái độ đối với Mạnh Lâm Thanh.Dù sao cũng vừa cung cấp một manh mối quan trọng, khiến họ mở mang tầm mắt.“Không cần đâu.” Mạnh Lâm Thanh từ chối, vì nàng đã mang theo Tùy Phong, không cần ai hộ tống thêm.Vậy là cả nhóm tiễn Mạnh Lâm Thanh và Tùy Phong đến cổng nha môn, lại cảm tạ thêm một lần.Ánh trăng chiếu rọi con đường, Mạnh Lâm Thanh vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.Tùy Phong lặng lẽ đi sau nàng, không nói gì.Mạnh Lâm Thanh về đến nhà, thấy Trương bà tử và Tử Ngọc vẫn chưa nghỉ ngơi, đang chờ nàng trở về.Sau khi về nhà, Mạnh Lâm Thanh bảo mọi người đi ngủ.“Muộn rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Mạnh Lâm Thanh nói rồi quay về phòng.Khi Tùy Phong định đi thì Tử Ngọc lén lút lại gần.“Này, ngươi và thiếu gia đến nha môn làm gì thế?” Tử Ngọc huých vai Tùy Phong, tò mò hỏi, mắt không ngừng liếc nhìn cửa phòng của Mạnh Lâm Thanh.Chỉ sợ Mạnh Lâm Thanh sẽ bước ra và phát hiện mình đang tọc mạch.Dù sao Mạnh Lâm Thanh cũng không thích việc họ tò mò hay bàn tán quá nhiều.“Ngươi muốn biết à?” Tùy Phong hỏi lại.Tử Ngọc gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Tùy Phong. Thật là tiếc vì lúc đó nàng không ở đó, nếu không nàng cũng đã được theo đến nha môn rồi.“Tự đi mà hỏi thiếu gia.” Tùy Phong nói rồi vào phòng, đóng sầm cửa lại, để lại Tử Ngọc đứng đó ngơ ngác.Tử Ngọc: "..."Sau khi hỗ trợ điều tra, mấy ngày tiếp theo, nha môn có lẽ đã dựa vào những manh mối mới để điều tra nên không đến tìm Mạnh Lâm Thanh nữa.Cũng không có tin tức gì mới về vụ án.Cuộc sống thường nhật ở y quán vẫn diễn ra như trước, khám bệnh cho người bệnh và lo việc của mình.Hôm đó, có một người nam nhân đến y quán.

“Hương liệu đốt?” Tống pháp y ngạc nhiên.

Hắn vốn là người làm nghề pháp y, tuy tỉ mỉ hơn người bình thường, nhưng về những chi tiết liên quan đến nữ nhân thì vẫn còn hơi thiếu sót.

Cộng thêm mùi m.á.u tanh quá nồng nên mùi hương nhẹ nhàng từ quần áo đã bị lấn át, việc hắn bỏ qua cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng không ngờ một người nam nhân như Bạch Tử Ngọc lại tinh tế đến mức này.

Hóa ra mời hắn đến giúp quả thực là quyết định đúng đắn!

“Đúng vậy.” Mạnh Lâm Thanh giải thích tiếp: "Dù mùi rất nhẹ, nhưng ta chắc chắn rằng cả hai nạn nhân đều đã dùng chung một loại hương liệu đốt.”

“Từ mùi hương này, ta có thể đoán được các thành phần trong hương liệu, và khi kết hợp với các dược liệu trong túi hương, chúng sẽ tạo ra một tác dụng.”

“Tác dụng gì?” Tống pháp y hỏi.

“Giúp thụ thai.” Mạnh Lâm Thanh đáp.

Xét đến việc cả hai nạn nhân đều đang mang thai, thời gian mang thai rất ngắn, và đều sử dụng túi hương kết hợp với hương liệu này, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó.

Các quan sai vừa nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Tử Ngọc và Tống pháp y, vừa ghi chép cẩn thận.

Với manh mối về việc giúp thụ thai này, kết hợp với các thông tin khác, họ đã có một hướng điều tra mới.

“Không ngờ lại có chuyện như vậy!” Tống pháp y cảm thán, nếu không mời Bạch Tử Ngọc đến, có lẽ họ sẽ khó phát hiện ra điều này.

“Cảm ơn Bạch đại phu, việc giúp thụ thai là một manh mối rất quan trọng đối với vụ án.” Tống pháp y bày tỏ lòng biết ơn.

“Không cần khách sáo, ta chỉ nói những gì mình biết thôi, có giúp được thì tốt, nếu không cũng chỉ là một nguồn tham khảo thêm.” Mạnh Lâm Thanh điềm tĩnh nói.

Thấy sự khiêm nhường và thái độ điềm đạm của hắn, Tống pháp y càng thêm khâm phục.

“Tối nay thật làm phiền Bạch đại phu, để người đưa ngài về nghỉ ngơi.” Quan sai lúc này cũng đã thay đổi thái độ đối với Mạnh Lâm Thanh.

Dù sao cũng vừa cung cấp một manh mối quan trọng, khiến họ mở mang tầm mắt.

“Không cần đâu.” Mạnh Lâm Thanh từ chối, vì nàng đã mang theo Tùy Phong, không cần ai hộ tống thêm.

Vậy là cả nhóm tiễn Mạnh Lâm Thanh và Tùy Phong đến cổng nha môn, lại cảm tạ thêm một lần.

Ánh trăng chiếu rọi con đường, Mạnh Lâm Thanh vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.

Tùy Phong lặng lẽ đi sau nàng, không nói gì.

Mạnh Lâm Thanh về đến nhà, thấy Trương bà tử và Tử Ngọc vẫn chưa nghỉ ngơi, đang chờ nàng trở về.

Sau khi về nhà, Mạnh Lâm Thanh bảo mọi người đi ngủ.

“Muộn rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Mạnh Lâm Thanh nói rồi quay về phòng.

Khi Tùy Phong định đi thì Tử Ngọc lén lút lại gần.

“Này, ngươi và thiếu gia đến nha môn làm gì thế?” Tử Ngọc huých vai Tùy Phong, tò mò hỏi, mắt không ngừng liếc nhìn cửa phòng của Mạnh Lâm Thanh.

Chỉ sợ Mạnh Lâm Thanh sẽ bước ra và phát hiện mình đang tọc mạch.

Dù sao Mạnh Lâm Thanh cũng không thích việc họ tò mò hay bàn tán quá nhiều.

“Ngươi muốn biết à?” Tùy Phong hỏi lại.

Tử Ngọc gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Tùy Phong. Thật là tiếc vì lúc đó nàng không ở đó, nếu không nàng cũng đã được theo đến nha môn rồi.

“Tự đi mà hỏi thiếu gia.” Tùy Phong nói rồi vào phòng, đóng sầm cửa lại, để lại Tử Ngọc đứng đó ngơ ngác.

Tử Ngọc: "..."

Sau khi hỗ trợ điều tra, mấy ngày tiếp theo, nha môn có lẽ đã dựa vào những manh mối mới để điều tra nên không đến tìm Mạnh Lâm Thanh nữa.

Cũng không có tin tức gì mới về vụ án.

Cuộc sống thường nhật ở y quán vẫn diễn ra như trước, khám bệnh cho người bệnh và lo việc của mình.

Hôm đó, có một người nam nhân đến y quán.

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!Tác giả: Đồng Vũ NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Hoàng thượng! Lãnh cung truyền tới tin, phế hậu Mạnh thị khó sinh, một xác hai mạng..." Trương Đức Thuận mặc phục sức thái giám, khom người bẩm báo với người nam tử đang phê duyệt tấu chương.   Người nam tử đó tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, thân khoác hoàng bào màu vàng sáng thêu hoa văn năm móng vuốt kim long tinh xảo, mặt không chút biểu cảm, đôi môi mỏng khẽ mím, nghe đến tin tức này, tay đang phê duyệt tấu chương khựng lại, bút chu sa in dấu lên tấu chương.   Trong tay hắn, chính là một tấu chương các đại thần khuyên hắn chọn tú nữ.   Hắn là đế vương đời thứ tư của Đại Yến triều, năm hắn mười tám tuổi, tiên đế băng hà, hắn liền đăng cơ làm đế, hiện tại đã qua ba năm hiếu kỳ, đám đại thần này nóng lòng muốn hắn nhanh chóng chọn tú nữ bổ sung hậu cung, để có thể đưa con gái của họ vào cung.   Vì thế, trong tấu chương không ngừng nhắc nhở, tiên đế chưa đến bốn mươi tuổi đã lao lực mà chết, lúc ra đi cũng chỉ để lại năm người con, nên hắn cần sớm chọn tú nữ mở rộng hậu cung, kéo dài dòng… “Hương liệu đốt?” Tống pháp y ngạc nhiên.Hắn vốn là người làm nghề pháp y, tuy tỉ mỉ hơn người bình thường, nhưng về những chi tiết liên quan đến nữ nhân thì vẫn còn hơi thiếu sót.Cộng thêm mùi m.á.u tanh quá nồng nên mùi hương nhẹ nhàng từ quần áo đã bị lấn át, việc hắn bỏ qua cũng là điều dễ hiểu.Nhưng không ngờ một người nam nhân như Bạch Tử Ngọc lại tinh tế đến mức này.Hóa ra mời hắn đến giúp quả thực là quyết định đúng đắn!“Đúng vậy.” Mạnh Lâm Thanh giải thích tiếp: "Dù mùi rất nhẹ, nhưng ta chắc chắn rằng cả hai nạn nhân đều đã dùng chung một loại hương liệu đốt.”“Từ mùi hương này, ta có thể đoán được các thành phần trong hương liệu, và khi kết hợp với các dược liệu trong túi hương, chúng sẽ tạo ra một tác dụng.”“Tác dụng gì?” Tống pháp y hỏi.“Giúp thụ thai.” Mạnh Lâm Thanh đáp.Xét đến việc cả hai nạn nhân đều đang mang thai, thời gian mang thai rất ngắn, và đều sử dụng túi hương kết hợp với hương liệu này, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó.Các quan sai vừa nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Tử Ngọc và Tống pháp y, vừa ghi chép cẩn thận.Với manh mối về việc giúp thụ thai này, kết hợp với các thông tin khác, họ đã có một hướng điều tra mới.“Không ngờ lại có chuyện như vậy!” Tống pháp y cảm thán, nếu không mời Bạch Tử Ngọc đến, có lẽ họ sẽ khó phát hiện ra điều này.“Cảm ơn Bạch đại phu, việc giúp thụ thai là một manh mối rất quan trọng đối với vụ án.” Tống pháp y bày tỏ lòng biết ơn.“Không cần khách sáo, ta chỉ nói những gì mình biết thôi, có giúp được thì tốt, nếu không cũng chỉ là một nguồn tham khảo thêm.” Mạnh Lâm Thanh điềm tĩnh nói.Thấy sự khiêm nhường và thái độ điềm đạm của hắn, Tống pháp y càng thêm khâm phục.“Tối nay thật làm phiền Bạch đại phu, để người đưa ngài về nghỉ ngơi.” Quan sai lúc này cũng đã thay đổi thái độ đối với Mạnh Lâm Thanh.Dù sao cũng vừa cung cấp một manh mối quan trọng, khiến họ mở mang tầm mắt.“Không cần đâu.” Mạnh Lâm Thanh từ chối, vì nàng đã mang theo Tùy Phong, không cần ai hộ tống thêm.Vậy là cả nhóm tiễn Mạnh Lâm Thanh và Tùy Phong đến cổng nha môn, lại cảm tạ thêm một lần.Ánh trăng chiếu rọi con đường, Mạnh Lâm Thanh vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.Tùy Phong lặng lẽ đi sau nàng, không nói gì.Mạnh Lâm Thanh về đến nhà, thấy Trương bà tử và Tử Ngọc vẫn chưa nghỉ ngơi, đang chờ nàng trở về.Sau khi về nhà, Mạnh Lâm Thanh bảo mọi người đi ngủ.“Muộn rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Mạnh Lâm Thanh nói rồi quay về phòng.Khi Tùy Phong định đi thì Tử Ngọc lén lút lại gần.“Này, ngươi và thiếu gia đến nha môn làm gì thế?” Tử Ngọc huých vai Tùy Phong, tò mò hỏi, mắt không ngừng liếc nhìn cửa phòng của Mạnh Lâm Thanh.Chỉ sợ Mạnh Lâm Thanh sẽ bước ra và phát hiện mình đang tọc mạch.Dù sao Mạnh Lâm Thanh cũng không thích việc họ tò mò hay bàn tán quá nhiều.“Ngươi muốn biết à?” Tùy Phong hỏi lại.Tử Ngọc gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Tùy Phong. Thật là tiếc vì lúc đó nàng không ở đó, nếu không nàng cũng đã được theo đến nha môn rồi.“Tự đi mà hỏi thiếu gia.” Tùy Phong nói rồi vào phòng, đóng sầm cửa lại, để lại Tử Ngọc đứng đó ngơ ngác.Tử Ngọc: "..."Sau khi hỗ trợ điều tra, mấy ngày tiếp theo, nha môn có lẽ đã dựa vào những manh mối mới để điều tra nên không đến tìm Mạnh Lâm Thanh nữa.Cũng không có tin tức gì mới về vụ án.Cuộc sống thường nhật ở y quán vẫn diễn ra như trước, khám bệnh cho người bệnh và lo việc của mình.Hôm đó, có một người nam nhân đến y quán.

Chương 76